mặt non nớt, cũng chỉ tầm chưa đầy mười bảy tuổi, nói giọng Tứ Xuyên. Cô nhìn họ với vẻ mặt ngây ngô.
Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân cũng chẳng trách gì cô bé, những chuyện như thế này, họ cũng gặp nhiều rồi, chẳng có gì là lạ. Các đôi hôn nhau như thế ở trong trường không thiếu, thậm chí “chim chuột” nhau ở bên ngoài vào lúc nửa đêm cũng chẳng hiếm gặp. Vì thế, cơm cũng chẳng ăn nữa, họ thanh toán rồi mỉm cười ra về.
Trên đường trở về trường, Thẩm Anh Xuân ngập ngừng dừng lại, dùng ánh mắt như chưa từng xảy ra chuyện vừa xong để nhìn anh. Cô ngẩng mặt lên, muốn anh hôn cô trước mặt tất cả mọi người.
“Anh dám không?” cô đưa ra một câu hỏi đầy khiêu khích.
Người đi đường không vì đem hôm khuya khoắt mà giảm bớt đi, anh do dự liếc nhìn mọi người, xung quanh đang vội vã đến xem.
“Anh dám không?”
Anh không hôn cô, mà ôm cô vào lòng, ôm rất chăt, khiến cô khó thở. Nhắm mắt lại, cằm anh tỳ lên đầu cô, trong mắt cô giọt nước mắt trào ra ươn ướt. Anh muốn cả cơ thể cô sát người mình gần hơn, chặt hơn nữa. Nếu chặt như vậy thì hai tâm hồn có thể hoà vào làm một thì anh thà ôm cô chặt đến vỡ vụn trong lòng, ôm đến chết thì thôi.
Hứa An Ly lúc nãy vẫn chưa trơ về trường mà một mình lang thang đi về phía dsau trường, Tần Ca lững thững đi sau cô. Muộn thế này rồi, cô ấy muốn đi đâu chứ? Tần Ca vô cùng lo lắng hỏi cô rất nhiều lần mà cô vẫn không trả lời. Anh biết tâm trạng cô không vui, nhưng cũng không đến mức phải đến cái nới tối tăm như vậy mà tự tử đấy chứ.
“Này, em nói gì đi chứ”
Cuối cùng thì Tần Ca cũng châm ngòi cho ngọn lửa đang kìm nén trong lòng Hứa An Ly.
“Anh đừng đến làm phiền em nữa!” Hứa An Ly quay người, nhìn chằm chằm vào Tần Ca.
“Anh có biết anh như vậy, đáng ghét đến thế nào không?”
“Sau này anh đừng ép em làm những chuyện mà em không thích nữa!”
“Em ghét anh quan tâm em như thế này, anh nghe thấy chưa? Em ghét anh…”
“Em ghét anh…”
“Em…”
Hứa An Ly hét lên trước hành động lẽo đẽo của Tần Ca giống như trên đường gặp gỡ kẻ bất lương. Những người đi đường chẳng hiểu rõ trắng đen thế nào, đã đánh cho Tần Ca một trận. Nếu như không phải sau đó Hứa An Ly khóc lóc giải thích, thì suýt nữa Tần Ca đã bị đưa đến đồn công an, làm trò cười cho mọi người.
Tần Ca bị đánh đến đau ê ẩm toàn thân.
Mắt trân trân nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Hứa An Ly chìm dần vào bóng đêm, anh đứng ngây ra đó, trí não và thân thể anh như bị phân ra thành hai người vậy.
Xung quanh trở lại với sự tĩnh lặng của nó. Đối với Tần Ca thì nó giống như khoảnh khắc chân không vậy. Tinh thần hoảng lạn, chân tay lạnh ngắt, giống như vừa gặp một cơn ác mộng. Anh nhắm mắt đầy chua xót.
Cô ấy đi rồi, đã âm thầm ra đi…
Có một ngọn núi nhỏ phía sau trường, Hứa An Ly muốn đến đó ngồi để hóng gió biển, không biết trên núi có cây bạch dương không? Phía sao trường cấp ba cũng có một ngọn núi như thế và trên đó có cả một rừng cây bạch dương. Cô ấy thích nhất bạch dương, thân cây vừa cao vừa thẳng, vỏ cây trắng bóc, lá xanh, đúng là cây ngọc đón gió. Vỏ cây bóc ra, có thể viết chữ vẽ tranh, còn có thể làm thiếp chúc mừng, rất ý nghĩa.
Tối nay, cô bỗng dưng muốn ôm cây bạch dương, giống như ôm Tiểu Khê, giống như ôm… Giống như ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm những khoảng thời gian đã mất. Khi ngoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ…
Càng lên gần tới đỉnh núi, trời càng tối, ngoài ánh sao trên trời không còn có thêm một chút ánh sáng nào khác. Gió đêm thổi khiến những cành cây kêu lạo xạo. Lạ thật, Hứa An Ly là một con người vốn không bao giờ dám đi một mình trong đêm tối sao cô ấy lại một mình đến ngọn núi này chứ. Ở đây không có cây bạch dương, và cũng không thể có, vì đó là loài cây sống ở vùng cao hạn. Ở đây chỉ có những cây như: cây lá to, cây long não, cây bồ kết tây, hoa anh đào. Những cành cây lay động theo gió, phát ra những âm thanh rùng rợn.
Con người nhiều lúc không hiểu nổi chính mình, càng không thể chiến thắng được chính mình, dấy chính là yếu điểm trong tính cách của con người, vì thế trong từ điển mới có hai từ “sa đoạ”.
Hứa An Ly của trước đây là một người trầm lặng và kín đáo, một Hứa An Ly luôn không quá gần gũi, cũng không quá xa lạ với đàn ông. Gặp mặt nhau, chào nhau, nói nhiều nhất cũng chỉ là: “Chào!” hoặc mỉm cười và hỏi: “Làm gì đấy?” nếu như để so sánh, cô ấy giống như là bông hoa sen đang nở trên mặt hồ e ấp đên dịu dàng.
Còn bây giờ, Hứa An Ly có thể dễ dàng kết thân với những người đàn ông xa lạ trong một khoảng thời gian rất ngắn, có thể cười thật tươi khi đi qua những đám con trai. Cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô đã nhanh chóng trở thành một cô gái nổi tiếng trong trường đại học B.
Trong tay Hứa An Ly luôn có những lon coca mát lạnh mà cô uống không hết của các anh chàng tặng cho cô, có rất nhiều những gói đồ ăn vặt mà các cô gái luôn thích ăn. Thậm chí còn có nhiều chàng trai mời cô ra ngoài đi hát karaoke và nhảy nhót. Nghe nói, ở khu phố karaoke quanh trường B đều mở dịch vụ cho thuê phòng phục vụ các đôi yêu nhau. Bên trong có tivi, đầu đĩa, giường đôi, đồ ăn vặt, trong phòng bố trí rất ấm cúng như ở nhà vậy. Đặc biệt vào các buổi tối cuối tuần, các đôi nam nữ đến đây để tiêu tiền, vừa nói chuyện, ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, vừa nói chuyện cuộc đời, lý tưởng, tình yêu. Vô cùng lãng mạn.
Nếu Hứa An Ly thích đến khu phố karaok, bất kể lúc nào cũng sẽ có những anh chàng tự nguyện thanh toán cho cô.
Cuộc vui bắt đàu với karaok, nhảy nhót, cô hẹn hò với bất kỳ người đàn ông nào có ý thích mình, tuỳ ý nhận quà của họ, dù có thích hay không. Khi đi qua tầng dưới ký túc xá nam, cô sẽ vừa huýt sáo vừa hát: “Anh là niềm vui đơn giản nhất của em…”
Nếu như ngoài giờ học, Hứa An Ly không có trong ký túc, thì cô chắc chắn đang ở cùng một người con trai nào đó mà cô vừa quen.
Giọng hát của Hứa An Ly rất hay, hay đến mức mà ngay cả bà chủ quán bia cùng cảm động. Bà rất hoan nghênh những cô gái như vậy đến quá, để cho cô hát miễn phí, ngoài ra còn có thể dẫn theo bạn trai đến cổ vũ cô, còn rẻ hơn cả mua một tặng một. Sau khi cô dến đó mấy lần, cô quen được với cả bà chủ quán và thường được miễn phí đồ uống.
Khi hát chưa đã, cô sẽ dẫn theo một đám con trai đi đập đá suốt đêm.
Dần dần, có rất nhiều tin đồn về cô.
Quan hệ giữa Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX rất thân mật. Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX đêm hôm nào đó đã không về ký túc xa. Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX đa ôm hôn nhau dưới gốc cây. Hứa An Ly và bạn trái XX khoa XX chẳng qua là “tình một đêm” hay “gió thoáng qua”.
Dù là đang cười, thì nước mắt cô cũng tuôn ra như suối.
Lúc đang chơi vui nhất, những người đàn ông bên cạnh cô cũng có thể bị cô vô cớ mắng đuổi đi.
Rõ ràng là cô gọi người ta đến với cô, đợi đến lúc người ta thở hổn hển chạy đến, cô lại không cần người ta nữa.
Sao thế nhỉ? Chính cô cũng không biết sao lại thế.
Một Hứa An Ly ngay cả chính mình cũng không hiểu và không quen. Một Hứa An Ly ngay cả chính mình cũng không kiểm soát được. Phần hồn và phần xác của cô đã sớm bị chia thành hai người rồi.
Cô đánh mất chính mình, mỗi ngày, cô đều tìm kiếm lại chính mình của cái thời trong sáng ấy. Mỗi ngày, cô đều hỏi chính mình: Đây là ai? Có phải là người mà ai gặp cũng yêu quý không?
Thời gian trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đã rất lâu rồi Tần Ca không liên lạc gì với Hứa An Ly. Dù muốn nhắn một tin nhắn, những cứ nghĩ đến ánh mắt mà cô ghét anh ngày đó, bao nhiều dũng khí của anh đều tan biến hết.
Đúng như Hứa An Ly nó, họ chỉ là anh em, chỉ thế mà thôi.
Có lẽ, bây giờ ngay cả anh em cũng không phải nữa rồi. Cô ấy có quá nhiều “anh em tốt”, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm đến người anh em Tần Ca nữa rồi. Ca hát là cách trút bầu tâm sự duy nhất của anh.
Rất nhiều buổi tối gió lồng lộng, dù là khi gió bắc rét căm căm hay là giữa mùa thu, mỗi lần hát xong, Tần Ca đều thích ngồi trên sân thượng, ngẩng đầu lên ngắm nhìn vũ trụ, các vì tinh tú, những hiện tượng kỳ bí xảy ra trên bầu trời, ngắm những ngôi sao băng vụt qua trong chớp mắt. Anh không phải là một người dễ dàng đau khổ, vậy mà cũng có lúc anh cứ trầm lặng hoặc ngây người.
Cô ấy có khoẻ không? Thỉnh thoảng có phải cũng nhớ đến anh như anh nhớ đến cô vậy không?
Đàn ông không có tình yêu, trái tim học càng có thể đặt vào sự nghiệp họ thích càng dễ thành công. Câu nói này chẳng sai chút nào.
Hầu như tất cả thời gian dư thừa ngoài giờ học, Tần Ca đều chạy show đi hát tại các quán bar, đến nỗi tiếng hát của anh đã dần trở nên quen thuộc. Còn ở các quan bar ruột, bất kể là chủ quán hay khách hàng đề dành cho anh sự tôn trọng và tán dương.
Rất nhiều khách đã sớm quen với tiếng hát của Tần Ca. Vì vậy, chỉ cần vào cuối tuần, chỉ cần có mặt anh, sẽ có khách yêu cầu anh hát, từ đại học năm thứ nhât đến giờ, thấm thoát đã ba năm trôi qua. Cuộc sống sinh viên của Tần Ca trôi qua trong quán bar và giảng đường. Hằng ngày, khi học bài xong, anh lại đi chạy show. Tuy mệt, nhưng mỗi ngày đi đều rất vui vẻ và hứng thú. Trừ học kỳ một của năm đầu đại học, anh chưa bao giờ phải xin tiền mẹ, ngày nào cũng bận rộn tíu tít. Năm này sang năm khác, mất mát và hi vọng không ngừng được thay đồ và luân phiên. Chớp mắt, năm thứ tư đại học đã sắp kết thúc, thời kỳ rực rỡ của năm tháng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã trở thành bãi bể nương dâu.
Sau năm thứ tư, bài tập không còn nhiều, luận văn cũng chuẩn bị tương đối ổn. Được sự đồng ý của thầy giáo hướng dẫn, nên anh có thời gian nhiều hơn để có mặt trong các quán bar, thu nhập cũng nhiều lên. Khi còn là sinh viên năm thứ nhất, tiền sinh hoạt hằng tháng là mối lo ngại nhất của anh. Nhưng khi đó bản thân anh luôn tràn đầy tự tin, cũng không sợ tương lai mịt mù, anh luôn tin rằng mình nhất định có thể chiến thắng được khó khăn. Bây giờ anh đã không còn phải lo đến cuộc sống thiếu tiền, nhưng cũng đột nhiên anh phát hiện ra, trong lòng như là một tấm lưới rỗng, dường như có một lỗ hổng lớn mà không biết dùng cái gì có thể lấp đầy.
Trong cái ánh đèn hô loạn của không gian âm nhạc, anh bất chợt thấy một gương mặt quen quen, giọng nói cũng quen quen. Ngoảnh đầu lại, có cái gì như đang thu hút anh, rồi tự dưng thấy hơi sửng sốt!
Anh không nhìn nhầm đấy chứ?
Gương mặt thanh tú như nước đó, trong ánh đèn chợt sáng chợt tối, dần dần hiện ra.
Là cô ấy! Cô ấy đang áp má, vai kề vai nhảy với một chàng trai! Sao có thể thế được? cùng với loại đàn ông đó? Mùi rượu nhẹ nhẹ, rõ ràng, tuôn trào trong cái ánh đèn lờ mờ. Máu lập tức dồn lên não, anh đứng phắt dậy, bước nhanh tới, đột ngột nắm lấy tay cô. Cô vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi tay bị nắm quá đau cô mới biết mình đang bị một người kéo ra hỏi hiện trường.
Nhờ ánh trắng, cuối cùng vô cũng nhìn rõ vừa lôi mình là ai.
Nhìn bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Đáng ghét!” sau đó cô giận sự bỏ đi. Cơ thể anh như một khúc cây, sừng sững chắn trước mặt cô .
“Làm gì vậy? Anh muốn làm gì?” cô hét lên, giống như trền đường gặp kẻ bất lương vậy.
Một bàn tay dùng sức bóp chặt lấy tay cô, mặc cho cô vùng vẫy cũng không thoát ra được