“Anh em ư? Anh em mà lại hôn nhau à?” Tần Ca dùng ánh mắt hằn học, có vẻ như anh đang phẫn nộ và giận dữ về điều gì đó vậy
Hứa An Ly tưởng rằng, sau khi mình nói hết ra những điều đó với Đường Lý Dục, cô cũng sẽ rũ bỏ được tất cả, không còn vướng bận gì nữa. Nhưng cô lại phát hiện ra mình chẳng hề vui vẻ chút nào, mâu thuẫn trong lòng cô vẫn tồn tại. Anh không thích em, thì em cũng hi vọng anh không hạnh phúc, ít ra thì cũng không được hạnh phúc hơn em.
Không phải trù ẻo gì anh ấy, mà đó là cách an ủi bản thân duy nhất cho một cuộc tình đã qua.
Bởi vì Hứa An Ly phát hiện ra rằng, hoá ra cô cũng chẳng vĩ dại như cô từng nghĩ. Phải rồi, cô cũng lúng túng, cô cũng thấy mơ hồ, cũng thấy đau đớn! Cô cũng muốn thu mình lại, bởi vì cô biết rằng trái tim anh ấy không dừng lại ở nơi cô, cứ coi như giành lại được thì cũng có nghĩa lý gì đâu? Tất nhiên, nếu những người bạn cùng phòng ký túc coi cô là kẻ ngốc nghếch trong tình yêu, thì cô cũng chẳng phản đối, bởi có khi họ nói cũng đúng! Nếu như là người khác, thì chắc chắn sẽ hành xử kiểu như “không ăn được thì đạp đổ”, “mình mà không có được thì người khác cũng đừng hòng có được”. Cuối cùng, cả hai cùng bị thương! Cá chẳng còn lưới cũng chẳng lành!
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Bởi đường đời còn dài, dài đến mức đủ để em quên đi người đàn ông kia, dài đến mức đủ để chân thành chúc phúc cho người mình yêu khi thấy anh đang bên cạnh người con gái khác, mà không hề thấy đau lòng. Bởi sau bao nhiêu năm xa cách, em sẽ phát hiện ra rằng trên đời này còn có rất nhiều người tốt với em hơn anh ta, có nhiều người khiến em rung động hơn anh ta. Vì thế, theo tôi, em nên cảm ơn anh ta vì đã cho em cơ hội được làm mới lại cuộc đời mình”. Đây là những điều thầy Chu nói với Hứa An Ly, và đó cũng là những điều mà chỉnh bản thân thầy đã từng trải qua.
Mặc cho Hứa An Ly có thừa nhận hay không, thì những lời của thầy Chu cũng mang đầy tính triết lý, khiến người khác phải kính phục. Nếu không thì sao tình yêu lại có nhiều chọn lựa như vậy? Tại sao lại có những người đến rồi lại đi qua nhau? Tại sao khi ngoảnh lại nhìn, mọi thứ đã trở thành sự tiếc nuối của thời gian? Cũng chính bởi vì vậy, mà cô nhắn tin cho anh ấy. Cô muốn được thanh thản, không muốn sống trong hận thì nữa. Hứa An Ly muốn giữa họ sẽ giảm bớt đi sự tiếc nuối. Nếu như đó là ý trời bắt cô phải nhượng bộ để cho mọi chuyện đi đến hồi kết thì cô sẽ chấp nhận nó.
Quyết định này đối với cô quả là tàn nhẫn, giống như không có chút thuốc tê nào mà tay dùng dao cứa vào da thịt mình vậy, còn gì đau đớn hơn?
Còn Đường Lý Dục và cô gái kia, liệu họ có hiểu cho nỗi đau của cô không? Liệu họ có cảm động trước nỗi đau của cô không?
Cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, vốn dĩ định động viên Đường Lý Dục, định xin lỗi anh ấy vì chuyện cãi nhau lần trước vì đã nói những lời đau lòng như vậy. Đó không phải là ý của cô, dù còn yêu nhau nữa hay không thì vẫn là anh em tốt của nhau, anh em tốt nhất của nhau giống như trước đây vậy. Ngày trước chẳng phải cô và anh cũng chưa từng nói lời yêu với nhau sao? Chẳng phải họ cũng từng hỏi nhau có phải mình thích đối phương hay không hay sao? Chẳng phải hai người vẫn vui vẻ như trên đời này chỉ có cô và anh hay sao?
Vì vậy, nhắn cái tin nhắn đó cho anh cũng là chuyện đương nhiên thôi mà.
“Anh … Còn nhớ đến cô ấy nữa không?”
Đây là câu hỏi thăm dò hay là không cam tâm? Có lẽ, cả hai đều không phải, nó chỉ là một câu hỏi vu cơ. Hứa An Ly chẳng phải đã nói với Đường Lý Dục quyết định đó rồi hay sao?
Em ghét anh! Không! Em hận anh. Hận!
Vậy mà bây giờ, nỗi hận đó đã không còn dữ dội như lúc trước nữa. Hận và yêu, vốn như hai chị em sinh đôi vậy, mãi mãi không bao giờ rời xa nhau được, càng yêu nhiều thì càng hận sâu. Một lúc lâu sau, không thấy tin nhắn hồi âm, cô liền nhắn thêm một tin:
“Em coi anh như người anh tốt nhất của em nên mới hỏi vậy”
Nhìn thấy trên mà hình điện thoại hiện chữ “Chuột gạo”, Đường Lý Dục liền mở ra xem. Ngoài cửa sổ, đã là mùa đông lạnh giá, nhưng mùa đông ở đây không có tuyết trắng, cũng không có những bông hoa tuyết rơi. Cỏ xanh đã dần ngả màu, xuất hiện sự lụi tàn và khô úa của mùa đông.
“Anh đang học cách quên cô ấy…”
Đường Lý Dục từ từ nhằm mắt lại, mím chặt môi, bỗng một giọt nước mắt từ khoé mắt lăn xuống.
Đã từng, trong những đêm dài đó, chỉ có nụ cười của Hứa An Ly, chỉ có nụ cười như thiên thần của cô ấy mới có thể soi sáng bóng đêm. Chỉ có nụ cười từng như thiên thần của cô ấy mới có thể làm cho tuổi xuân của anh tràn trề màu sắc.
Cô là một cô gái thuần khiết và sống nội tâm. Hai người cùng học trong một ngôi trường xa xôi ở miền bắc. Trong suốt những năm học cấp hai và cấp ba, cô luôn dùng ánh mắt thân thiện và mạnh mẽ để chống đỡ cái khoảng trời đã từng đổ nát tan hoang của anh, cô đữ từng là tất cả hy vọng và niềm vui của anh. Còn nhớ cây bạch dương trên dốc núi phía sau trường không? Những lúc căng thẳng hoặc không vui, anh đều ra đó và khóc một mình. Còn cô, mỗi lần như vậy, cô đều lặng lẽ bước theo anh, cùng anh thở dài, cùng nhìn về phía xa xăm, về phía thành phố đèn hoa rực rỡ.
Bất kỳ một người đàn ông nào cũng đều thích cô ấy, thích sự nhẹ nhàng mềm mại và sự mạnh mẽ của cô ấy. Bất kỳ một người đàn ông nào cũng thích cô ấy, bởi sự thân thiện, thuần khiết và được lòng người của cô ấy. Ở bên cạnh cô ấy, không hề có áp lực, không hề cảm thấy bị trói buộc. Ở bên cô ấy, có thể yên lặng suy tư, có thể than vãn, có thể hành động như kẻ điên, có thể coi cô ấy như người tri âm tri kỷ, có thể trút nỗi bực dọc trong người…
Cô ấy là một người tốt nhất trên đời này, trong sáng như thiên thần, ấm áp như ánh mặt trời. Cô luôn mang lại sự ấm áp cho anh, khiến anh từ mọt người mất hết sự tự tin lấy lại được niềm tin vào cuộc sống, anh như được chắp thêm đôi cánh vậy
Vậy cho nên, Hứa An Ly đã chặn đường Thẩm Anh Xuân khi cô ta vừa ra khỏi lớp. Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ, chỉ là Thẩm Anh Xuân luôn dùng mắt để cảnh giác Hứa An Ly và tất nhiên cũng kèm theo hàm ý coi thường. Tất cả đều vì một người đàn ông, một người mà cả hai đều khó quên.
Thẩm Anh Xuân không hiểu nổi vì sao Hứa An Ly có thể biến từ thể bị động sang thể chủ động. Nếu đoán không nhầm thì chắc là muốn thông báo cho cô một kết thúc có hậu chăng? Đối với kiểu khiêu khích như vậy, cô cũng quyết không mềm yếu, vì cô đã sớm chuẩn bị cho mình cách đối phó với tình huống khiêu khích này rồi. Cho dù là kẻ bại trận, cũng phải chứng tỏ sự cao sang của kẻ mạnh.
Cô ấy rốt cuộc cũng đã cướp đi Đường Lý Dục từ tay mình và trở thành người thắng cuộc. Thế thì giờ đây, Hứa An Ly đến trước mặt mình để muốn khoe khoang thành tích thắng lợi đó hay sao?
“Đường phu nhân, chúc mừng cô, cô đã thắng.”
Chắc do quá hồi hộp, nên sau khi nói xong câu đó một hồi lâu, Thẩm Anh Xuân mới phát hiện ra bên cạnh Hứa An Ly còn có Tần Ca cũng đang ngơ ngác nhìn hai cô. Anh bị Hứa An Ly độ nhiên kéo tới, hỏi cô chuyện gì thì cô chỉ nói là giúp cô ấy chút việc. Trong lúc Tần Ca cũng đang hồi hộp không biết phải làm thế nào, bỗng Hứa An Ly nói: “Thẩm Anh Xuân cô đừng nhìn người khác lệch lạc như thế. Cái cách nhìn người xưa nay của cô vẫn luôn là như vậy, rất hợp với phong cách của những người có tiền như cô, luôn đứng cao hơn người khác. Hôm nay, tôi đến tìm cô, không phải là để bàn về chuyện thẳng thua, ai đúng ai sai, vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả”
Thẩm Anh Xuân nhìn Hứa An Ly một cách đầy khiêu khích. Ha ha, không ngờ cô ta cũng cao ngạo như vậy
Sau mấy giây lặng người, Thẩm Anh Xuân cau mày, dùng những ngôn từ sắc bén thường thấy của cô để đáp trả: “Vậy cô muốn nói chuyện gì? Tôi nợ cô hạnh phúc? Hay là nợ cô đàn ông?” chưa kịp chờ Hứa An Ly trả lời, Thẩm Anh Xuân nói tiếp: “Cái loại con gái vâng vâng dạ dạ như cô, bị đàn ông đá là chuyện quá bình thường, không đá mới là lạ. Hơ! Đã hiểu vì sao bị đá chưa?”
“Đủ rồi!” Hứa An Ly gầm lên ngắt lời Thẩm Anh Xuân.
Cô không phải là đến đây để thảo luận với người thứ ba về cái chủ đề nhạt nhẽo đó, cũng không muốn nghe những lời lăng mạ đó.
Đúng là gà cãi nhau với vịt, kẻ tám lạng người nửa cân.
Sắc mặt của Hứa An Ly lúc đỏ lúc trắng, hối hận vì đã nhiều chuyện, nhưng sự việc đến nước này, có muốn rút cũng chẳng kịp nữa, chỉ còn cách đâm lao phải theo lao thôi
Cô dùng sức kéo Tần Ca lại gần mình, một tay khoác lấy cánh tay Tần Ca một cách thân mật và tự nhiên, ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Anh Xuân, mỉm cười một cách hạnh phúc và nói: “Đây là bạn trai tôi, Tần Ca, chắc chị cũng biết chứ?”
Âm thanh vừa to vừa rõ ràng, vừa hùng hồn vừa tự nhiên. Cái giây phút đó, dường như toàn bộ không gian trong trường đều vọng lại câu nói đó.
Ánh mắt của Thẩm Anh Xuân như thất thần, hít thở nhẹ nhàng, hướng cái nhìn đầy nghi hoặc về phía Hứa An Ly. Bàng hoàng, kinh ngạc nói: “Ý cô là sao? Có phải cô muốn chứng tỏ cho tôi thấy sức hấp dẫn của cô phi phàm thể nào, muốn câu ai thì người đó sẽ mắc câu, hay muốn cho tôi thấy bí quyết khải hoàn ca của cô? Hứa An Ly! Không ngờ cô lại có bản lĩnh như vậy đấy, thảo nào bao nhiêu anh chàng của trường đại học B đã bị cô mê hoặc làm cho “điên đảo tâm hồn”. Liệu tôi có phải chúc mừng cô hay không đây? Dù gì cũng là nhân tài của trường B mà. Chỉ tiếc là Viện trưởng không mở thêm môn “Làm sao để đàn ông mê bạn”, nếu không, chắc chắn sẽ mời cô làm giảng viên đấy!”
Không biết từ lúc nào, đã có rất nhiều người vây xung quanh bọn họ, những lời của Thẩm Anh Xuân khiến cho mọi người không nhịn được cười, thậm chí còn có kẻ vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt
Hứa An Ly không ngờ Thẩm Anh Xuân lại làm mình xấu hổ đến vậy!
Nếu không phải vì người đàn ông đó, cô sẽ không chịu nhịn để nuốt giận như thế! Tuy nhiên, cũng không thể không nói ra những lời chân thành: “Thẩm Anh Xuân, tôi chỉ muốn nói với cô, mong cô hãy học cách trân trọng người khác, thì người khác mới tôn trọng cô được!”
Hơ hơ! Thẩm Anh Xuân nhún vai, làm động tác ok. Sau khi cười một tiếng, cô ta lạnh nhạt lại nói: “Cô nói đúng!”
Thẩm Anh Xuân khoanh tay, bước xuống bậc thang, thủng thẳng bước đi trước mặt Hứa An Ly và Tần Ca vẫn với điệu bộ quý phái và ngạo nghễ.
“Nếu như cô không mất trí, thì tôi chắc rằng cô vẫn còn nhớ rõ, ai đã nói với tôi bằng gương mặt hạnh phúc rằng, bạn trai của cô ta là Đường Lý Dục? Ai đã túm lấy cánh tay tôi hỏi rằng có nhìn thấy bạn trai cô ở đâu không? Béo hay gầy? Có thường xuyên nhắc về cô với tôi hay không? Ai đã nói tôi vì sao anh ấy lại thất hẹn?”
Sắc mặt của Hứa An Ly lại lúc đỏ lúc trắng, không thể hình dung được đó lại chính là mình. Kẻ thứ ba đáng ghét ấy cũng chính là mình. Thật xui xẻo!
“Tôi luôn luôn tôn trọng cô, nhưng cô như vậy, tuỳ tiện chen ngang vào tình cảm của người khác, cô bảo tôi sao có thể tôn trọng cô được?”
“Thôi đủ rồi, Thẩm Anh Xuân, tôi nghĩ cô nên thu lại cái bộ mặt lòng lang dạ sói ấy đi! Đừng có diễn kịch trước mặt tôi làm gì!” Hứa An Ly cắt ngang lời của Thẩm Anh Xuân, cô không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta nữa.
Trời cao đất dày ơi! Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ sói!
“Bà cô của tôi! Buông tha được ai thì hãy buông tha. Huống hồ, Hứa An Ly tôi