Đến giờ ăn cơm, ở “Vũ Lâm Cốc” chẳng có lấy một bóng người, có chăng chỉ là mấy chú chim nhỏ chuyền cành hót líu lo, rồi tất cả lại rơi vào không gian tĩnh lặng.
Cô chạy vội đến nỗi suýt chút nữa bị vấp ngã, Hứa An Ly dừng lại thở hồng hộc, chân mỏi rã rời, cô ngườiồi nghỉ tạm trên một phiến đá ven đường, lúc này cô mới trấn tĩnh lại để suy nghĩ.
Xin lỗi. Lời xin lỗi thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Tất cả về con người đó cô đã quên hết sạch rồi, giờ lại bắt đầu lại từ đầu sao? Hay đến giờ anh ta mới phát hiện ra, cô mới là ý trung nhân tuyệt vời nhất, phù hợp với anh ta nhất?
Gió lướt nhẹ lung lay cành lá, mặt trời đã dần khuất sau núi, cảnh sắc lúc này tự dưng đẹp mê hồn, xung quanh vẫn cứ lặng im như tờ.
Hứa An Ly không biết cô đã ngồi đây trong bao lâu rồi, chỉ thấy bụng cũng đã bắt đầu đói cồn cào và réo ầm ĩ. Lúc này, cô mới đứng dậy, chầm chậm đi về phía trước. Cô vừa đi vừa cúi đầu suy ngẫm, suy đi tính lại, tự vấn lương tâm, nhưng vẫn chẳng có được một câu trả lời tốt nhất cho chính mình.
Cô như kẻ một mình lang thang đi tìm tình yêu giữa đất trời bao la rộng lớn.
Đường Lý Dục ngồi trên chiếc ghế đá bên vệ đường, ngả lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, không củ động. Trước mặt mọi thứ như đang quay vòng quanh, bốn phương tám hướng không biết khi bước chân dừng lại thì sẽ lên thiên đường hay bước xuống địa ngục. Đời người cứ luôn luôn phải suy nghĩ giống như giải bài toán về cuộc đời, không biết nên chọn đáp án nào khi có quá nhiều đáp án, và băn khoăn không biết chọ rồi thì là đúng hay sai, là vui hay buồn, là đau khổ hay hạnh phúc?
Tình yêu của cô, khối óc của cô, tất cả như đều ra đi hết rồi…
Hối hận chăng? Không, nếu như cô không làm gì thì đó mới chính là sự hối hận.
Chỉ có điều là, Đường Lý Dục không bao giờ nghĩ tới, anh ta cứ nỗ lực theo đuổi, nỗ lực để có được tình yêu, nên mới thành ra như vậy. Không phải là anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ có kết cục như thế, nhưng cái kết cục này khiến cho anh ta cũng thực sự không ngờ…
Đi được một lúc lâu, Hứa An Ly phát hiện ra cô đang quay trở lại chỗ cũ, vẫn con đường lúc nãy, dù đi mãi đi mãi thì cuối cùng cũng là đi lòng vòng, từ đầu đến cuối, từ cuối đến đầu.
Tình yêu có phải cũng như vậy không?
Hóa ra, anh ta vẫn còn ở đó. Và cô cũng trở lại đó.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô nhìn ra phía trước, vô tình thấy Đường Lý Dục vẫn đang ngồi ở đó, Hứa An Ly nhẹ nhàng đến trước mặt anh ta. Có lẽ, cuối cùng cô cũng không thoát được khỏi anh ta, đây đúng là vận mệnh kể từ ngày hai người họ bắt đầu quen biết nhau. Cô không thể thay được số mệnh ông trời đã định cho hai người, nên đành phải chấp nhận nó thôi. Giống như vừa nãy, cô nghĩ rằng, cô chạy đến “Vũ Lâm Cốc” và không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp anh ta ở đó, rốt cuộc thì điều đó cũng xảy ra.
Ai có thể thoát khỏi số mệnh đã định? Cô cũng không phải là ngoại lệ.
Cứ ở bên cạnh anh ta thì liệu anh ta có tiếp tục làm tổn thương đến mình không? Chẳng lẽ đây là bi kịch cuộc đời cô không thoát ra được? Chẳng ai có thể trả lời giúp cho cô, trừ ông trời.
“Nhìn thấy bộ dạng và kết cục của anh như thế này, em chắc hả hê lắm nhỉ?”
Câu nói đó phát ra từ kẻ ngồi bất động trên ghế, mắt vẫn nhắm nghiền, khiến cho Hứa An Ly giật cả mình. Cô nhìn chằm chằm vào anh ta.
Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua làn tóc, thổi mấy sợi tóc mái trên đầu anh ta bay bay, để lộ khuôn mặt tuấn tú và đôi lông mày đen rậm.
Hứa An Ly vội lấy tay che miệng, mắt vẫn ngắm nhìn anh ta đắm đuối, như thể nửa tâm hồn của cô đã bị đánh cắp mất rồi.
Cô đau vì anh ta, vậy anh ta có vì cô mà đau khổ không? Chắc là không, nỗi đau của anh ta là do người con gái khác gây ra.
“Đủ rồi!” Hứa An Ly tức giận ngắt lời Đường Lý Dục. Giữ nguyên thái độ đó, cô tiếp tục lấy hết dũng khí nói với anh ta: “Đúng thế, em quay lại là để nhìn cái bộ dạng đau khổ của anh đấy, thấy anh như vậy quả thật trong lòng em vui mừng khôn tả, em nói như vậy, anh thấy vừa lòng chưa?”
Đúng thế, cô hận anh ta, hận anh ta lừa dối cô, nhưng không cho cô biết, còn cho rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cứ tiếp tục qua lại với cô.
Cô không hối hận vì sự lựa chọn của mình. Cô hận anh ta, sự việc đã thành ra như vậy, mà ngay đến một lời giải thích cũng không có. Mối quan hệ giữa cô và anh ta chẳng khác nào chiếc áo cũ mặc chán rồi bỏ. Cô làm sao có thể không hận một kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế chứ? Cô làm sao có thể đối mặt với anh ta mà cười cười nói nói cứ như không có chuyện gì xảy ra được?
“An Ly, em còn nhớ điều em nói với anh, anh không vui thì em cũng không vui, giờ anh đang không vui mà em thật sự đang vui sao?” Đường Lý Dục cuối cùng cũng từ từ mở to đôi mắt nhìn Hứa An Ly. Với câu nói đầy hàm ý đó, anh ta dường như không để ý chút nào đến thái độ của Hứa An Ly.
Nhìn Hứa An Ly một hồi lâu mà không thấy cô nói câu nào, anh ta đành tự giải thích: “An Ly, em là một cô gái trong sáng, thánh thiện, cho nên anh muốn được ở bên cạnh em một lúc, nhưng anh không muốn cả hai cứ im lặng không nói câu nào, anh chỉ muốn tâm sự với em một chút thôi, có được không? Khi ở bên cạnh em, anh thực sự cảm thấy trong lòng được thanh thản, nhẹ nhõm, không ưu phiền, không đau khổ, rất dễ chịu và thoải mái…”
Hứa An Ly từ từ nhắm mắt lại, đôi lông mày nhíu lại, cố ngăn không cho nước mắt trào ra.
Hòa hợp với anh thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Em mãi mãi vẫn là kẻ không thể đem đến tình yêu đích thực cho anh. Mãi mãi không thể yêu nhau một cách say đắm, cuồng nhiệt được. Có phải vậy không?
Một lúc sau, Hứa An Ly từ từ mở mắt ra và nói với Đường Lý Dục một câu mà cô không tin rằng bản thân mình lại có thể nói ra được câu nói đó: “Anh sai rồi, con người ta có thể thay đổi, đó là Hứa An Ly của ngày trước, còn bây giờ Hứa An Ly đã không còn như những gì anh nghĩ. Hứa An Ly giờ biết ghen ghét, biết tức giận, biết chửi bới và nhiều thứ khác nữa.”
Đường Lý Dục thực sự thấy bất ngờ.
Anh ta đứng bật dậy, tiến gần về phía Hứa An Ly, khuôn mặt có phần phẫn nộ, khác hẳn với thái độ vừa nãy của anh ta.
“Hóa ra vậy, từ bao giờ em thay đổi như vậy? Thời gian có ba năm, quả đáng để người khác phải ngưỡng mộ.”
Hứa An Ly có định trốn cũng chả kịp, Đường Lý Dục đưa tay xoa xoa lên đầu cô giống như hồi cấp hai, anh ta thích làm tóc cô rối bù lên, nhìn trông ngồ ngộ và nó cũng khiến anh thấy buồn cười. Giờ đây, anh ta lặp lại hành động đó lần nữa, cô vội né sang một bên, tránh để anh ta chạm vào người mình.
“An Ly, em biết không? Anh rất nhớ những ngày có em ở bên, chỉ có niềm vui, không có nỗi buồn. Nếu như con người ta không lớn lên có phải tốt hơn không? Nhưng đáng tiếc là chúng vẫn cứ lớn lên hằng ngày, và những gì đã qua cũng không quay trở lại.”
“Anh nói xong chưa?”
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện thêm một giây một phút nào nữa, bây giờ nói ra những lời lẽ đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Tốt xấu, vui buồn hay căm hận? Dù là cảm xúc gì cũng đều vô nghĩa cả rồi. Hứa An Ly nhìn Đường Lý Dục rồi quay lưng bỏ đi. Tiểu Khê nói quả không sai, cô đúng là kẻ yêu đến mê muội. Chẳng phải chính anh ta đã khiến cô thành ra như thế sao. Nhưng cô quả thật cũng là một người vĩ đại, chịu đau khổ mà không nói ra một tiếng nào.
Anh ta với tay ra nắm lấy cổ tay cô kéo lại, ôc tránh, nhưng anh ta vẫn nắm lấy bằng được. Cuối cùng thì bàn tay cô cũng nằm gọn trong tay anh. Thật lạnh lẽo!
Anh còn nhớ bàn tay cô trước đây rất ấm, lúc nào cũng ra mồ hôi, kể cả mùa đông. Bàn tay ấy giờ sao lạnh thế, lạnh đến nỗi thấu tận trái tim anh.
“Bất luận là thế nào, An Ly, xin em hãy nhớ, anh không bao giờ quên em, từ trước đến giờ vẫn vậy. Em luôn ở trong trái tim anh, giống như một nàng thiên sứ trong sáng, thuần khiết, đẹp rạng ngời…”
Những lời nói ấm áp, ngọt ngào của ngày xưa, dáng hình quen thuộc mà cô chẳng bao giờ quên được, một vẻ đẹp đầy mê hoặc… Tất cả vẫn giống như cái ngày đầu tiên cô nhìn thấy anh ta. Trong vài giây, đôi mắt cô bỗng trở nên đờ đẫn.
Hứa An Ly không muốn xen vào chuyện tình cảm của người khác, mặc dù kẻ thứ ba thực sự ngang nhiên trở thành kẻ thắng cuộc ở vị trí số một, còn cô thì lại trở thành kẻ thứ ba bị mọi người lên án.
Đời người có những chuyện nực cười như vậy đấy, thiên sứ bị vu oan trở thành ác quỷ, ông trời có lúc cũng không có mắt, đạo lý cũng có lúc lu mờ, đổi trắng thay đen.
Cho nên, lúc này, ngoài việc bỏ đi, cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Đi thôi, đi càng nhanh càng tốt, đi sớm lúc nào tốt lúc đấy, rời xa khỏi anh ta, mãi mãi rời xa anh ta. Anh ta sẽ không bao giờ thuộc về cô, trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy.
Hứa An Ly! Mày đừng có nằm mơ nữa! Mày hãy mau mau tỉnh lại đi!
“Xin lỗi, em đã thích một người, em không muốn người đó hiểu lầm.”
Cô đi lúc này là sự lựa chọn đúng đắn nhất, đấy là kết thúc tốt đẹp và thích hợp cho cả hai. Đường Lý Dục nắm lấy tay Hứa An Ly, siết chặt, ánh mắt anh nhìn cô có chút giận dữ.
Hóa ra là như vậy! Anh còn cố gắng vì cô, lại còn thấy có lỗi với cô nữa chứ!
“Có thật không? Có phải đấy chính là nguyên nhân khiến em bỏ rơi anh, giờ em đã có người yêu, cho nên gọi điện thoại em không nghe máy, em trốn tránh anh. Gần đây có phải em luôn ở bên Tần Ca phải không? Đừng nghĩ là anh không biết gì!”
Hứa An Ly tròn mắt ngạc nhiên, cơ thể bất động.
Đường Lý Dục anh ta còn mặt mũi để nói với mình những lời này sao, thật sự là quá hồ đồ.
“Anh ta tốt hơn anh, anh ta có tương lai, tiền đồ xán lạn, có thể kiếm được rất nhiều tiền! Em nhìn người cũng chuẩn đấy chứ, mới đến đại học B có vài ngày mà em đã thu phục được một anh chàng nổi tiếng. Hứa An Ly, đến giờ anh mới biết rằng em có bản lĩnh ấy đấy?”
Hứa An Ly nhìn Đường Lý Dục ánh mắt ngạc nhiên, giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ. Vài lần, cô đã định ngắt lời anh ta, nhưng anh ta nói quá nhanh khiến cô chẳng còn cơ hội nói. Vẫn bám chắc lấy đôi bờ vai của cô, Đường Lý Dục tiếp tục lớn tiếng: “Được rồi, Hứa An Ly, anh biết tình cảm của em và anh ta, cho nên em mới quên anh. Em đến trường đại học B, cũng chẳng nói với anh câu nào, là bởi vì em đã có ý định kết thân với anh ta từ lâu rồi. Vì sao thế, em sợ anh làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, sợ anh mắng em? Em chẳng phải là vẫn muốn học tập tại BW sao? Sao em không theo đuổi ước mơ của mình? Em đã ghét anh, hận anh vì không để ý đến em thì em còn đến trường đại học B để làm gì!”
Anh ta càng nói càng tức giận!
“Hứa An Ly! Cô trọng tình hơn là trọng bạn!”
Hứa An Ly đần mặt ra!
Giống như trước đây, cứ mỗi lần không vui anh lại nỗi áu với cô, cô chỉ biết đứng đó cho anh mặc sức trút giận lên đầu… Nhưng giờ đây, đã không còn là ba năm về trước nữa.
Anh ta không còn biết sợ ai! Anh ta có thể ngang ngược vô lý như vậy!
Đường Lý Dục, anh điên rồi sao?
Gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn, anh có hồi âm không? Khi em đứng ở sân bóng rổ chờ đợi anh, đợi đến tận khuya, anh đã ở đâu chứ? Anh có người con gái khác, anh cũng không nói với em một câu, tất cả những điều này em có thể tha thứ. Nhưng điều em không thể tha thứ được chính là việc Đường Lý Dục anh và Thẩm Anh Xuân lại có thể thân mật quấn lấy nhau ngay trước m