Suy nghĩ đã dừng lại. Không khí đã dừng lại. Thời gian đã dừng lại. Tim cũng đã ngừng đập. Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ đều lặng lẽ dừng lại.
Đôi môi của Đường Lý Dục, nhẹ nhàng, từ từ, lướt trên đôi môi ươn ướt và mềm mại như cánh hoa mới nở của cô. Mang theo sự vụng về của tuổi trẻ, sự chật chội và căng thẳng, một chút hoảng sợ lo lắng và cả ngọt ngào.
Trong phòng, chỉ có âm thanh của những nụ hôn, âm thanh của tình yêu.
Thẩm Anh Xuân dùng môi của mình sưởi ấm cho Đường Lý Dục.
Vậy còn anh? Anh không cần đôi môi của cô, cái anh muốn là làm sao để con người cô hòa quyện vào trong cơ thể của anh. Đúng vậy, cô ấy nói không sai, anh muốn trên người mình luôn mang theo những nụ hôn, hơi thở của cô. Chỉ như vậy, anh mới không thể yêu người con gái khác, và khi người con gái nào ngửi thấy mùi hương của cô trên cơ thể anh, cũng sẽ không thể yêu anh được nữa.
Nếu vậy, từ đây cô có thể cùng với tình yêu lâu dài như trời đất của mình. Cho dù phút tiếp theo sẽ là địa ngục, thì anh cũng không hề do dự.
Giữa làn da thịt của họ có một sợi dây run rẩy nóng bỏng từ chậm đến nhanh, từ thưa thớt đến nặng nề, nhẹ nhàng truyền lại, hai trái tim ngọt ngào và hạnh phúc của họ giống như thủy triều đang dâng. Khi thủy triều đã lên cao, thủy triều của tình yêu từ từ chảy qua tâm thất, ầm ầm nhấn chìm chính bản thân nó, nhấn chìm cả mọi rối bời và buồn bực.
Nỗi sợ hãi và đau thương dần bị lấn át. Trong lòng bàn tay và cả trên trán của Đường Lý Dục đầy mồ hôi. Một ý nghĩ từ trong cơ thể đã thúc đẩy anh tiến về phía trước, mãnh liệt và cuồn cuộn giống như một cơn sóng thần bất ngờ ập tới, không có cách nào trấn tĩnh lại được. Bản thân anh cũng chẳng biết phải làm sao, Thẩm Anh Xuân nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩy trong áo ngực của cô.
Ngọn lửa đã được bùng cháy trở lại…
Cô đang từ từ rơi xuống, toàn cơ thể cô như một thành trì, và anh là một kẻ xâm lược thực thụ. Cô thích cái thế tấn công hùng mạnh của anh, vì anh mà cô đã phá đi cái thành trì ấy, để cho anh xâm chiếm, chà đạp! Chà đạp một cách sung sướng! Hạnh phúc!
Chỉ thấy rất đau, rất đau… Nhưng cũng rất nhanh, Thẩm Anh Xuân phát hiện, cảm giác đau đớn này không giống với cảm giác khi bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể bị ngoại lực tác động vào. Nó làm cô có cảm giác trở nên vô tận, rất xa nhưng lại khiến cô hoàn toàn thay đổi. Trong nháy mắt, cô đã hoàn thành một quá trình chuyển đổi, từ thiếu nữ trở thành một phụ nữ.
Mọi việc tiến triển hoàn toàn nằm ngoài những dự tính của cô. Nhưng cô không hề thấy bất ngờ, bởi sớm muộn gì thì cũng có ngày này. Chỉ là, cô không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy, cô không nghĩ nó là ngày hôm nay, hơn nữa lại là ngày đã để lại bao kỷ niệm, là ngày đầu tiên tựu trường của những sinh viên mới, cũng là ngày kỷ niệm ba năm ngày họ quen nhau.
Không phải là cố ý mà là do trời định, cô cũng chẳng có cách nào để cự tuyệt.
Là kỷ niệm? Kỷ niệm mà Thượng Đế đã để lại cho cô? Có lẽ là như vậy. Kỷ niệm này, trong đời người chỉ có một lần. Thứ tình yêu này, trong đời người, cũng chỉ có một lần. Không có người thứ hai, lần thứ hai.
Bằng cách này, hai con người đơn độc đã lại gần nhau. Cơ thể và cơ thể đã không còn khoảng cách, phải chăng họ đã khám phá ra nơi sâu thẳm nhất của linh hồn đối phương? Phải chăng điều đó có nghĩa là ngay cả khi có mất mát, thì họ vẫn sẽ mãi mãi chiếm lĩnh cơ thể và tâm trí của nhau? Phải chăng thời khắc hạnh phúc này đủ để sưởi ấm cho tuổi thanh xuân ngắn ngủi và cuộc sống của họ sau này?
Sau này, Thẩm Anh Xuân đã khóc. Không biết có phải vì quá đau đớn hay là vì chuyện gì, chỉ đến khi bắt gặp nỗi kinh ngạc của Đường Lý Dục, nước mắt cô mới ngừng trôi, phát hiện, trong những giọt nước mắt ấy, có cả niềm vui.
“Em… hối hận sao?” Nhìn thấy những giọt nước mắt của Thẩm Anh Xuân, Đường Lý Dục ôm chặt cô vào lòng và hỏi.
Không phải vậy. Thẩm Anh Xuân không hề hối hận. Khi người con gái sống trong tuổi đời đẹp nhất, có được một tình yêu đẹp, họ sẽ dâng hiến thứ quý giá nhất cho người mình yêu. Nếu điều đó không xảy ra thì mới là hối hận. Nếu người con trai không cần thứ quý giá ấy, mà người con gái vẫn dâng hiến, đó mới là hối hận. Anh đã muốn điều đó.
Thực sự là anh đã rất muốn, chỉ là thứ ham muốn ấy đã bị anh giấu kín ở một góc nào đó, nơi sâu thẳm nhất trong trái tim như một bí mật hạnh phúc. Trong khoảnh khắc bất ngờ, nó bỗng nhấn chìm, chôn vùi lấy anh.
Một sự kết hợp hoàn hảo của tình yêu. Mang theo sự đau đớn khác lạ, cô thấy rất mãn nguyện.
Mang theo hơi thở nặng nề, anh cũng thấy hạnh phúc không kém.
“Anh biết không? Cả linh hồn của anh giờ cũng đã thuộc về em rồi. Từ nay về sau chúng ta không thể tách rời nhau được.”
Đường Lý Dục lại dùng tay nâng cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Anh Xuân lên. Đôi mắt của anh mơ màng, nhưng nội tâm lại vô cùng lo lắng và hoảng loạn: “Xuân! Chỉ cần nghĩ tới sự dằn vặt trong đôi mắt em, là anh lại không dám nhìn em nữa, thậm chí còn cảm thấy cả đời này anh đã có lỗi với em…”
Thẩm Anh Xuân từ từ mở đôi mắt đang tràn trề hạnh phúc, dùng ngón tay chặn môi của anh lại không để anh nói những câu vô nghĩa. Chằm chằm nhìn anh một cách ngọt ngào. Cô nói từng câu rành rọt: “Em chỉ cần anh! Cần tình yêu của anh! Muốn anh yêu em, em không thích sự do dự. Dục, anh không được nhìn em bằng ánh mắt day dứt như thế, em là của anh, cả đời này, anh là của em, mãi mãi, được không?”
“Cảm ơn em, cảm ơn tình yêu của em!” Rất lâu, từ trong đôi mắt của Đường Lý Dục, những giọt nước sáng trong đang lấp lánh.
Phải yêu cô ấy như thế nào, thì mới gọi là tình yêu? Anh đâu có biết. Nhưng anh vẫn luôn cố gắng để làm như vậy, luôn cố gắng mang đến hạnh phúc cho cô. Cô ấy có hiểu được những thứ hạnh phúc mà anh đang dành cho cô không? Thứ hạnh phúc mà anh có thể dành cho cô, vào lúc này, chỉ là một cái hôn.
Không cầm được lòng mình, Thẩm Anh Xuân gục mặt vào ngực của Đường Lý Dục, dùng sức ôm chặt lấy anh.
“Dục, chúng ta đang ở bên nhau, em đã dâng hiến tất cả mọi thứ cho anh, như vậy là anh đã mãi mãi trong cơ thể của em rồi, vì sao em vẫn thấy rất nhớ, rất nhớ anh?”
“Anh cũng giống như em.”
“Thật sao?”
“Nếu nói dối em, anh sẽ là một con cún!”
“Vâng thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?”
“Không! Phải nhiều hơn mãi mãi một ngày!”
“Được!”
Hạnh phúc giống như không khí, tràn ngập cả khi căn phòng nhỏ bé thậm chí bừa bộn, tràn ngập cả thể xác lẫn tinh thần của họ. Đây là tình yêu sao? Tình yêu hóa ra là như vậy? Không nghe thấy, nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Vô hình, nhưng nó lại luôn luôn cho ta cảm nhận rất thực.
Trước khi Tần Ca trở về, Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục đã thu dọn xong mọi thứ trong phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi Thẩm Anh Xuân bắt gặp ánh nhìn của Tần Ca, mặt cô bất ngờ đỏ lên. Sự đau đớn nơi phía dưới của cơ thể đột nhiên bị tăng lên gấp bội. Cô giống như đang làm một việc gì mờ ám, vội vàng tránh ra khỏi ánh nhìn đó, giả vờ như đang có việc, nhanh chóng rời khỏi ký túc.
“Làm sao vậy?” Tần Ca chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đường Lý Dục giả câm giả điếc hỏi lại: “Làm sao cái gì?”
A Phong và Căn Bậc Hai giật giật vạt áo của Tần Ca, cười một cách sâu xa: “Cậu đúng là lợn thật! Chẳng xứng với biệt danh Vương tử tình ca gì cả.”
Ha ha! Sau một hồi ngơ ngác, họ phá lên cười.
Giới trẻ rất nhạy cảm. Mặc dù Thẩm Anh Xuân đã đi rồi, nhưng cô vẫn để trong không khí tràn ngập mùi hương của sự lãng mạn, của tình yêu… Nó kích thích thần kinh và xúc giác của tất cả mọi người.