huyện mời anh ăn cơm mà cô muốn đã lâu, nhất cử lưỡng tiện.
Ừ, cứ quyết định như vậy.
Không nghĩ qua buổi chiều anh có bận việc gì khác hay không, Đoạn Cần Tâm trực tiếp chạy tới đại học T ôm cây đợi thỏ, chờ Thường Phong tan lớp.
Hết giờ học Thường Phong như bình thường cầm sách đi về phòng nghỉ của giáo sư, khi đi tới hành lang gần phòng nghĩ thì ngây người trong nháy mắt đôi mắt sáng lên.
"Cần Tâm?" Bởi vì quá mức vui mừng, anh nhất thời không có chú ý gọi thẳng tên cô.
Tim Đoạn Cần Tâm không tự chủ được mà đập mạnh. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô Cần Tâm.
"Sao tới mà không nói trước với anh một tiếng?" Anh đi tới trước mặt cô, đôi mắt sáng quắt nhìn cô dịu dàng hỏi.
"Nhất thời muốn tới, lại biết anh đang lên lớp không muốn quấy rầy cho nên mới tới mà không có gọi trước." Cô giải thích, chẳng biết tại sao mặt có chút cảm giác nóng lên.
"Hôm nay không làm sao?"
"Nghỉ một ngày."
"Muốn mời anh ăn cơm sao?"
"Sao anh biết?" Cô kinh ngạc trợn to đôi mắt.
"Lúc nãy bấm ngón tay tính ra." anh trả lời với vẻ mặt thành thật.
Đoạn Cần Tâm bị câu trả lời trêu chọc của anh cười khẽ một tiếng .
"Muốn ăn cái gì?" Cô trở lại chuyện chính."Nói trước hôm nay em mời khách, đừng lấy nguyên tắc của anh ra giành trả tiền với em nha."
Thường Phong mỉm cười gật đầu."Em chờ anh một chút, anh đem sách vào phòng."
"Được." Cô mỉm cười lên tiếng. Thường Phong đi vào phòng làm việc để sách, chỉ chốc lát sau liền cầm chìa khóa xe và áo khoác đi ra. Hai người sánh vai đi ở trong sân trường, vị giáo sư nổi tiếng đẹp trai trong trường phối với nữ minh tinh có mấy phần quen mắt, hơn nữa thân hình cao gầy bắt mắt của hai người ghép thành đôi nhất thời hấp dẫn ánh mắt cảu mọi người ở bốn phía.
Nhưng hai người sớm quen bị người khác nhìn chằm chằm căn bản coi như không có việc gì, tùy ý tán gẩu nói đùa đi qua sân trường hướng bãi đậu xe đi tới. Sau khi nghỉ ngơi một ngày Đoạn Cần Tâm lần nữa vùi đầu vào trong công việc bận túi bụi như dòng nước lủ, bận tối mặt tối mày.
Hôm nay, cô muốn quay chính là MTV. Lúc trước cô cũng từng quay qua MTV nhưng chỉ là một vai phụ nho nhỏ mà thôi, đại khái chỉ xuất hiện một hai giây, có lúc ngay cả mặt cũng sẽ nhìn không thấy nhưng hôm nay lại không giống vậy cô diễn chính là vai nữ chính.
Sáng sớm trời còn chưa sáng cô đã cùng đạo diễn đến hồ trúc trên núi Dương Minh quay ngoại cảnh, hơn sáu giờ chiều trở về trường quay quay tiếp những cảnh trong phòng, làm đến mười giờ đêm vẫn chưa kết thúc. Đoạn Cần Tâm có loại cảm giác sắp mệt rã rời nhưng những nhân viên làm việc quanh mình cũng cùng làm việc từ sáng tới bây giờ cô thật sự không có mặt mũi nào kêu mệt. Đạo diễn và ca sĩ đang ở phía trước camera thảo luận về hiệu suất kết thúc của câu chuyện, hai người đều hy vọng có chút khác biệt, đang trao đổi, đoàn người thừa diệp nghỉ ngơi một chút: uống nước, ngồi nghỉ, gọi điện thoại..........
Thấy có người đang gọi điện thoại, lúc này cô mới nhớ tới nên gọi điện thoại về nhà nói với mẹ công việc của cô còn chưa có làm xong sẽ về trễ một chút muốn bà đừng chờ cửa mình đi ngủ sớm một chút.
Nghĩ xong, cô lập tức đi tới chỗ mình để túi xách, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, kết quả lại bị năm cuộc gọi nhỡ làm cho kinh ngạc.
Sẽ là ai tìm cô?
Cô đè xuống kiểm tra, kết quả chỉ thấy một cái tên, Cần Phương. Cuộc gần đây nhất là ba phút trước, cô không chút nghĩ ngợi liền gọi lại.
Điện thoại ục ục vang lên hai tiếng liền bị nhận.
"Chị --"
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng khóc thút thít và giọng nói yếu ớt, làm cho lòng cô không tự chủ được nhéo chặt một chút. "Cần Phương, xảy ra chuyện gì? Em đang khóc sao?" Cô gấp gáp hỏi.
"Chị, em bị xảy thai, chị ............ có thể tới đây với em không?" Em gái ở đầu bên kia khẽ khóc.
"Xảy, xảy thai?!" Đoạn Cần Tâm bị kinh hách đến. "Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Em bây giờ đang ở đâu?"
"Bệnh viện, chị bây giờ có thể tới với em không?"
"Chị--" Đoạn Cần Tâm mới nói một chữ, chỉ nghe thấy trong trường quay vang lên một hồi tiếng vỗ tay hấp dẫn sự chú ý.
"OK, bắt đầu làm việc. Nữ chính của chúng ta đâu?" Đạo diễn cất giọng hỏi.
"Cần Phương, nói cho chị biết em đang ở bệnh viện nào?" Cô nắm chặt thời gian nhanh chóng hỏi.
Em gái trả lời tên một bệnh viện quen thuộc, cô lập tức nói câu, " Chị biết rồi." Ngay sau đó cúp điện thoại, bằng tốc độ nhanh nhất gọi đi một cuộc điện thoại.
"Thường Phong em là Cần Tâm. Có thể làm phiền anh một chuyện được không? Em gái em hiện đang ở bệnh viện XXX, nó xảy thai nhưng em bây giờ còn đang làm việc không đi được, anh có thể đến với nó được không, chờ sau khi kết thúc công việc em sẽ lập tức đi qua?" Cô vội vã giao phó giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Anh sẽ qua đó, em gái em tên gì?" Anh trầm ổn nói.
"Đoạn Cần Phương."
"Anh biết rồi, em đừng lo lắng."
"Đoạn tiểu thư, đạo diễn đang tìm cô." Trợ lý đạo diễn chạy tới đối cô kêu lên.
"Được tôi lập tức đi qua." Cô quay đầu lại lên tiếng, đầu bên kia điện thoại Thường Phong nghe được nói với cô--"Em nhanh chút đi làm việc, chuyện của em gái em giao cho anh đừng lo lắng. Anh cúp máy."
"Thường Phong!" Cô nhanh chóng kêu một tiếng.
"Còn chuyện gì?" Bên đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ổn của anh.
"Cám ơn anh." Cô khàn khàn nói cám ơn.
"Nhanh đi làm việc đi." Anh dịu dàng trấn an cô.
"Ừ." Gật đầu một cái, Đoạn Cần Tâm lúc này mới cúp máy, lấy điện thoại di động ném vào trong túi, cố nén sự lo lắng đối với em gái, xoay người tiếp tục công việc còn dỡ dang của cô.
Phòng quay kết thúc công việc thì đã hơn mười hai giờ.
Đoạn Cần Tâm đeo túi xách to ngay cả hóa trang cũng không có thời gian dở bỏ, cứ như vậy chạy tới bệnh viện. Bởi vì điện thoại di động bỗng nhiên hết pin cô chỉ có thể đến quầy nhận bệnh hỏi phòng của Đoạn Cần Phương, sau khi biết được số phòng và hướng đi trực tiếp chạy về phía phòng bệnh của em gái.
Trong phòng bệnh đơn một bầu không khí trầm tĩnh, người nằm trên giường bệnh đã ngủ rồi, người đàn ông ngồi trên sofa không biết đang xem cái gì khi nghe được tiếng mở cửa thì nhanh chóng ngẩn đầu lên, sau đó hướng cô làm một động tác xuỵt.
Cô gật đầu một cái, rón rén đóng cửa lại, sau đó đi đến bên giường bệnh cúi đầu nhìn em gái nằm trên giường bệnh.
Sao lại gầy và xanh xao như vậy? Sao trong phòng bệnh chỉ có mình Thường Phong mà thôi, còn người nhà chồng của nó đâu? Sao không có ai ở đây chăm sóc nó? Cô không khỏi nắm chặt quả đấm.
Nước mắt mông lung tầm mắt Đoạn Cần Tâm, cô đưa tay lau đi nước mắt nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt lại nhanh chóng chảy ra.
Cùi chỏ bị người nhẹ nhàng nắm lấy, cô quay đầu chỉ thấy Thường Phong chẳng biết lúc nào đã tới bên cạnh cô.
Anh dùng vẻ mặt ý bảo cô cùng anh ra ngoài.
Đoạn Cần Tâm gật đầu, lại nhìn em gái gầy yếu xanh xao trên giường bệnh một cái, lúc này mới cùng anh đi tới ngoài phòng bệnh.
Đóng cửa phòng lại, thanh âm êm ái lo lắng của anh lập tức vang lên bên tai cô. "Em vẫn ổn chứ?"
Không ổn, rất không ổn. Nghĩ đến bộ dạng nằm trên giường bệnh của Cần Phương cô lại đau lòng muốn khóc. Còn nữa, cô thật muốn chạy thật nhanh đến nhà chồng của Cần Phương hung hăng đại náo một trận.
"Cần Phương có nói gì với anh không?" Cô khàn giọng hỏi anh.
"Có, cô ấy hỏi anh có phải là bạn trai của em không."
Cô kéo nhẹ cánh môi dưới, cười không nổi.
"Anh nói phải." Thường Phong nói không chớp mắt, thật sâu nhìn cô. "Cho nên, nếu muốn khóc cứ vào vòng tay của anh mà khóc."
Anh dịu dàng nói xong, đưa tay nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực.
Trong lúc nhất thời, cả người Đoạn Cần Tâm cứng ngắc, đầu trống rỗng.
Nói tới nói lui cùng Thường Phong quen biết cũng chỉ mấy tháng, hai người mặc dù thường cùng dùng cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại nói chuyện, nhưng quân tử chi dao đạm như nước, ngay cả tay cũng chưa từng chạm qua, nào biết anh ta sao lại đột nhiên liền ôm cô như vậy, làm cho cô muốn không hoảng sợ cũng không được.
Nhưng lòng ngực của anh sao lại ấm áp như vậy, hơi thở của anh sao lại trầm ổn như vậy, cả người anh sao lại có cảm giác đáng dể tin cậy và tràn đầy sức lực, hiện tại tất cả những điều đó là cô cần nhất. Cô đã một thân một mình đơn độc đã quá lâu, lâu đến không biết cảm giác có người để dựa vào lại ấm áp và an tâm như vậy. Chỉ cần một chút là tốt rồi, cô tự nói với mình, sau đó đem mặt vùi trong ngực anh, mười ngón tay níu thật chặt áo anh thấp giọng khóc.
Thường Phong dịu dàng ôm cô, kiên nhẫn đợi cô lần nữa bình tĩnh lại.
Qua một lúc lâu, Đoạn Cần Tâm rốt cuộc từ từ bình tĩnh lại, nhẹ nhàng từ trong ngực anh lui ra, mắt và chóp mũi đã đỏ, đối anh làm vẻ mặt ngượng ngùng, khàn giọng nói câu "Xin lỗi" và "Cám ơn anh".
"Đi rửa mặt đi." Thường Phong từ trong túi lấy ra một cái khăn tay đưa cho cô nói.
Đoạn Cần Tâm trừng mắt nhìn, gật đầu một cái nhận lấy khăn tay của anh xoay người trở lại trong phòng bệnh đi vào phòng vệ sinh liền bị hình ảnh thê thảm dọa người của mình trong kính dọa thật lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau cô mới quay về phòng bệnh từ trong túi xách của mình lấy ra bông tẩy trang, một lần nửa trở lại phòng vệ sinh tẩy trang, sau một lúc lâu mới về đến hành lang chỗ anh đứng đưa khăn tay trả lại cho anh.
"Em giặt rồi, cho nên ẩm ướt." Cô nói. Thường Phong không để ý lắm lắc đầu, sau đó tự nhiên nắm tay cô đi về hướng phòng nghỉ đi tới. Tim Đoạn Cần Tâm đột nhiên nhảy lỡ một nhịp, cô cúi đầu nhìn anh và cô tay trong tay đã không biết nên phản ứng như thế nào, bởi vì trước đó cô còn vùi đầu trong ngực anh khóc bây giờ muốn cùng anh kéo ra khoản cách nói nam nữ thụ thụ bất thân dường như rất kỳ quái ...............
Bỏ đi.
Ngoan ngoãn bị anh dắt đi vào phòng nghỉ, anh đem đèn đã tắt mở lên, đóng cửa lại, lại đem cô an vị trên sofa, mới trả lời cô vấn đề lúc trước ở hành lang cô hỏi anh.
"Cô ấy nói người đàn ông kia đẩy cô ấy một cái nên đứa nhỏ mới bị xảy."
Đoạn Cần Tâm đột nhiên trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin lại tức giận. "Xảy thai là do người đàn ông đó làm hại?"
Anh gật nhẹ đầu. "Anh ta hình như muốn cô ấy phá bỏ cái thai, em gái em không chịu, lại giễu cợt kích thích anh ta, anh ta không nhịn được mới ra tay đẩy cô ấy một cái bụng bị đụng vào tay vịn sofa nên mới dẫn đến xảy thai."
Đối với cá tính của em gái, Đoạn Cần Tâm hiểu nó có thể sẽ làm ra những chuyện như vậy, nhưng ngay cả như vậy, đối với một phụ nữ có thai, một người phụ nữ mang thai con của mình tên khốn đó sao có thể làm vậy đây?
"Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó!" Cô cắn răn thấp giọng thề.