Nhìn thấy Mạc Vô Tâm sớm muộn cũng sẽ bị bắt, cô không suy nghĩ nhiều, nói.
"Không! Anh ta không có lừa gạt, là tôi, là tôi trộm xe của anh ta, sau đó lại lái trở về!"
Đại Nhi ngoài dự đoán của mọi người lên tiếng, khiến không khí trong nháy mắt ngưng trệ!
Toàn bộ nhân viên cảnh sát trao đổi ánh mắt quái dị, sau đó nhìn về phía Mạc Vô Tâm.
Mạc Vô Tâm từ từ thở ra một hơi, sắc mặt bình tĩnh. . . . . .
Trong nội tâm cười khổ, bảo bối này! Anh không ngờ tới, trong tình thế cấp bách cô sẽ gánh tội thay.
"Nếu trộm xe, tại sao còn phải lái về? Điều này không phù hợp lẽ thường." Cảnh sát trưởng đưa ra một nhận xét khách quan, sau đó, mang ánh mắt dò hỏi hướng về phía Mạc Vô Tâm.
"Dù sao chính là tôi trộm!"
"Được rồi! Vậy mời cô nói rõ, trộm xe như thế nào, làm sao lái xe trở về." Cảnh sát viên không thể làm gì, nhún nhún vai hướng Mạc Vô Tâm.
"Được! Tôi có thể chứng minh, tất cả mọi người theo tôi ra ngoài." Đại Nhi dẫn mọi người đi ra ngoài nhà để xe.
Cô đoán được từ trước nên đã chuẩn bị lấy ra bộ công cụ trong balo, đầu tiên là phá mật mã cửa ra vào. Đám người ở phía sau cô quan sát.
"Mười lăm giây! Thật là tuyệt vời!" Một cảnh sát viên tán thưởng khen."Cảnh sát mở khóa cũng không nhanh bằng cô!"
"Lần trước mở qua, lần này đương nhiên có kinh nghiệm." Đại Nhi khoát khoát tay, tâm trạng nhẹ nhõm.
Kế tiếp, chính là mật mã nhà để xe tư nhân của Mạc Vô Tâm.
Lần này so với lần trước tốc độ phá giải nhanh hơn, ngay cả chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
"Anh sửa đổi mật mã?!" Vẻ mặt cô đầy bất ngờ.
Lần trước mật mã có chín con số, mà lần này đổi thành tám con số, nhưng làm cho cô vô cùng ngạc nhiên . . . . . Số mật mã là sinh nhật của cô!
Mạc Vô Tâm nét mặt không chút thay đổi. Không có ai phát hiện trong mắt anh cất giấu nụ cười. . . . . .
Anh cũng hết sức thán phục đôi tay khéo léo, cùng bản lĩnh của cô.
Phía cảnh sát vẫn còn đang ngạc nhiên, bây giờ kĩ thuật của nhân viên văn phòng thám tử tư còn lợi hại hơn cả cảnh sát!
Thường Bước Bùi cùng Bao Thành Công gương mặt không hề biến sắc, hai người trao đổi ánh mắt ngắn ngủi. Có người tự mình chạy đến gánh tội thay, chung quy so với bọn họ vẫn còn tốt hơn là bị vạch trần.
"Phó tổng giám đốc Mạc, luật sư của anh đâu?" Đã biết được kĩ thuật của Đại Nhi, cảnh sát trưởng tính toán kết thúc chuyện này.
"Luật sư của tôi. . . . . ." Mạc Vô Tâm nhíu mày, anh thoáng quay đầu lại, phía sau một người sắc mặc u ám bước ra.
Gương mặt giống nhau như đúc, cùng một dạng xuất sắc vượt trội, nhưng nét quyến rũ khác nhau.
Anh ta là luật sư hắc bang thần bí — Mạc Vô Tình. Anh em sinh đôi của Mạc Vô Tâm.
Đại Nhi xoa xoa mí mắt, nháy mắt mấy cái, hầu hết mọi người sẽ có phản ứng này khi nhìn thấy một cặp song sinh giống nhau như đúc.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó mới hoàn hồn.
"Xe của tôi mua bảo hiểm lúc nào vậy hả? Đây thật sự là chuyện ngu xuẩn nhất mà tôi từng thấy từ trước đến giờ!" Chiếc xe trước mặt thuộc về Mạc Vô Tình.
Mạc Vô Tình trầm ngâm. . . . . ."Được rồi, ngụy tạo tội danh." Con ngươi sắc bén, lạnh lùng quét qua đám người.
Thường Bước Bùi cùng Bao Thành Công sắc mặt hai người khó coi, xem ra đã xúc phạm đến cọp, bọn họ chọc người không nên chọc vào.
Sự tình nghiêm trọng! Bọn họ đã thay đổi tư liệu rất kĩ lưỡng, không cách nào bị vạch trần, nhưng tới đây liền bị phơi bày.
"Có chuyện gì. . . . . . Nói với luật sư đi!" Mạc Vô Tâm chậm rãi khạc ra lời nói, lạnh lùng liếc qua Thường Bước Bùi.
Đại Nhi gương mặt ngốc nghếch, hoàn toàn không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, cũng không có ngờ tới kết quả sẽ là như vậy.
Cô ngây ngô, miệng mở rộng, nhìn Mạc Vô Tâm.
Mạc Vô Tâm lắc đầu nhìn cô cười.
"Em so với Thường Bước Bùi còn ngu xuẩn hơn! Thứ nhất, chiếc xe ở trong nhà để xe này không hề bị mất. Thứ hai, em không biết lái xe, nếu trộm thì lái đi như thế nào? Thứ ba, chủ của chiếc xe này không phải là anh, mà là Mạc Vô Tình, anh ta làm sao lại đi mua bảo hiểm ở công ty của Thường Bước Bùi? Thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất. . . . . . Chiếc xe bị đánh cắp, trong tuần đã tìm được rồi."
Đại Nhi sau khi nghe xong sững sờ, cô thật rất ngu ngốc sao?
Mạc Vô Tâm hướng Thường Bước Bùi giới thiệu một người khác đứng bên cạnh Mạc Vô Tình.
"Vị này là Trưởng cục thanh tra, tôi nghĩ, các anh chắc hẳn có một số việc muốn thương lượng."
Người đàn ông kia đứng dậy.
"Nếu như không phải do sự kiện lần này của Mạc tiên sinh, chúng ta sẽ không biết công ty của Thường Bước Bùi muốn lừa gạt mọi người."
"Bất quá, cảnh sát hiện tại muốn lấy lời khai của các anh." Cảnh sát trưởng cười nhắc nhở.
Thường Bước Bùi cùng Bao Thành Công trong nháy mắt thần sắc rối loạn! Hai người khuôn mặt trắng bệch.
"Thường Bước Bùi sắp phá sản, cho nên không có đủ số tiền bồi thường, xui xẻo thế nào lại đi tìm Bao Thành Công. Bao Thành Công nổi lòng tham, muốn kiếm được số tiền kia. Một mặt sợ sự việc sẽ bị bại lộ, cho nên sắp xếp đường lui, em bị anh ta gài bẫy đưa vào tròng, vốn họ tính toán cho người đến gài tang vật, làm anh bị liên lụy."
Tất cả mọi người rời đi, nhà để xe to lớn như vậy chỉ còn lại Mạc Vô Tâm, Mạc Vô Tình, và Đại Nhi.
"Thật là một vụ án hoàn hảo." Đại Nhi cười khổ.
Mạc Vô Tình chuẩn bị rời đi, trước khi đi, anh ghé vào bên tai Mạc Vô Tâm hỏi:
"Anh xác định? Anh yêu cô ấy?"
"Cô ấy không hề liên quan trong chuyện này." Mạc Vô Tâm đánh trống lảng, chính là không muốn ở trước mặt người khác thừa nhận tình cảm của anh đối với cô.
"Anh yêu em, thì em phải yêu anh sao?" Đại Nhi tức giận, cầm áo khoác trên tay đập vào người anh.
Mạc Vô Tâm bắt được áo khoác cô ném tới, Đại Nhi quay đầu bỏ chạy.
Cô tức giận anh giấu diếm nhiều như vậy, đến bây giờ mới để cho cô biết chân tướng sự tình.
"Ách. . . . . . Anh tự xử lý đi!" Mạc Vô Tình thấy thế, cười cười, nhấc chân lên, ngay sau đó lái xe rời đi.
Mạc Vô Tâm đuổi theo, mất một hồi mới đuổi kịp, anh kéo lấy cánh tay của cô, làm cô dừng lại.
"Em đi thật à?!" Anh giúp cô khoác áo lên, giọng điệu uy hiếp, cô không cần anh sao?
"Anh làm cho em hiểu lầm bao lâu nay! Lo lắng lâu như vậy! Cái gì cũng không cho em biết rõ!" Cô tức giận, lắc đầu hét to.
"Em biết không có lợi!" Mạc Vô Tâm giữ lấy đầu của cô, trừng mắt nhìn.
"Từ lúc vừa bắt đầu anh đã biết chuyện này sao? Biết Thường Bước Bùi sắp đặt hãm hại anh?" Cô hơi bình tĩnh lại.
"Không, từ thời điểm em bắt đầu theo dõi anh, anh liền cảm thấy kì lạ. Cho nên hai ngày sau anh điều tra ra Bao Thành Công có quan hệ với Thường Bước Bùi."
Điều tra cô là bởi vì anh có sự nhạy bén, tính cách quyết đoán, nắm giữ tình thế, không nghĩ tới lại biết được nhiều chuyện như vậy từ cô.
"Ách. . . . . ." Đại Nhi sửng sốt."Nói như vậy, coi như là em làm hỏng chuyện tốt của Thường Bước Bùi? Chuyện này rốt cuộc là trong cái rủi có cái may?”
"Đương nhiên!" Mạc Vô Tâm cười tươi.
"Không có những chuyện này, anh làm sao có thể lấy được em?" Mạc Vô Tâm thành khẩn, ánh mắt như khoá chặt cô lại.
"Ai nói anh phải lấy em!" Nghe vậy, Đại Nhi ngượng ngùng.
"Em là của anh! Cũng đừng quên, nếu em không gả cho một người tên ‘ Vô Tâm ’, sẽ không có con trai!"
"Làm sao anh biết?!" Đại Nhi kinh ngạc, mắt trừng lớn, đợi lấy lại tinh thần."Ngay cả kê đồng cũng là người anh sắp xếp?”
Anh đến tột cùng là Thần Thông Quảng Đại cỡ nào? Trừ hôm nay tất cả mọi người là do một tay anh an bài ở ngoài, rốt cuộc còn có chuyện gì là không nằm trong tầm kiểm soát của anh?
"Anh không có thần thánh như vậy! Chẳng qua là chung quanh em những cái đó hiện lên hết cả rồi, anh nhìn liền đoán được.”
"Hừ! Ghê tởm, còn có cái gì là em không biết?" Đại Nhi thở phì phò hỏi anh.
"Có!"
"Cái gì?"
"Em quên hôm nay là ngày đầu tiên Phỉ Phỉ đi học, em đã hứa sẽ đi đón con bé!”
"Ai nha! Em quên!" Cô bật lên, cuống quít gọi.
"Mau, mau, mau! Không còn kịp rồi!"
Cô vội vàng lôi kéo Mạc Vô Tâm chạy đi.
Anh bật cười, nhàn nhã sải bước theo bước chân hối hả của cô ở phía trước. Trong lòng hết sức hạnh phúc vì tình cảm mà cô dành cho Phỉ Phỉ.