lưng hắn, lông mi Kiều Na run lên, nhưng ngay sau đó lại bị dòn tiến công hung mãnh của hắn trấn áp thành mất phương hướng.
Đêm, nóng như vậy, nóng đến thiêu cháy tự chủ loài người.
Đêm, tối như vậy, tôi như có một chiếc màn che che lấy những hình ảnh thẹn thùng.
…
Sáng hôm sau, hai người tỉnh dậy cùng một lúc. Có một số ít người, đồng hồ sinh học luôn canh đúng giờ sẽ đánh thức dây thần kinh, bắt người ta phải thức dậy, chuẩn bị, đến công ty.
Khoảnh khắc mở to mắt, Kiều Na nghi hoặc. Đây hiển nhiên là một căn phòng cô không biết.
Phương Thiệu Hoa nhìn cô gái còn nằm ỳ trên cánh tay mình, lạnh lùng nói: “Nằm đủ chưa? Dậy được rồi đó”
Kiều Na cau mày nhìn khuôn mặt của Phương Thiệu Hoa chỉ cách mình vài centimet, trong đầu nhanh chóng chuyển động, một mảnh kí ức chắp vá hiện lên, cô cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Na nhún vai, tự nhiên đứng dậy, nhặt từng mảnh quần áo trên đất mặc lên người.
Đáy mắt Phương Thiệt Hoa hiện lên sự kinh ngạc. Hắn là một người đàn ông trưởng thành, trong hơn ba mươi năm cuộc đời hắn qua đường với không biết bao nhiêu người phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại trên giường, nhìn thấy một người phụ nữ lại trấn định, trấn định đến hờ hững như vậy.
Phương Thiệu Hoa nhìn thấy cô mang giày cao gót, chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn vẫn không nhịn được bèn hỏi: “Cô… đi liền sao?”
Kiều Na quay đầu lại, giống như là đang nghe thấy một câu chuyện cười “Sao? Đều là nam nữ đã trưởng thành, cũng chỉ chơi đùa mà thôi. Chẳng lẽ anh định chịu trách nhiệm với tôi sao? Hay là muốn tôi chịu trách nhiệm với anh?”
Phương Thiệu Hoa nheo mắt, dường như đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu, chợt hắn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cô muốn bao nhiêu tiền? Cầm lấy rồi lập tức cút đi cho tôi, đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi một lần nào nữa!”
Về Kiều Na, còn lâu hắn mới tin cô là một người phụ nữ đơn giản. Hắn tuy rằng hoàn toàn không hiểu hết về cô nhưng hắn đã từng nghe, đã từng thấy, Kiều Na chính là một cô gái có thể bán đứng mọi thứ vì tiền. Chuyện tối hôm qua cùng với tên ‘thịt heo’ giám đốc Hoàng chẳng phải là một bằng chứng sao?
Tiền? Kiều Na nghe thấy chữ đó, đột nhiên thấy hứng thú nhíu mày, nói: “Phương thiếu, anh thấy bao nhiêu là đủ?”
Phương Thiệu Hoa nghe thấy câu này liền cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Quả nhiên mình đoán đúng, Kiều Na chính người phụ nữ như vậy.
“Mười vạn là mức cao nhất, nhiều hơn nữa thì cô không đáng giá!”
Mười vạn? Kiều Na chợt cười sau đó xoay người chậm rãi đi đến trước mặt Phương Thiệu Hoa. Cô ném chiếc giày cao gót trong tay xuống, trèo lên giường như một con mèo nhỏ. Cô nằm úp sấp, hai chân đặt hai bên hông Phương Thiệu Hoa.
Tư thế như vậy rất dễ kích thích dục vọng. Nháy mắt, nó đã kích thích trí nhớ đêm qua của Phương Thiệu Hoa, nơi bụng dưới có một vật nhanh chóng cương cứng.
Kiều Na nhếch môi cười, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ lên môi Phương Thiệu Hoa, khẽ mở: “Được nha, mười vạn thì mười vạn. Hôm qua tôi ra đường không có mang theo tiền mặt, lần sau có gặp mặt Phương thiếu, tôi nhất định sẽ đưa đủ không thiếu một xu”
Dứt lời, Phương Thiệu Hoa còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng nhảy xuống giường, mang giày cao gót, cao ngạo đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, hai hàng chân mày kiếm của Phương Thiệu Hoa nhíu lại. Bây giờ hắn mới kịp phản ứng, bèn cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném mạnh xuống đất.
Cô ta là có ý gì? Lần sau gặp lại, đưa cho hắn mười vạn sao?