Vinh Hưởng không biết nên ứng phó như thế nào với tình hình trước mắt.
Trên thực tế, anh đấu tranh thật lâu, rốt cuộc vẫn không muốn nói rõ tất cả, anh không nắm chắc. Anh rất bình tĩnh nhìn sự bàng hoàng và đấu tranh trong mắt Vinh Nhung, anh không thể lại một lần nữa mạo hiểm mất đi cô. Làm ra vẻ không biết cái gì, ở sau lưng cô lặng lẽ giải quyết mọi phiền toái, vì tương lai của hai người mà san bằng mọi trở ngại, cuối cùng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cô đón nhận anh.
Đây chính là tất cả kế hoạch mà anh đã quyết định sau khi sống lại.
Vinh Nhung đến gần anh, chậm rãi thở ra một hơi, lặng lẽ cười, “Thế nào? Sao lại khẩn trương như vậy.”
Vinh Hưởng đờ đẫn nhìn cô, dưới ánh đèn mờ, trên gương mặt trắng noãn của cô đều là nét nhu hòa, không hề có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào. Vinh Hưởng lo lắng làm hầu kết trượt động, nín giọng nói, “Em, tức giận?”
Vinh Nhung nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, không khỏi cười mỉm, nghiêng người khẽ dựa vào vai anh, ghé sát vào lỗ tai anh thủ thỉ, “Sao thế được, anh làm nhiều chuyện như vậy, em nên cảm ơn anh mới phải.”
Thân thể Vinh Hưởng cứng đờ, ngay sau đó ôm cô thật chặt, mệt mỏi khép mắt, “Đừng như thế, nếu như em không vui nhất định phải nói cho anh biết, em không thích anh tự ý quyết định thì sau này anh sẽ không như thế nữa.” Anh dừng một chút, lại nói tiếp, “Anh chỉ muốn cho em một tương lai hạnh phúc, không có bất kỳ phiền não.”
Vinh Nhung không trả lời, từ từ kéo giãn khoảng cách với anh, nhìn vào trong ánh mắt cô, Vinh Hưởng không thấy được gì ngoài vẻ mặt lo lắng của chính anh. Vinh Nhung kéo anh về phòng, mặc dù Vinh Hưởng đã ngả bài với Vinh Kiến Nhạc, nhưng cô vẫn chưa định trở mặt trong tình huống không có sự chuẩn bị như thế này.
*
Trở lại phòng của cô, Vinh Nhung ngồi trên giường, hai tay chống xuống nệm, kiên nhẫn nhìn anh, “Cho nên hôm đó anh cố ý xúi giục em, để cho Tưởng Mạch dẫn em đi dạo phố, sau đó về nhà đàm phán điều kiện với bọn họ có phải không?”
Vinh Hưởng nhíu mày, ngồi cạnh cô, gật đầu một cái, “Phải.”
Vinh Nhung lại trầm mặc, từ từ quay đầu, chuyên chú nhìn vào mắt anh, “Vậy….. Sao anh lại biết, ngày hôm đó bọn họ sẽ làm ra loại chuyện như thế, giống như anh đã đoán được ngay từ đầu?”
Bàn tay Vinh Hưởng để trên đệm từ từ nắm lại thành quyền, trong mắt lướt qua một tia đấu tranh, cuối cùng cầm lấy tay cô, cúi đầu nhìn những đốt ngón tay trắng muốt. Vẻ bình tĩnh trên mặt cô cũng đủ để chứng minh hiện tại cô đang rất tỉnh táo, đủ để chứng minh cô đã sớm hiểu rõ toàn bộ. Anh chỉ không hề nghĩ tới, cô sẽ lạnh lùng chờ đợi anh tự mình phơi bày ra những lời nói dối đê hèn.
Thì ra là, cô đã sớm biết mình cũng sống lại.
Sau khi cô sống lại, thực sự đã thay đổi quá nhiều, đến giờ phút này anh cũng không thể phân biệt được cảm xúc thực sự của cô. Đến tột cùng là vui vẻ, hay bi thương, đến tột cùng còn có thể tiếp nhận anh một lần nữa không?
“Thật ra thì, trong lòng em đã có đáp án rồi.” Vinh Hưởng thở dài, cười tự giễu, “Cần gì phải thử anh, Nhung Nhung, làm như thế không giống em.”
Vinh Nhung rút tay về, mím môi, lặng lẽ nhìn anh. Cuối cùng kiên quyết dời tầm mắt, lạnh lùng mở miệng, “Em không biết, làm sao em biết được…..”
Nhìn cô cố làm ra dáng vẻ lạnh lùng, lòng dạ Vinh Hưởng chìm xuống, cường ngạnh kéo cô lại nhìn thẳng vào mình. Mặc kệ trốn tránh thế nào, có lẽ chuyện này cũng đã đến mức không thể ngụy biện được nữa rồi. Thay vì để cô suy nghĩ lung tung, chẳng bằng được ăn cả ngã về không.
“Nhung Nhung, em vẫn còn oán trách anh sao? Anh …… Thực sự xin lỗi em.”
Anh nói có chút khó khăn, suy nghĩ tới vô số hoàn cảnh nhận lại cô, cũng nghĩ tới vô vàn lời lịch để thú nhận thân phận của mình, đến lúc thực sự xảy ra, lại bất lực đến một câu xin lỗi cũng nói không thành lời. Không để ý cô đang giãy giụa, anh ôm cô vào lòng, lầm bầm lầu bầu giống như đang nỉ non, “Nhung Nhung, anh nhớ em, nhớ đến không chịu nổi.”
Vinh Nhung tựa trên vai anh, mắt dần đỏ, quả đấm không nặng không nhẹ đánh trên lưng anh, “Ngốc nghếch, tại không anh không sống cho thật tốt, tại sao không buông tha em, tại sao nhất định phải đi theo em! Không muốn để em sống thật tốt trong cái thế giới không có anh sao?”
Vinh Hưởng mặc cô phát tiết những chất chứa trong lòng, bàn tay nhè nhẹ vỗ về sống lưng cô, “Sao anh có thể yên tâm để em một mình, trên cái thế giới này, ngoài bản thân mình ra, anh không yên tâm giao em cho bất cứ kẻ nào. Dù anh chưa đủ tốt, dù anh đã từng rất khốn nạn, anh cũng không có cách nào buông tay.”
Vinh Nhung nhắm mắt lại, tình cảm xao động trong lòng từ từ lắng lại trong giây phút này, toàn thân không có lực chỉ biết dựa vào anh. Hàng mi rũ xuống nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cô đều là vẻ khổ sở lại ẩn nhẫn, “Em muốn rời đi, em muốn thử không yêu anh nữa. Nhưng lần nào em cũng không có biện pháp chạy thoát. Em sợ hãi, lại không dám tùy tiện yêu anh lần nữa, nhưng anh lại cứ làm nhiều chuyện như vậy khiến cho em trầm luân. Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Mẹ em đã chết, bà ấy sẽ không tổn thương được anh nữa. Như vậy, em đối với anh cũng đã hết giá trị lợi dụng….”
Vinh Hưởng lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống như mưa của cô, nhìn hai mắt cô vẫn nhắm chặt như cũ, cúi người xuống đau lòng hôn lên mắt cô, “Đừng khóc…. Anh làm nhiều việc như vậy, em còn không chịu hiểu? Vinh Hưởng của quá khứ đã chết, anh bây giờ, và em bây giờ, đều không còn là chúng ta của kiếp trước nữa. Thử cho anh một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội, được không em?”
Vinh Nhung mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc lại dịu dàng của anh. Vinh Nhung nhìn anh, nhỏ giọng lặp lại những lời anh vừa nói, “Chúng ta….. Đều không phải là chúng ta kiếp trước….”
Vinh Hưởng gật đầu một cái, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt cô, vén những sợ tóc ẩm ướt của cô ra sau tai, “Chúng ta bây giờ, sẽ tốt hơn nữa trong tương lai. Em đừng quên, bây giờ em là Tống Niệm Nhung, không hề có quan hệ máu mủ với anh.” Anh cúi đầu dụi vào chóp mũi cô, da thịt hơi lạnh tiếp xúc, cảm thụ lẫn nhau.
Anh mang theo vẻ tươi cười, khẽ cong khóe mắt nhìn cô, “Chúng ta có thể kết hôn, có thể sinh bảo bảo, có thể ở bên nhau cả đời. Danh chính ngôn thuận!”
Vinh Nhung trừng lớn mắt, vẫn còn mông lung nhìn khuôn mặt anh, có chút không dám tin tưởng lại có chút mơ hồ. Vinh Hưởng ôm trọn cô trong vòng tay, chậm rãi hôn xuống chóp mũi cô, khuôn mặt, nhỏ giọng cười, “Đúng là một cô bé ngốc, em cho rằng…… Cha thật sự sẽ ngăn cản chúng ta mà buông tha cho quyền thừa kế Vinh thị sao? Một Vinh thị để đổi lấy em, thật sự rất có lời.”
Giọng nói Vinh Nhung hơi khàn, vươn tay lên vuốt lông mày của anh, sống mũi, cuối cùng chậm rãi nhăn trán, “Anh….. Làm như thế nào đến được?” Cô không dám tưởng tượng anh dùng cách gì để theo mình tới đây, nghĩ đến anh đã chết qua một lần, tim vẫn không kiềm chế được mà đập mạnh. Sự đau đớn phải chịu đựng trước lúc chết đó, cả đời cô cũng không quên được.
Vinh Hưởng cầm tay cô, khẽ cười nhìn cô, “Những chuyện đó đều không quan trọng, chúng ta vẫn còn có thể ở bên nhau, chuyện gì cũng không còn quan trọng.”
Vinh Nhung ôm chặt anh, nghiêng đầu nghe nhịp tim trầm ổn của anh, an tâm nhắm mắt, “Lúc đó, có đau không?”
Vinh Hưởng nhìn chiếc đèn bàn đặt đầu giường đang tản ra sắc cam dịu nhẹ, hơi mất hồn, cuối cùng lắc đầu, “Không đau.”.
Lúc đó, anh không hề cảm thấy đau đớn chút nào, trong lúc hoảng hốt dường như có thể nhìn thấy được cô đang mỉm cười. Mở mắt ra, cô không biết lúc đó anh tiến sát về phía cô, tim như muốn ngừng đập. Thấy cô trầm mặc bên bờ biển, thời điểm nghe được cô nói “Kết thúc một ngày, khổ sở cũng bớt đi rất nhiều”, tâm tình của anh phức tạp lại quặn đau, không cách nào diễn tả được.
Nhưng anh quả thật may mắn, có thể cùng luân hồi với cô, đây chính là ân điển trời cao ban xuống. Một lần nữa, anh sao có thể để cô chịu đau khổ giống như kiếp trước.
Vinh Nhung có cảm giác mình hận anh đến không cách nào tha thứ, nhưng bây giờ lại đối mặt với việc sống lại, cơ thể mang theo trí nhớ kiếp trước, ngược lại cô cảm thấy một mảnh hỗn loạn. An tĩnh vùi vào ngực anh, tâm tình cô cũng không còn sóng gió giống như trước. Thời điểm còn chưa biết anh sống lại, Vinh Nhung cảm thấy anh có thể rời xa cô, anh còn chưa yêu cô tới mức sâu sắc đến như thế.
Nhưng biết được anh sống lại, biết anh vì cô mà đến, biết được anh làm nhiều chuyện như vậy, cô hèn nhát rồi. Chuyện này có phải đã nói lên rằng, trước đó cô không đủ yêu anh, cũng đã sai lầm rồi?
Vinh Hưởng nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của cô, cẩn thận hôn thành một đường vòng cung từ bên tai cô ra sau gáy, “Nhung Nhung, anh yêu em. Những điểm em không thích anh đều sẽ sửa, đừng mặc kệ anh…..”
Tâm trạng Vinh Nhung khẽ buông lỏng trong nháy mắt, dáng vẻ yếu đuối làm nũng của anh, cô sao có thể ngoan độc hạ quyết tâm. Cô vẫn luôn là con hổ giấy, luôn lần lượt ép buộc chính mình tự làm tự hận tự coi thường, thường sẽ là giết địch ba trăm tự tổn ba nghìn (mất nhiều hơn được). Quay đầu nhìn lại cũng chỉ thấy bản thân tâm lực tiều tụy, máu thịt be bét.
Vinh Nhung ngồi dậy, hơi lộ ra vẻ xúc động, chậm rãi nói, “Được rồi, em hỏi anh một vấn đề, anh phải thành thật trả lời, không được gạt em.”
Vinh Hưởng vội vàng gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh chờ cô đặt câu hỏi.
“Lần đó vì sao cùng Tiểu Bàn đánh nhau?”
“Bởi vì hắn nói nhìn thấy Tống….” Vinh Hưởng thiếu chút nữa đã nói ra ba chữ Tống Hải Thanh, rồi lại cẩn thận nhìn sắc mặt Vinh Nhung, ngượng ngùng sửa lại, “Hắn nói nhìn thấy mẹ em cùng với ba anh bước ra từ khách sạn Mạc Đình, còn nói rất nhiều lời chửi bới em, anh cảnh cáo hắn không được đi khắp nơi nói nhăng nói cuội, anh sợ lời đồn đại truyền ra sẽ khiến em suy nghĩ lung tung…..”
Vinh Nhung nhìn dáng vẻ như trẻ con làm sai chuyện của anh, trong lòng cười đến nghẹn, cuối cùng vẫn dùng bộ mặt phớt lạnh, “Ngày đó khiến cho Tưởng Mạch lôi em đi dạo chợ đêm, chính là anh muốn ngả bài với ba mẹ sao?”
“Anh vốn không nhớ rõ hồi tám tuổi bắt gặp bọn họ là lúc nào, nhưng mà lúc Tiểu Bàn nhắc tới, anh dường như nhớ lại được ngày nào đó. Anh không muốn em phải đối mặt trường hợp đó cùng với anh, mới sắp xếp để Tưởng Mạch dẫn em đi ra ngoài chơi. Cố ý cho người giúp việc nghỉ một ngày vì sợ chuyện sẽ truyền tới tai mẹ anh, nếu như mẹ anh biết được thân thế của em, chúng ta muốn ở cùng nhau sẽ khó càng thêm khó.”
“Lúc ấy ba mẹ….. Sao có thể đồng ý?” Vinh Nhung có chút không tưởng tượng nổi, một đứa bé mới tám tuổi, mặc dù nội tâm bên trong là người đàn ông hai mươi lăm tuổi, nhưng mà Vinh Kiến Nhạc và Tống Hải Thanh cũng không thể thỏa hiệp dễ dàng như thế mới đúng.
Vinh Hưởng trầm mặc, sau khi suy tính tìm từ, muốn nói thế nào để cho Vinh Nhung không phải thất vọng hơn đối với Tống Hải Thanh, anh day day mi tâm, chậm rãi nói, “Lúc ấy ba đột nhiên thấy anh xuất hiện, đã sớm luốn cuống. Ông ấy sợ mẹ anh biết chuyện sẽ đòi ly hôn, tất nhiên chuyện gì cũng sẽ nghe anh. Anh muốn ông ấy tìm cách đưa mẹ em ra khỏi thành phố N, ông ấy lập tức đồng ý. Sau khi ba đưa mẹ em đi khỏi anh mới lén lút liên lạc với mẹ em, về phần mẹ của em….. Em nên nhớ rằng, chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”