Ninh Lam Nhân khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy, trái tim bị nỗi chờ đợi bóp nghẹt, thời gian càng lúc càng tới gần, những tiếng xì xào bàn tán vang lên bên tai càng lúc càng nhiều. Ông bà Ninh cũng là những người có tên tuổi trong giới thương nhân, vẻ mặt họ lúc đó vừa phẫn nộ, vừa thương xót. Sau đó, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, bên trong chỉ có một câu nói vô dụng.
“Xin lỗi, Lam Nhân, anh xin lỗi.”
Cuối cùng vẫn chỉ đợi được câu nói mà cô không muốn nghe nhất.
Đúng rồi, sao cô lại quên mất chứ? Ngày cưới càng tới gần, vẻ thấp thỏm bất an càng hiện rõ trên gương mặt anh. Còn có tấm hình chụp một mình Nguyễn Ân đặt trên bàn làm việc. Cố Nhậm không hề có ý định giấu diếm cô cái gì, cũng không bận tâm như vậy có tàn nhẫn với cô hay không. nói cho cùng thì, ván bài tình yêu này, cô đã thua triệt để.
Cố Nhậm, ở bên cạnh em khiến anh khó chịu đến vậy ư? Anh sẽ tiếp tục yêu cô ấy như vậy ư? Nhưng làm sao đây, em không thể dừng yêu anh. Có phải con người ta đều thích bị coi thường như vậy không anh? Thứ không chiếm được luôn là thứ mình muốn sở hữu nhất. Vì thế, Cố Nhậm, em cũng muốn làm một việc vì anh! Ngoài việc giúp anh có được cô ấy, em thật sự không nghĩ ra mình phải làm gì nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tây Lương, Ninh Lam Nhân không tránh khỏi kinh ngạc. Mặc dù phong thái của hai người khác nhau nhưng vì là anh em nên vẫn có những nét tương đồng, đặc biệt là khóe mắt và hàng lông mày.
Ngày đó thuận lợi được nhận vào làm ở Cố Thị, để lại ấn tượng đẹp trong mắt đối phương, nụ cười của người đàn ông ấy khiến Ninh Lam Nhân bất giác nhớ đến gương mặt Cố Nhậm. cô nhéo chân mình một cái thật đau để ép mình tỉnh lại.
cô cố ý đi giày cao gót để bị kẹt giữa khe cửa thang máy, muốn thử phản ứng của Cố Tây Lương. Nào ngờ anh rất tỉnh táo gọi điện cho tiếp tân đến giúp cô, còn thẳng thừng nói cho cô biết: “Vợ tôi rất hay ăn dấm chua”, rồi thì “cô có thể nói tôi không phải người đàn ông lịch lãm, tôi xin tiếp thu”. Giây phút ấy, Ninh Lam Nhân đã hiểu ra, muốn xen vào giữa người đàn ông này và Nguyễn Ân, sẽ gặp vô vàn trắc trở. cô làm rất nhiều chuyện, nói rất nhiều lời, nửa cố tình nửa vô ý muốn đối phương biết mình “thích” anh ta, thế nhưng Cố Tây Lương vẫn một mực duy trì khoảng cách với cô. Khi mọi chuyện không có biểu hiện tiến triển, nghĩ rằng ngày quay về Mỹ đã tới gần, Ninh Lam Nhân gần như sắp từ bỏ.
Vậy mà, buổi tối hôm ấy, tất cả tựa hồ bị đảo lộn.
Cố Nhậm nằm trên giường bệnh, anh trông thấy cô, cô cũng trông thấy anh. Cả phòng bệnh không ai lên tiếng, hai người tự khắc làm như không quen biết nhau. Tiếp theo đó, Cố Tây Lương nổi giận với cô gái xinh xắn kia, đến nỗi đánh mất cả lý trí, lái xe đến quán bar uống rượu. Ninh Lam Nhân ở bên cạnh anh, nghe anh hỏi vì sao cô còn chưa đi, cô nói muốn an ủi anh, thế rồi, nước chảy thành sông.
Ninh Lam Nhân nhìn gương mặt người đàn ông sát lại gần mình. Trước đó, cô đã cài đặt điện thoại để ghi lại tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
cô nhắm mắt lại, cảm giác tội lỗi dâng cao ngút trời. Người ta nói, phá vỡ một mối nhân duyên sẽ bị đày xuống địa ngục. Nhưng chẳng phải vì Cố Nhậm mà cô đã bị đẩy xuống địa ngục rồi sao? Giờ không còn gì đáng sợ nữa.
Nụ hôn sắp chạm tới đối phương thì Cố Tây Lương dừng lại. Anh gạt tay Ninh Lam Nhân xuống, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm và lạnh băng.
“Người ta thật sự có thể vì yêu một người mà không hối hận, không oán trách như vậy ư? Phải trả giá bằng cái gì cũng không bận tâm, cho dù đối phương chẳng quan tâm, chẳng báo đáp ư? Cho dù anh ta lừa dối cô, làm tổn thương cô, phớt lờ cảm nhận của cô, cô cũng có thể chịu đựng được ư?”
Ninh Lam Nhân sửng sốt.
Cố Tây Lương quay đầu lại, mỉm cười.
“Nếu cô thật sự trở thành chị dâu tôi, chưa biết chừng lại là chuyện tốt.”
Ninh Lam Nhân trợn tròn mắt.
Giọng nói của người đàn ông tiếp tục vang lên: “Ngạc nhiên à? Thực ra, lai lịch của cô, tôi đã điều tra rõ ràng từ trước khi cô vào làm việc ở Cố Thị. cô lái xe rất chuyên nghiệp nhưng lại xuất hiện ở trường dạy lái xe, còn cố ý chạy về hướng Nguyễn Ân. Tôi từng thề rằng, không để bất cứ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương cô ấy. Thế nên đương nhiên tôi sẽ không coi sự xuất hiện của cô chỉ là trùng hợp. Tôi không vạch trần ngay từ đầu chẳng qua là vì muốn xem xem, rốt cuộc thì một người có thể vì người mình yêu mà làm ra những chuyện như thế nào? Lần trước gặp mặt đại diện của công ty bên Thụy sĩ, thực ra là tôi đã ngỏ ý muốn giám đốc Chúc thử cô một chút, không ngờ cô thật sự tình nguyện hi sinh bản thân để đổi lấy lợi ích cho Cố Thị. Tôi tin chắc cô đáp ứng cũng là vì muốn chiếm được cảm tình của tôi, từng bước từng bước gạt Nguyễn Ân ra ngoài. Sau đó, đợi khi cô ấy đã mất hết hy vọng, cô sẽ thông báo cho Cố Nhậm đến giậu đổ bìm leo? Ninh Lam Nhân, kế hoạch của cô rất tốt. Thế nhưng, cô đã quá coi thường Cố Tây Lương tôi rồi”.
…
“Thực ra, tôi rất ngưỡng mộ cô. Hôm nay tôi cố ý đưa cô đến bệnh biện là muốn được xem kịch hay. Nhưng hai người kết hợp quá ăn ý, ngay cả một ánh mắt thừa thải cũng không chịu cho đối phương.”
thật kỳ lạ. Bị người ta vạch trần, Ninh Lam Nhân lại cảm thấy nhẹ nhõm. Bao nhiêu hổ thẹn với cô gái vô tội Nguyễn Ân kia cơ hồ tan biến không còn một chút.
cô ta cười.
“Nếu đã quan tâm đến vậy, vì sao anh phải nặng lời với cô ấy? Rồi sau này không tìm lại được thì đừng có hối hận.”
Cố Tây Lương trầm ngâm: “Tôi biết, nguyên nhân lớn nhất là không bước qua được cửa của chính mình. rõ ràng nói chỉ tha thứ cho cô ấy ba lần, hiện tại đã quá ba lần rồi nhưng lại không đành lòng. Chỉ có những lúc như vậy tôi mới hiểu rõ, có những thứ, không bao giờ mình từ bỏ được. Nhưng con người rất kỳ lạ, một khi đã bị thương, nhất định muốn đối phương cũng chịu đau với mình”.
“Với tính cách như cô ấy, sợ rằng đêm nay sẽ khóc rất thảm.”
Đúng vậy, anh biết chứ! Thông minh như anh làm sao không hiểu tình yêu của Nguyễn Ân đối với mình sâu đậm đến nhường nào? Thực ra anh chỉ tức giận, chỉ đau lòng mà thôi. Anh biết, cô chỉ có thể dựa vào anh, một mình anh.
Giữa thành phố cô quạnh và pha tạp này, đằng sau niềm vui của bất cứ ai cũng đều có một vết thương. Có người hong khô vết thương của mình dưới ánh mặt trời, lại có người, lặng lẽ gặm nhấm vết thương trong bóng tối u ám.