sơn móng tay, nhất là màu hồng. Những lúc hứng lên, cô thường lôi cả đống lọ to lọ nhỏ ra mà tô vẽ, chẳng phân biệt ở đâu, chẳng quan tâm thời tiết. Đầu tiên là tay phải sơn cho tay trái, khá là thuận lợi, sau đó đổi tay, không được đẹp cho lắm. Đúng lúc này, Hàn Duệ từ trong phòng làm việc đi ra, ánh mắt Hòa Tuyết sáng lên, nũng nịu gọi một câu: “Giám đốc Hàn…”.
Hàn Duệ đang lắc lắc đầu vận động cơ cổ, nghe thấy giọng nói mềm mại đến dị thường của Hòa Tuyết, một dự cảm chẳng mấy tốt đẹp chạy thẳng từ chân lên đỉnh đầu, toàn thân lạnh buốt. Anh nhìn cô gái nhỏ xinh đang ngồi ở sofa, ánh mắt như ra hiệu có gì cứ nói. Đối phương cũng không lên tiếng mà chỉ giơ bàn tay trái đã sơn xong ra trước mặt, cười đến rạng rỡ, sau đó lại giơ nốt bàn tay phải, mếu máo.
Biết ngay mà.
Đây là lần thứ mấy rồi? Từ khi quan hệ hai người trở nên thân mật, Hòa Tuyết lập tức không biết sợ Hàn Duệ, hơn nữa còn có xu hướng lấn át, được voi đòi tiên. Chỉ có điều, Hàn Duệ đã quên mất, nếu như anh không chịu thì ai có thể dễ dàng đè đầu cưỡi cổ anh? nói đơn giản là, bản thân anh đã hoàn toàn hết cách với Hòa Tuyết. Nếu nhận định đây chính là chiếc xương sườn của mình, ngoài bảo vệ và che chở ra, chẳng lẽ anh lại dám đập một nhát nát bét hay sao?
Vừa bất đắc dĩ, vừa không cam lòng đi làm cái chuyện ẻo lả này, Hàn Duệ cứng ngắt thốt ra hai chữ: “không biết”.
Hàn Tuyết không chịu buông tha.
“Cầu xin anh đấy! một mình em không sơn được!”
“Thế trước đây em làm thế nào?”
“Có Nguyễn Nguyễn!”
“Trước khi gặp Nguyễn Nguyễn?”
“Em…”
Hòa Tuyết khựng lại một lúc mới nói tiếp: “Có mẹ em”.
Hàn Duệ không lên tiếng. Hòa Tuyết dường như rơi vào dĩ vãng, giữa những câu chữ không còn sự mạnh mẽ giả tạo và ương bướng: “Anh biết không? Trong lòng em, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất. Gia đình em mặc dù không có gì quá đặc biệt nhưng em cảm thấy mình còn được yêu thương hơn nhiều những cô tiểu thư nhà giàu khác. không kể đến chuyện thỉnh thoảng bố quá nghiêm khắc với em, thì gia đình em cũng được sắp xếp vào loại tư tưởng thoáng”.
…
“Lần đầu tiên em sơn móng tay là khi học lớp năm. Mẹ dùng sơn màu hồng vừa tô cho em vừa nói: Tuyết Tuyết nhà chúng ta là công chúa xinh đẹp nhất, nay mai sẽ có rất nhiều chàng hoàng tử cưỡi bạch mã tới xếp hàng hỏi thăm. Mẹ sẽ nhìn con lớn lên từng chút một, yêu đương, kết hôn, sinh con... Lúc ấy, em đã tràn ngập mong đợi vào tương lai, thậm chí còn say mê cậu bạn đẹp trai cùng lớp, hic, cậu ta còn có làn da đẹp đến mức chính em cũng phải ghen tị, lông mi dài đến mức người người oán giận. Hoàng tử, có phải như vậy không? Tình cảm ấy không thể gọi là thầm mến được. Kết thúc là việc gia đình cậu ấy di dân sang Thụy Sĩ, em đã nhốt mình trong phòng khóc nức nở. Thứ hai tuần sau đi học, đôi mắt sưng mọng như quả hạnh đào, giáo viên Ngữ văn lấy luôn em làm ví dụ để giảng giải cụm từ “thiên các nhất phương”[2].
[2] Thiên các nhất phương: Mỗi người một nơi, nam bắc chia lìa.
…
“Cụm từ này nhắc tới hai nơi trên thế gian, hình dung khoảng cách cực xa, gặp mặt khó khăn, thế nên mới gọi là xa cách hai nơi, mỗi người một phương…”
…
“Đó là lần đầu tiên em biết, hóa ra không phải chỉ có sống chết mới chia rẽ hai con người. Khác tỉnh thành, xa xôi vạn dặm, thời gian, khoảng cách, tất cả đều là các nhân tố khiến cho hai người hai ngả.”
…
“Sau này, em gặp Mạc Bắc, em tưởng đã đợi được hoàng tử bạch mã phù hợp… Sau này nữa…”
…
“Có phải những người có cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, ông trời ghen tị, nên mới lần lượt tước đoạt đi mọi thứ của người đó hay không? Bây giờ em mới nhận ra, hóa ra con đường của một người lại lắm gian truân như vậy…“
…
“May mà, em còn có Nguyễn Nguyễn.”
Bước ra từ hồi ức, Hòa Tuyết cúi đầu, nỗ lực ép giọt nước long lanh ở khóe mắt lặn vào trong, sau đó cô ngẩng đầu cho Hàn Duệ thấy một gương mặt tươi cười. Bờ môi mấp máy, cuối cùng thốt lên một câu: “May mà, em gặp được anh”.
Ca sĩ Dương Thiên Hoa từng hát: Người khác biết tôi nóng nảy, thẳng tính thẳng nết đến mức không biết lễ độ, nếu đã quyết tâm theo anh thì chẳng cần đắn đo xem phải đoạn tuyệt với ai…
Thế nên, xin hãy tin tưởng rằng, bất cứ cô gái nào cho dù kiên cường đến đâu cũng có những mảnh tâm hồn mong manh. Bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu mạnh mẽ đều chỉ là “có vẻ” mà thôi.
Câu nói “may mà, em gặp được anh” của Hòa Tuyết, tưởng chừng đơn giản lắm, nhưng lại khiến Hàn Duệ rung động mạnh mẽ. sẽ ra sao nếu có một ngày cô biết sự thật? Anh từng muốn nói hết tất cả cho cô nghe, dù có sóng to gió lớn thế nào cũng sẽ gắng gượng chống đỡ. Nhưng lúc này nghe cô nói những lời kia, nỗi sợ hãi lại lan tràn khắp các mạnh máu trong cơ thể anh. Anh biết, một khi chân tướng bị vạch trần, những vết thương đã đóng vảy của cô sẽ bật ra và chảy máu.
Còn anh, nghiệp chướng nặng nề.
Trầm mặc hồi lâu, Hàn Duệ nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, thấp hơn mình nửa người. Anh chìa tay trước mặt cô, Hòa Tuyết ngước nhìn với ánh mắt khó hiểu nhưng anh lại quay đi chỗ khác, gượng gạo nói: “Vừa nãy bảo anh sơn móng tay cho còn gì?”.
Hòa Tuyết kinh ngạc, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý làm công việc lãng nhách này. Chỉ mới tưởng tượng thôi cô đã thấy thú vị rồi, tâm trạng cũng theo đó mà tốt dần lên, chẳng được bao lâu đã bật cười ra tiếng. Nghe thấy cô cười, Hàn Duệ lập tức thu tay về, xoay người đi vào phòng làm việc. Hòa Tuyết vội vàng tóm lấy bàn tay to lớn của anh, giơ tay phải lên chụm năm ngón tay lại đặt ở thái dương, cố gắng bày ra bộ dạng xinh đẹp nhất mà tuyên lời thế: “Ok, ok, em còn cười nữa thì bị thiên lôi đánh!”.
Hình ảnh lúc này rất không hài hòa.
một người đàn ông đang ngồi trước mặt một cô gái, anh cầm lọ sơn móng tay nho nhỏ, quét lên móng tay trắng tinh của cô gái, thỉng thoảng ngẩn đầu lên hỏi với vẻ nghi hoặc: “Thế này được chưa?”. Mỗi lần như vậy đều nhận được cái gật đầu chắc nịch của cô.
Tất cả sự chú ý của Hòa Tuyết lúc này đã đặt lên người đàn ông kia, có một sự dịu dàng không dễ gì nhận ra. Đôi khi ngước lên bắt gặp ánh mắt của cô, Hàn Duệ cũng giật mình, tay chệch đi một chút. Chẳng cần nhìn kỹ cũng thấy rất nhiều chỗ sơn không đều, thậm chí còn không đẹp bằng Hòa Tuyết tự làm, nhưng cô không ngăn đối phương lại.
Màn đêm ngoài kia mỗi lúc một sâu thẳm, bầu trời không sao, thi thoảng những cơn gió lại rít gào. không phải một đêm lãng mạn nhưng cái tính hờn mát trẻ con của anh, sự thỏa hiệp của anh, tất cả đã khiến Hòa Tuyết cả đời khó quên. Khoảnh khắc ấy, cô chợt nghĩ tới một câu: năm tháng tĩnh lặng, cô chỉ hận một nỗi không thể gạt tất cả những người những vật trở ngại sang một góc, hận không thể trong một đêm đó lập tức già đi.
Công việc sơn móng tay kết thúc, thanh âm của Hàn Duệ vang lên kéo Hòa Tuyết trở về thực tại.
“…Xong rồi.”
Hòa Tuyết cúi đầu xem, móng tay chỗ đậm chỗ nhạt không đều màu, thậm chí còn có khe hở chưa được sơn kín, nhìn tổng thể giống như bàn tay vừa nhúng vào một thùng nước nhuộm vải. sự đối lập giữa tay trái và tay phải rất xứng với một câu “thiên đường địa ngục”. Hàn Duệ nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, tựa như đang hỏi “không đúng như thế này à?”. Hòa Tuyết lại quan sát hai bàn tay, cuối cùng từ bỏ lời thề của mình, cười ngả cười nghiêng.
Chưa bao giờ phải nuốt nỗi bực bội to đùng như thế, Hàn Duệ rốt cuộc cũng nổi giận, nhưng ngay lập tức lấy lại dáng vẻ bình thản. Anh đặt lọ sơn lên bàn, sau đó nghiêng người về phía Hòa Tuyết. Lúc này Hòa Tuyết mới cảm nhận được mối nguy hiểm đang tới gần, cô hạ thấp giọng, không ngừng nói: “Em đảm bảo không cười nữa. thật đấy! nói dối bị thiên lôi đánh!”.
Hàn Duệ bất ngờ mở miệng: “Anh không có hứng thú với thiên lôi”.
nói xong, anh lại áp sát vào người cô. Hai người gần như mặt đối mặt.
“Anh có hứng thú với em nhiều hơn.”
Dứt lời, anh khẽ nghiêng đầu, hít lấy hơi thở ngọt ngào từ trong miệng cô. Dây dưa một lúc, anh bế ngang người cô, đi về hướng phòng ngủ. Hòa Tuyết lúc này mới ngửa đầu về sau, cố gắng rời khỏi đôi môi nóng bỏng của anh: “Mai đến nhà Cố Tây Lương ăn cơm nhé?”.
Hàn Duệ không trả lời, làm bộ tiếp tục muốn hôn, Hòa Tuyết càng ngửa đầu về sau, đôi mắt giảo hoạt nhìn anh, hỏi: “Đây có phải kiểu bế công chúa như trong truyện cổ tích không?”. Chương 22.2
Biết Cố Tây Lương không thích ăn thịt dê nên Nguyễn Ân không ép, chỉ cần anh ngoan ngoãn ngồi chờ bên ngoài là được.
Bỏ thêm xương vào trong nồi, tay nghề cô không kém trước kia, thậm chí còn tiến bộ rất nhiều. Hòa Tuyết không có nhiều kinh nghiệm trong khoản nấu nướng này nên chỉ chạy qua chạy lại làm chân phụ việc. Cố Tây Lương mặc một bộ đồ thoải mái, ngồi ở phòng khách tán gẫu với Hàn Duệ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào trong bếp xem có gì cần giúp không. Đôi khi cô có những cử chỉ ngốc nghếch, anh khẽ nhíu mày một cái, rồi lại tủm tỉm cười.
May mắn biết chừng nào, may mắn vì cuộc đời anh còn có cô bầu bạn.
Hàn Duệ trông thấy bộ dạng ấy của Cố Tây Lương, cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục câu chuyện làm ăn tẻ nhạt nữa, anh ta bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm rồi mở miệng trêu đùa: “Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại!”[3].
[3] Nhất nhật tâm kỳ thiên kiếp tại: Ngẫu nhiên gặp được tri kỷ, tình cảm bền lâu kéo dài cả ngàn năm.
Cố Tây Lương quay lại nhìn người đối diện, thấy anh ta không giải thích thêm gì, bèn phản vấn: “Ơ, thế anh Hàn không có kiếp?”.
Hàn Duệ buông tách cà phê, một lúc lâu mới trả lời: “Có”.
…
“Em gái tôi.”
Cố Tây Lương cười khẽ: “Anh biết tôi ám chỉ cái gì, hơn nữa tôi cũng không quên cần phải xem kịch vui”.
Nhất là khi ai đó biết rõ Nguyễn Ân còn sống nhưng lại không đánh tiếng, có cần tôi nói với anh là tôi đã ghi thù rồi không?
“Ám chỉ cái xương sườn kia hả? Tôi sợ làm anh thất vọng thôi. Tôi từng nói rồi, Thượng Đế quá bận rộn nên quên mất không bẻ xương sườn của tôi.”
Muốn tôi tự thừa nhận nhược điểm của mình à? Xin lỗi nhé, tôi còn chưa đạt tới cái bước tự chuốc khổ vào thân mà ngậm bồ hòn làm ngọt như anh, Cố Tây Lương.
Cố Tây Lương không nói gì nữa, hai cô gái lần lượt ra khỏi bếp, cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Nguyễn Ân đi thẳng ra phòng khách, Hòa Tuyết đi vào WC.
Cố Tây Lương ngước nhìn người đang đi về phía mình, khoan thai hỏi: “Xong rồi à?”. Nguyễn Ân lắc đầu.
Hàn Duệ thức thời ngồi sang một chiếc ghế đơn khác, Nguyễn Ân ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Lương.
“Còn phải đợi nửa tiếng nữa đế ngấm gia vị.”
Lúc này Hòa Tuyết cũng ra khỏi WC, vừa đi vừa tung hai bàn tay còn ướt, vui vẻ nói: “Bạn Nguyễn Nguyễn thân mến, lâu lắm rồi không được ăn cơm bạn nấu, tớ thừa nhận là tớ rất thèm!”.
Vì đã quen tùy tiện trước mặt Cố Tây Lương và Hòa Tuyết, quên mất hiện trường lúc này có thêm một người khác, Nguyễn Ân bỏ dép, thu chân ngồi xếp bằng trên sofa. Cố Tây Lương không nói gì, chỉ nghiêng người cố định lại chiếc kẹp tóc đã lỏng lẻo sau gáy cô. Hàn Duệ cũng không quá bận tâm, Hòa Tuyết ở nhà cũng vô tư như thế, anh cảm thấy như vậy mới thoải mái.
Nguyễn Ân cười đáp lại Hòa Tuyết: “Cậu không những thèm mà còn vô dụng… Thái rau thôi mà cũng tạo