“Không thôi để anh ra ngoài mua rượu vang nhẹ một chút cho em nhé.”
“Thôi khỏi, không cần mất công thế đâu, uống cái này được rồi.”
Nhiếp Khiêm rót cho mỗi người nửa cốc, hai người cùng nâng ly, nhấp môi một ngụm nhỏ, anh nhìn bộ dạng Cam Lộ nhíu mày nín thở, không khỏi bật cười: “Uống không quen đúng không? Thế thì trước đây nói dị ứng với chất cồn lầ nói dối rồi.”
Cam Lộ có chút ngượng ngùng, liền sau đó gượng cười: “Anh không phải là không biết, cha em nổi tiếng là con sâu rượu ở khu vực này, từ nhỏ em đã chứng kiến ông ấy say sưa bét nhè, nếu em không muốn thành con sâu rượu, chỉ còn cách coi rượu là ma quỷ tránh xa ra một chút.”
“Em trước nay luôn tự kiềm chế mình rất thành công, anh gần như có thể quả quyết cứ cho là em đã nếm được mùi vị của rượu cũng không có khả năng biến thành một con sâu rượu. Cha em chỉ mượn rượu đế trốn chạy thực tế mà thôi, không thể trách rượu được.”
“Được rồi, đừng phê bình ông ấy nữa”
Nhiếp Khiêm thở dài: “Mẹ em lúc trước nói không sai, em quá bảo vệ cha mình rồi.”
“Cha luôn không biết trân trọng chính mình, em bỏ ông ấy nữa thì cuộc đời ông ấy thật quá thảm thương.”
“Cho nên em chỉ thương xót với kẻ yếu, còn những người khác nhìn có vẻ mạnh mẽ, biết tự lo cho mình, là em để mặc họ ra đi.”
“Anh nói gì thế ?”
“Em chẳng biết chút gì về tài sản của chồng mình đã có thể minh chứng rất rõ cho điều này rồi.”
Cam Lộ lại nghe anh nhắc đến điều cô không muốn nghe, bất giác nổi giận: “Ý anh là em bị bưng bít như vậy là đáng đời đúng không?”
“Không phải như vậy. Anh ấy không có quyền giấu em, đã dám giấu em thì phải chấp nhận hậu quả, anh thừa nhận, anh không chút đồng tình với anh ấy.”
Cam Lộ cầm cốc lên uống một ngụm nữa, để cho cảm giác nóng rát thiêu đốt nỗi chua xót trong lòng, ủ rũ nói: “Anh ấy đâu cần người khác phải thông cảm, nếu anh rảnh rỗi thì thông cảm cho em là được rồi.”
“Em cũng không cần phải thông cảm, ai thông cảm em, em chắc chắn sẽ nói cám ơn, sau đó tránh ra thật xa.”
Cam Lộ phải thừa nhận rằng đa số tình huống đều là như thế: “Anh hiểu em đấy.”
“Bởi vì anh luôn quan tâm đến em.”
Giọng nói Nhiếp Khiêm ôn tồn, dường như đang thuật lại một câu chuyện vô cùng bình thường, Cam Lộ kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ, ít ra từ khi gặp lại nhau, Nhiếp Khiêm quả thật rất quan tâm đến cô, vờ như không biết thản nhiên chấp nhận sự quan tâm của người khác không phải là tác phong hành sự của cô từ nào đến giờ.
Cam Lộ gượng cười: “Em cũng rất muốn quan tâm đến anh, nhưng sự nghiệp của anh thành công, cuộc sống mỹ mãn, em không biết phải quan tâm từ đâu.”
Nhiếp Khiêm hình như bị trêu đùa thấy rất vui vẻ: “Chỉ là cái cớ thôi, hơn nữa lại là cái cớ chẳng có chút thành ý nào. Em chỉ là tự cho anh là kẻ biết tự lo cho mình, không phải là loại người cần được quan tâm”
Hai người chạm cốc, uống một ngụm lớn, Nhiếp Khiêm tiếp thêm rượu: “Em trước nay chưa từng quan tâm đến anh, đúng không?”
Cam Lộ lòng sầu dạ rối cũng bật cười “Anh có chỗ cần được người khác quan tâm ư ?”
“Tất nhiên là có, trước đây anh cho rằng để điều này lộ ra ngoài là yếu đuối, sau này mới phát hiện, tỏ ra yếu đuối trước mặt một người thích hợp là rất cần thiết.”
Cam Lộ không có lời nào để nói cô không tiện cho rằng mình là người thích hợp đó, cũng thật sự không thể tưởng tượng ra Nhiếp Khiêm tỏ ra yếu đuối sẽ như thế nào, đành nâng cốc uống rượu.
“Uống từ từ thôi, rượu này nặng lắm.” Nhiếp Khiêm nhắc nhở cô, “Thật ra nói uống rượu gíảí sầu hoàn toàn là sự suy diễn vớ vẩn của thơ ca. Tiếp khách làm ăn cũng khống thể không uống rượu, anh có một lần uống đến nỗi phải vào viện truyền nước biển, lúc đó cảm thấy không còn thiết sống nữa, thật ra không thích thứ này một chút nào”
Cam Lộ đờ ra, không ngờ Nhiếp Khiêm cùng từng có lúc chán nản, suy sụp như thế, đây là khởi nguồn của cái gọi là yếu đuối sao? Cô đang định nói thì Nhiếp Khiêm giơ cốc rượu về phía cô, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Cam Lộ ngập ngừng: “Một mình bị bệnh ở bên ngoài, chắc... khó chịu lắm.”
“Đúng vậy, nhất là lại còn bị bạn gái bỏ rơi, nỗi buồn chồng chất, thê thảm vô cùng.”
Cam Lộ hoàn toàn chết lặng, không ngờ mình cũng bị lôi vào câu chuyện, không biết có phải do tác dụng của rượu không, mặt cô đỏ rần rần như phát sốt.
Nhiếp Khiêm liếc nhìn cô một cái, lại cười: “Đừng căng thẳng đừng căng thẳng, anh nói đùa thôi”
Cam Lộ thuộn mặt ra: “Đùa gì chẳng vui chút nào”
Năm đó cô do dự năm lần bảy lượt; bấm số điện thoại Nhiếp Khiêm đến nửa chừng rồi lại bỏ điện thoại xuống, nhưng cuối cùng vẫn gọi cho anh, nói lời chia tay. Cô chỉ nghĩ được là hai người đã kéo dài hơn ba năm nhưng đó chỉ là thứ tình cảm mong manh đến tội nghiệp, hơn nữa chẳng nhìn thấy tương lai. Cứ kéo dài như thế, đối với cả hai đều chẳng còn ý nghĩa gì, mình thẳng thắn nói lời chia tay, chắc anh ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Theo cô thấy, Nhiếp Khiêm chắc chắn không vui vẻ gì khi chia tay, nhưng cũng không đến nỗi quá đau buồn.
Tận đáy lòng cô cảm thấy bất an, nhìn Nhiếp Khiêm lúc này đang ngồi đối diện với cô, anh đang nâng cốc thủy tinh lên, lắc nhẹ dưới ánh đèn, gương mặt cương nghị, tuấn tú thấp thoáng nụ cười, hình như đúng thật là đang nói đùa, cô mới yên tâm trở lại.
Lần đầu tiên uống rượu lại uống phải loại rượu rẻ tiền nồng độ cao, cho dù Nhiếp Khiêm không khuyên giải thì Cam Lộ cũng chẳng uống được bao nhiêu đã nhanh chóng cảm nhận được tác dụng của nó, mắt lờ đờ, giọng nói bắt đầu lè nhè.
Nhiếp Khiêm cười: “Tửu lượng thấp như vậy, sau này đừng say khướt ở ngoài đấy.”
“Em chưa say mà.” Cô không phục nói, nhưng rõ ràng thò tay với cốc rượu định uống thì lại chụp phải không khí, quờ quạng một hồi mới chạm được vào cốc.
Nhiếp Khiêm cười lắc đầu nói: “Đừng uống nữa, nếu không ngày mai sẽ đau đầu lắm đấy. Hôm nay em ngủ lại đây hay về nhà? Có cần anh đưa về không?”
Cam Lộ lờ đờ nhìn anh, như thế không hiểu anh đang nói gì, một hồi sau mới nói: “Ồ, không uống nữa à? Được, cái thứ này chẳng ngon gì cả.”
Nhiếp Khiêm đang định nói thì tiếng di động trong phòng vang lên, anh nhìn quanh quất, lấy giỏ xách của Cam Lộ đưa cho cô, cô lại không nhận lấy, anh không biết làm thế nào đành giúp cô lấy chiếc di động không ngừng réo vang từ trong giỏ ra dúi vào tay cô: “Lộ Lộ, nghe điện thoại này”
Cam Lộ đón lấy, lè nhè “Alo” một tiếng: “Ai đấy?”
Giọng nói Thượng Tu Văn vọng đến: “Lộ Lộ, là anh đây, em ở đâu thế?”
Thượng Tu Văn vội lái xe đến khách sạn mà Ngô Úy hẹn mình, hai người gặp nhau ở quầy bar trên tầng thượng, Ngô Úy ở đó trước, trước mặt đã là ly whisky thứ ba rồi
“Cậu uống gì?”
Thượng Tu Văn cũng gọi một ly whisky thêm đá, đặt trước mặt nhưng không động đến. Anh nhìn Ngô Úy đang uống rượu như uống nước một thôi một hồi mới nói: “Anh Ba, uống ít thôi. Mấy hôm trước có gọi cho anh, anh cứ tắt máy suốt. Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi tôi ra thế này?”