c mặt Cam Lộ nhợt nhạt, tiều tụy, anh thật không nhẫn tâm chút nào.
“Như vầy đi, chị vào phòng nằm một lát, trong đó có một cái tràng kỷ, sẽ thoải mái hơn ở đây.”
Phùng Dĩ An dìu Cam Lộ vào phòng ngủ, bên trong trên chiếc giường chỉ trải một tấm drap hiệu Simmons, bên cửa sổ là một chiếc tràng kỷ màu đỏ sậm, Phùng Dĩ An kéo tấm vải trắng che bụi ra. Cô nằm lên đó, cơ thể yếu ớt dán chặt vào chiếc nệm êm mịn dưới lưng, từ từ thở ra.
Cô cảm thấy việc mình nằng nặc đòi dọn ra ngoài rõ ràng là chuyện riêng giữa cô và Thượng Tu Văn, nhưng bị Phùng Dĩ An đột nhiên khơi ra thì lại trở thành việc cô gây chuyện vô lối.
Nằm trong căn phòng xa lạ, trái tim cô tê dại, không biết ngày mai mình sẽ ra sao. Tay cô bất giác đưa lên vuốt ve bụng mình.
Đầu hè năm ngoái, để chuẩn bị cho việc có thai, Cam Lộ đã mua không ít sách về nghiên cứu tỉ mỉ, cô đã có những kiến thức lý thuyết về việc thụ thai cũng như quá trình phát triển của thai nhi, nhưng giờ phút này, cô lại chẳng có chút khái niệm gì với sinh linh bé nhỏ đang dần thành hình trong bụng cô, mấy hôm nay lúc đi tắm, cô thậm chí còn không dám nhìn trực diện cơ thể mình.
Có thật phải sinh con ra trong hoàn cảnh này không? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã rất khó xua đi.
Cô tự biết ý nghĩ này rất tội lỗi, nhưng lại nghĩ, chỉ là một phôi thai còn chưa biết cả giới tính, tiếng Anh thậm chí còn dùng “it” để gọi. Mình đến ngay cả bản thân còn không rõ bước tiếp theo phải làm gì, với tâm trạng hiện giờ của cô, sao có thể bảo đảm đứa bé phát triển khỏe mạnh được đây? Cô và Thượng Tu Văn đi đến nước này, có thể cho con một môi trường phát triển lành mạnh và hòa thuận được không?
Cam Lộ chìm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trong mơ màng cô cảm giác Thượng Tu Văn có đi vào một lần, giúp cô đắp chăn, anh đứng bên cạnh cô, cô biết anh tất nhiên là đang nhìn mình nhưng cô lại không thể mở mắt nhìn anh. Rất lâu sau, anh nhẹ nhàng đi ra.
Đợi Thượng Tu Văn bước vào một lần nữa gọi cô dậy, cô gần như đã sức cùng lực kiệt. Nằm rất lâu như thế nhưng cô lại chẳng có cảm giác đỡ mệt hơn chút nào, cơ thể vẫn rất nặng nề, căn bản là chẳng muốn cựa mình. Nhưng Thượng Tu Văn đã đỡ cô ngồi dậy, giọng lo lắng: “Em đang chảy máu cam kìa.”
Cô đưa tay lên quệt mũi, quả nhiên máu dính đầy tay: “Không sao, giúp em lấy khăn lại đây.”
“Anh đưa em đến bệnh viện.”
“Chảy máu cam làm gì phải đi bệnh viện? Mấy hôm nay chảy mấy lần rồi, một lát là hết thôi.” Cô buồn bực nói, đứng lên chuẩn bị đi vào nhà tắm, đột nhiên nhớ ra đây là nhà của người khác, không có khăn, bèn quay người ra phòng khách, lấy khăn giấy trong giỏ mình ra lau máu.
Thượng Tu Văn bước tới, chẳng nói chẳng rằng, lấy áo khoác định mặc cho cô: “Đến bệnh viện với anh, xem bác sĩ nói sao.”
Phùng Dĩ An đang ngồi trong phòng khách cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, mau đi bệnh viện đi.”
Cam Lộ bực bội hất tay Thượng Tu Văn ra: “Em đã nói không đi rồi mà.”
“Lộ Lộ, vô duyên vô cớ chảy máu cam mấy lần, phải đi xác định nguyên nhân là gì, xem có ảnh hưởng gì đến con không chứ.”
Cam Lộ đặt tấm khăn giấy dính máu xuống, cười nhạt: “Tu Văn, anh quan tâm đến con như vậy sao?”
“Con và em, anh đều quan tâm.”
“Em không đi bệnh viện, con nghe theo ý trời là được rồi.”
Thượng Tu Văn giận tím mặt: “Em đừng có quá đáng như vậy...” Anh đột ngột dừng lại, chỉ thấy cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lên bất thường, gần như sẵn sàng gây hấn, lại dường như bình thản đợi anh nổi giận. Anh hoàng toàn xa lạ với một Cam Lộ như thế này, còn Phùng Dĩ An ở bên cạnh đã đứng dậy, ra sức ra hiệu cho anh, anh cố gắng dịu giọng lại, “Lộ Lộ, anh nói rồi, đừng nói con chúng ta như thế.”
“Vậy anh muốn em phải nói thế nào. Chẳng còn cách nào khác, bản thân em cũng phó mặc cho trời, Thượng Tu Văn, nếu không có đứa con này, em còn đứng đây nói những lời vô ích này với anh sao?”
Bầu không khí trong phòng trở nên yên lặng đến nghẹt thở, sặc mùi chết chóc, Phùng Dĩ An vô cùng bất an, muốn khuyên giải nhưng hoàn toàn không biết phải nói gì.
Cam Lộ vẫn bình thản trước ánh mắt của Thượng Tu Văn, nhưng không còn có ý định gây hấn nữa. Ánh mắt cô trở nên u ám, dường như sự thiêu đốt trong phút chốc đã bị dập tắt, chỉ còn lại nắm tro tàn bi thương, “Dĩ An không phải nói các anh phải đến thành phố J sao? Xin các anh đấy, bây giờ đi giùm cho, để tôi yên tĩnh một mình.”
Cô quay người đi về phòng ngủ, thuận tay đóng sầm cửa lại.
Thượng Tu Văn nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt. Phùng Dĩ An thở hắt ra: “Tu Văn, anh bình tĩnh chút đi. Cô ấy đang mang thai, bây giờ tâm trạng lại không ổn định, anh không thể so đo với cô ấy.”
Thượng Tu Văn không nói lời nào, một lát sau, hạ giọng nói: “Đi thôi.”
Hai người cùng xuống lầu đến bãi đỗ xe, Phùng Dĩ An nói: “Hay là để tôi chở cho, anh có thể nghỉ ngơi trên xe một lát.”
Thượng Tu Văn do dự, Phùng Dĩ An lấy làm kỳ lạ: “Sao thế, đến thành phố J sẽ có xe cho anh dùng mà, anh không nỡ rời chiếc BMW của anh à?”
Thượng Tu Văn gượng cười: “Dĩ An, tôi đang nghĩ có nên đưa chìa khóa xe cho Lộ Lộ hay không, để cô ấy lái xe đi làm, không phải chen chúc trên xe buýt.”
Phùng Dĩ An giơ tay đầu hàng: “Anh hôm nay tỉ mỉ đến nỗi tôi không dám tin, chạy tới chạy lui đi siêu thị, chợ, mua đủ thứ đồ dùng, thức ăn. Tốt thôi, anh lên đó lần nữa vậy.”
“Thôi, bây giờ tôi lại xuất hiện trước mặt cô ấy, chắc cô ấy sẽ điên lên mất. Vả lại tinh thần cô ấy không tốt, lái xe e không tập trung, để cô ấy đi taxi vậy.”
Hai người lên chiếc Mazda 6 của Phùng Dĩ An, Phùng Dĩ An lái xe ra khỏi hầm để xe, bên ngoài trời đã tối hẳn, thành phố đã lên đèn. Phùng Dĩ An vừa lái xe vừa bàn bạc với Thượng Tu Văn tình hình bán hàng sa sút nghiêm trọng gần đây.
“Lần này phải xử lý Ngô Úy thế nào đây?” Phùng Dĩ An trước nay vẫn không có ấn tượng tốt với Ngô Úy.
“Còn thế nào nữa? Cậu tôi đã làm tới nước này rồi, dù có bán cả tài sản cũng đành bảo vệ anh ta. Hơn nữa trọng tâm hiện nay không phải là ở anh ta, nếu Tỷ Tân thật sự ký được hợp đồng với thành phố, sáp nhập xưởng luyện thép, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
“Tu Văn, có một chuyện vợ anh không hỏi anh thì tôi cũng phải hỏi anh. Lần này Hạ Tĩnh Nghi hùng hùng hổ hổ như vậy, thật sự chỉ vì muốn lấy xưởng luyện thép về cho Tỷ Tân thôi chứ?”
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Tôi cảm thấy không dừng lại ở đó, nhưng cô ấy hao tâm tổn trí như vậy buộc anh phải xuất đầu lộ diện, có thể đối với Húc Thăng mà nói lại là một chuyện tốt. Chủ tịch Ngô mấy năm gần đây tư tưởng bảo thủ, chỉ bằng lòng với việc chiếm giữ thị phần chủ yếu ở hai cái thị trường bé xíu ở hai tỉnh này, cứ giữ rịt lấy như thế, đã vô hình trung trói buộc sự phát triển của doanh nghiệp. Anh lại ẩn mình ở phía sau, không muốn trực tiếp can thiệp vào việc kinh doanh của ông ấy, nếu không Húc Thăng đâu chỉ dừng lại ở quy mô như hiện nay, việc sáp nhập xưởng luyện thép đâu có kéo dài đến hôm nay.”
“Tôi có cách nghĩ của tôi, Dĩ An ạ. Hơn nữa Húc Thăng có thể được như hôm nay không thể tách rời với những cố gắng của cậu tôi, có thể nói doanh nghiệp này là toàn bộ tâm huyết của ông ấy.”
“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng anh cũng chẳng thể phủ nhận những gì tôi nói. Nhất là sự nuông chiều của ông ấy đối với Ngô Úy mới dẫn đến hậu quả ngày hôm nay. Năm ngoái, trong hội nghị bán hàng, đã có người trực tiếp phản ánh với ông ấy về những vấn đề tồn tại khi làm việc với bộ phận bán hàng, phân chia khu vực bán hàng tùy tiện, tổng bộ không ngó ngàng gì đến lợi ích của các đại lý nhỏ, nhưng ông ấy chẳng có động thái nào, làm cho mọi người đều ngao ngán. Nếu không sao có thể đợi đến khi có người khác tố cáo, cơ quan chức năng vào cuộc, ông ấy mới biết.”
Thượng Tu Văn dĩ nhiên hiểu rất rõ tình hình mà Phùng Dĩ An nói, nhưng anh ngay từ đầu đã ủy thác toàn quyền cổ phiếu của mình dưới danh nghĩa Ngô Xương Trí, chỉ cùng hợp tác mở công ty đại lý kinh doanh thương mại ở thành phố này, cũng không muốn can dự vào việc kinh doanh cụ thể của Húc Thăng. Ban đầu cố nhiên vì muốn Ngô Xương Trí nắm quyền khống chế cổ phiếu tuyệt đối trong hội đồng quản trị, đem lại quyền lợi rất lớn trong Ủy ban Kinh tế của thành phố J. Quan trọng hơn là, lúc đó lòng anh nguội lạnh, chẳng thiết tha với bất cứ thứ gì