hiều tin túc để cung cấp cho anh rồi. Tôi chỉ có thể nói với anh, Nhiếp Khiêm là lớp trưởng đàn anh hồi cấp 2 của tôi, thành tích học tập xuất sắc, là học sinh tài năng của khoa xây dựng một trường đại học danh tiếng, còn những chuyện khác anh tự mình tìm hiều vậy.”
Tần Trạm cười trừ: “Anh biết em không thích Chi Chi, con bé có lúc đúng là hơi quá đáng một chút, nhưng con bé không có ý đồ xấu, cũng chỉ là cảm tính thích gì làm đó mà thôi.”
Cam Lộ không chút khách khí nói: “Cô ấy cảm tính, muốn nhõng nhẽo với cha cô ấy hay với anh đó là quyền của cô ấy. Cho dù cô ấy muốn chống đối mẹ tôi, tôi cũng chẳng quản được. Mẹ tôi lấy người đàn ông đã có con gái riêng thì cũng nên biết phải đối mặt với những vấn đề gì, không đến lượt tôi phải lo lắng cho bà. Nhưng tôi cũng không có lý do gì để nhẫn nhịn sự khiêu khích, châm chọc của kẻ khác.”
“Được rồi, được rồi.” Tần Trạm cười xòa, “Tùy em vậy, anh cũng không nhúng mũi vào chuyện người khác nữa.”
“Được, vậy bây giờ đến lượt tôi hỏi anh, Tần Nghiên Chi nói người yêu mới của anh là như thế nào?”
Tần Trạm không mảy may bối rối nói: “Anh và Giai Tây đúng là đang quen nhau, nhưng chưa đến mức đó đâu.”
Cam Lộ không thể tin được trợn mắt nhìn anh, nhớ lại mấy ngày trước nói chuyện điện thoại với Tiền Giai Tây, cô không hề đá động đến, giấu nhẹm chuyện này với bạn thân của mình quả thật có chút kỳ lạ: “Tần Trạm, anh đừng có mà chưa chia tay với bạn gái đã đi đùa giỡn với Giai Tây.”
“Anh và Tiểu Phán đã chia tay rồi.” Tần Trạm xua tay, “Em đừng nghe Chi Chi nói bậy. Thúc ăn đã bắt đầu dọn lên rồi kìa, chúng ta vào thôi.”
“Đợi một chút, công ty mà Hạ Tĩnh Nghi làm việc có quan hệ làm ăn nào với Vạn Phong không?”
“Em cũng biết Hạ Tĩnh Nghi à? Chú và ông chủ Tỷ Tân Trần Hoa mấy năm nay có qua lại với nhau, có thể nói là có chút giao tình. Tỷ Tân hiện nay đang tiến quân vào thành phố này, phạm vi đầu tư nhà đất của họ chủ yếu tập trung ở lĩnh vực thương mại và công nghiệp, nghe đâu sẽ vung tay đầu tư một khoản không nhỏ vào một dự án đất đai ở thành phố này, Hạ Tĩnh Nghi đại diện cho Tỷ Tân gặp gỡ chú một lần, cụ thể hợp tác thế nào hiện giờ vẫn chưa thể nói ra được.”
Cam Lộ gật gù: “Ừm chúng ta vào thôi.”
Nhưng vừa bước và, Cam Lộ chợt sững người lại, Hạ Tĩnh Nghi không biết từ lúc nào đã ngồi vào chỗ của cô bên trái Thượng Tu Văn, hai người đang trò chuyện gì đó. Nhìn thấy Cam Lộ, cô ta không hề có ý muốn đứng dậy: “Bàn bên đó toàn ông bà lão, thật chẳng thú vị gì, tôi ngồi đây, Thượng phu nhân không phiền gì chứ.”
Cam Lộ thấy rất phiền nhưng không thể nói gì, đành mỉm cười: “Cứ tự nhiên.”
Thượng Tu Văn đã đứng dậy, kéo chiếc ghế bên phải anh cho cô: “Lộ Lộ, ngồi xuống đi.”
Chỗ ngồi này lại ngay bên cạnh Nhiếp Khiêm, còn Tần Nghiên Chi nhìn cô với vẻ mặt đầy vẻ chờ đợi được xem một vở kịch. Cô thản nhiên ngồi xuống, không để ý đến bất cứ điều gì khác.
Tần Vạn Phong bước lên bục sân khấu nhỏ trong sảnh tiệc, nâng ly cảm ơn bạn bè bớt chút thời gian đến dự tiệc, mọi người cùng đứng lên, nâng ly chúc mừng. Sau khi ngồi xuống, Tần Nghiên Chi chú ý đến Thượng Tu Văn và Cam Lộ không hề cầm ly rượu trước mặt mà một người uống trà một người uống nước ép trái cây, cô mỉm cười nói: “Hai vị không có thành ý rồi, nâng ly chúc cha tôi sinh nhật vui vẻ ít nhiều cũng phải uống một chút rượu chứ.”
Nhiếp Khiêm vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến rót thêm nước ép trái cây vào ly của Cam Lộ: “Anh nhớ Cam Lộ dị ứng với rượu, chưa uống bao giờ.”
Tần Nghiên Chi liếc anh một cái: “Còn Thượng tiên sinh thì sao?”
Thượng Tu Văn tỏ ý bảo nhân viên phục vụ rót thêm trà cho anh: “Tôi cũng không uống rượu, đợi chút nữa sẽ dùng trà thay rượu kính chủ tịch Tần một ly là được rồi.”
“Tu Văn, hai tháng trước lúc chúng ta cùng ăn cơm anh có uống rượu mà, không biết tại sao lại cai rượu thế.” Hạ Tĩnh Nghi ngồi thẳng, ra chiều nghĩ ngợi hỏi.
Giọng nói Thượng Tu Văn vô cùng bình thản: “Dạo này tôi cai thuốc lá và rượu rồi.”
“Chẳng lẽ có kế hoạch gia đình với phu nhân đây?”
Câu hỏi đường đột này khiến cho Cam Lộ hơi cau mày, nhưng Thượng Tu Văn lại mỉm cười quay sang Cam Lộ, ánh mắt dịu dàng, như thể hai người đã ngầm hiểu ý nhau. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Cam Lộ cũng nhoẻn miệng cười, Thượng Tu Văn lúc này mới quay lại nhìn Hạ Tĩnh Nghi với anh mắt nghiêm khắc: “Đã là kế hoạch gia đình, hình như không nhất thiết phải nói với mọi người ở đây rồi.”
Mới dọn lên được vài món, điện thoại Thượng Tu Văn bỗng vang lên, anh nhìn số hiển thị trên màn hình, nói “xin lỗi” rồi đi ra ngoài nghe máy.
Hạ Tĩnh Nghi vờ không để tâm nhìn Cam Lộ: “Thượng phu nhân, nếu tôi nhớ không lầm thì cô là giáo viên, bây giờ ở trường đang nghỉ đông đúng không?”
Cam Lộ hờ hững gật đầu.
“Nghỉ lễ có kế hoạch gì không?”
“Nghỉ lễ tôi còn phải đi học nâng cao.”
“Ồ thì ra là vậy. Thời gian nay tôi thường gặp Tu Văn ở thành phố J, tôi đoán gần đây anh ấy e rằng phải thường xuyên ở đó, cô không đi cùng anh ấy, thật tiếc quá.”
Cam Lộ thấy buồn cười nhìn Hạ Tĩnh Nghi: “Cô Hạ, cảm ơn cô quan tâm…” Thượng Tu Văn đột ngột quay lại, đặt tay lên vai vợ, nhẹ nhàng nói: “Lộ Lộ, có lẽ anh phải đi trước đây.”
“Sao thế?”
“Anh phải đi Brazil gấp.”
Cam Lộ chưa kịp mở miệng, Hạ Tĩnh Nghi đã cướp lời: “Tu Văn, có phải Thiếu Côn xảy ra chuyện rồi không?”
Thượng Tu Văn dường như hơi sững người lại, sau đó ném ánh mắt nhìn sắc lạnh về phía Hạ Tĩnh Nghi rồi lập tức lắc đầu: “Anh ấy vẫn khỏe. Xin lỗi các vị, tôi đi trước đây.”
Cam lộ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Hạ Tĩnh Nghi đang nhìn họ trừng trừng không chút e ngại. Cô đầy bụng nghi hoặc nhưng vẫn điềm nhiên gật đâu, rồi cũng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Em về giúp anh chuẩn bị hành lý,” sau đó cất cao giọng nói với Tần Trạm, “Tần Trạm, cho tôi gửi lời xin lỗi đến chú Tần, chúng tôi có việc gấp phải đi trước.”
Ra khỏi khách sạn, Thượng Tu Văn vừa cho xe chạy ra đường lớn vừa nói: “Thiếu Côn xảy ra chuyện ở Brazil rồi, anh ấy bị cáo buộc tham gia rửa tiền, đã bị cảnh sát bắt giữ để phục vụ điều tra án, anh phải đi ngay sang đó một chuyến.”
Cam Lộ giật nảy mình, rửa tiền là từ nghe rất xa lạ và nguy hiểm, vượt quá phạm vi hiểu biết của cô: “Có nghiêm trong lắm không?”
“Bây giờ chưa thể nói được, công ty anh ấy chuyên về xuất nhập khẩu, một phần nhỏ nguyên liệu thép của Húc Thăng là do anh ấy làm đại lý, dính vào những chuyện cáo buộc thế này rất phiền phức.”
Cam Lộ ngần ngừ một lúc: “Cô Hạ quen biết Thiếu Côn?”
“Họ quen biết nhau trước.” Thượng Tu Văn thờ ở nói, “Nhưng rất lâu rồi hình như không có liên lạc với nhau.”
“Vậy tại sao cố ấy nghe đến Brazil liền nghĩ đến Thiếu Côn?”
Thần thái Thượng Tu Văn nhìn chẳng khác gì so với vừa rồi, nhưng Cam Lộ đã rất quen thuộc với từng biểu hiện nhỏ nhặt nhất của anh, cơ má dưới của anh khẽ động đậy, chứng tỏ anh đang cắn chặt răng. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói, giọng ôn hòa: “Chuyện này anh cũng rất lấy làm kỳ lạ, cứ cho là Thiếu Côn có liên lạc với cô ấy cũng không thể xảy ra chuyện là báo tin cho cô ấy biết ngay, e rằng anh hiện giờ cũng không thể giải thích chính xác cô ấy cho ý gì.”
Cam Lộ im lặng không nói nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ngoài trời tuyết lại rơi, hình như có xu hướng rơi nhiều thành một trận tuyết dày. Một mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi nhiều như năm nay trong trí nhớ của cô hình như rất hiếm gặp ở thành phố này.
Thượng Tu Văn chuyên tâm lái xe, không lâu sau đã về đến nơi họ ở, anh cho xe chạy chầm chậm vào hầm xe, đậu xe vào vị trí xong mới quay sang nhìn Cam Lộ, thái độ vô cùng nghiêm túc: “Anh nghĩ cô ấy sẽ còn nói với em nhiều điều khác nữa, Lộ Lộ ạ, có khi là tình cờ gặp cô ấy; có khi là cô ấy sẽ cố tình đến tìm em. Cô ấy còn nói gì nữa, anh cũng không rõ. Anh chỉ có thể nói với em, nếu em có bất kỳ nghi vấn gì, nhớ nói cho anh biết trước, đừng phán đoán theo lời cô ấy.”
Cam Lộ theo anh xuống xe, đi đến thang máy, cuối cùng cũng nhịn không được, buồn buồn nói: “Tu Văn, cô ấy là người phụ nữ có sự nghiệp, có địa vị cao, lẽ ra bận rộn mới phải. Theo anh nói, chuyện của hai người đã thành quá khứ, cô ấy có lý do gì mà cứ bám riết lấy em không buông?”
Thượng Tu Văn nhấn nút mở cửa thang máy, chăm chú nhìn số tầng hiển thị trên màn hình nhỏ phía trên: “Về chuyện này, e rằng anh không thể cho em một lời giải thích rõ ràng. Chuyện cô ấy và anh đúng là đã thành chuyện cũ, cũng có thể cô ấy có cách nhìn về chuyện cũ khác anh.” Anh không hề quay sang nhìn cô, vươn tay kéo cô nép vào mình, “Nhưng anh hiểu rất rõ, đối với anh, bây giờ chung sống với em mới là điều quan trọng nhất.”
Thang máy dừng lại trước mặt họ không một tiếng động, Cam Lộ cùng anh bước vào, ôm chặt lấy một cánh tay anh, mặt vùi vào vai anh.
Ngô Lệ Quân nghe Thượng Tu Văn kể xong, lập tức nhíu mày căng thẳng: “Nó sao lại gây ra chuyện này chứ. Chẳng lẽ nó không mời được luật sư sao? Con đi thì có ích gì?”
Thượng Tu Văn vừa dùng di động lên mạng tìm chuyến bay vừa hờ hững đáp: “Luật phát Brazil vẫn chưa kiện toàn, hơn nữa chuyện này không phải chỉ có luật sư là được.”
“Nhưng bây giờ việc sát nhập Húc Thăng đang ở giai đoạn then chốt, con đi ra nước ngoài, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
Cam Lộ cảm thấy lạ lùng với suy nghĩ của mẹ chồng, Thượng Thiếu Côn nói gì cũng là cháu trai của nhà họ Thượng, sau khi được nhận nuôi cũng có thể coi là cháu đích tôn, từng sống trong nhà họ Thượng đến khi lên đại học, không thể nói là không có thân tình, nhưng Ngô Lệ Quân rõ ràng không hề lo lắng cho sự an nguy của anh ta nơi dị quốc tha hương, lại quan tâm đến việc sáp nhập Húc Thăng phải đình lại một thời gian dai, sự thiên vị quá rõ.
Cô không muốn xem vào cuộc đối thoại giữa hai người, vội vàng lên lầu thu dọn hành lý, chỉ đứng trên đầu cầu thang hỏi vọng xuống: “Tu Văn, có cần mang theo đồ vest không?”
Dưới lầu hai người vẫn đang tranh luận, âm thanh không lớn lắm, Ngô Lệ Quân tốc độ nói hơi nhanah, Thượng Tu Văn thì vẫn từ tốn như mọi khi, nhưng rõ ràng là chẳng ai chịu nhường ai. Chỉ nghe Thượng Tu Văn kết luận: “Mẹ, chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa.” Sau đó nói với lên: “Chỉ cần một bộ là đủ.”