quyên nở đẹp vô cùng, còn có nhiều loại lan quý, cô quyết định đến đó xem.
Cô lấy tay đẩy nhẹ, cửa phòng bật mở, cô thuận tay bật một công tắc trong một hàng công tắc đèn phía bên cạnh, chỉ vài ngọn đèn ở một bên tỏa sáng, ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn đủ để cô nhìn thấy rõ ràng.
Căn phòng hoa này rộng chừng khoảng 100m2, một bên bày trí vô số giò lan cao thấp, một bên là một dãy hoa màu xanh tím đang khoe sắc, đây có lẽ là hoa diên vĩ mà Tân Thần nhắc đến, ở giữa phòng là hoa đỗ quyên đỏ rực rỡ. Trải ra trước mắt Cam Lộ là tấm thảm hoa đầy màu sắc, cảm giác choáng ngợp vô cùng, chỉ là nhiệt độ ở trong phòng hơi cao, độ ẩm lớn, hương hoa ngào ngạt quyện với mùi đất ngai ngái tạo thành một mùi rất khó ngửi khiến người ta nhức đầu, chẳng thể nào là nơi dạo bộ lý tưởng.
Cam Lộ đưa tay tắt đèn, định bước ra thì ngón tay chạm phải một bàn tay ấm nóng, cô giật nảy mình quay đầu lại, Thượng Tu Văn không biết đã đứng sau lưng cô tự bao giờ, được đà nắm chặt lấy tay cô, bàn tay còn lại bật liền mấy công tắc đèn. Bỗng chốc, trong phòng vang lên tiếng nhạc nhè nhẹ, du dương, mọi ngóc ngách đều sáng bừng lên, ánh sáng ấm áp, những ô quạt gió chung quanh tự động quay tít, không khí tươi mát dễ chịu ùa vào căn phòng. Cam Lộ tròn mắt như đang xem một màn ảo thuật, định nói gì đó thì cánh tay Thượng Tu Văn nhẹ nhàng vòng qua người cô, kéo cô vào lòng, môi anh phủ lên bờ môi đang hé mở vì kinh ngạc.
Nụ hôn này còn sâu hơn cả nụ hôn ban sáng, xung quanh hương hoa ngào ngạt, tiếng nhạc dìu dặt, trầm bổng. Khung cảnh tác động đến tâm trạng con người vô cùng kỳ diệu, Cam Lộ mơ hồ nhận ra rằng, ít ra mấy phút trước, cô còn quyết định giữ khoảng cách an toàn với người đàn ông này, vậy mà chớp mắt đã đắm chìm trong nụ hôn với anh, không còn là chính mình nữa.
Đột nhiên hai ngọn đèn pha quét ngang phòng hoa, có tiếng xe chạy vào trong vườn. Cam Lộ thất kinh, vội vàng thoát khỏi cái hôn đó, quay đầu nhìn ra ngoài. Xe chạy thẳng vào trong ga-ra, sau đó là tiếng xe thắng gấp.
Thượng Tu Văn vẫn ôm cô, cô ngả đầu về sau nhìn anh đang hướng ra ngoài, khóe miệng khẽ nở nụ cười, dưới ánh đèn vô cùng dịu dàng, tựa như hào quang đang chuyển động cô lại ngẩn ngơ, một lát sau mới nhớ ra mình định hỏi gì: “Là ai vậy?”
“Vào ga-ra mà vẫn lái xe với tốc độ đó thì chỉ có thể là ông anh họ phong lưu của anh, không cần để ý đến anh ta.”
Bên ngoài xa xa vọng đến tiếng cười khúc khích của đôi nam nữ sau đó thì trở về yên tĩnh, Thượng Tu Văn buông cô ra, tắt một số công tắc, quạt gió ở cửa sổ đóng lại, chỉ còn mấy ngọn đèn ở bốn góc phòng còn sáng, sau đó lại ôm lấy Cam Lộ đang có chút bối rối, ngồi xuống chiếc ghế nằm bằng mây đặt ở một bên, cái tư thế thân mật đụng chạm toàn bộ cơ thế đó khiến Cam Lộ bỗng thấy run rẩy, anh thấy ngay được điều đó, ghé sát tai cô thì thầm: “Chúng ta ngồi đây một lát nhé?”
“Anh không muốn anh họ trông thấy đúng không?” Cam Lộ thấy buồn cười.
Thượng Tu Văn cười rất nhẹ, giọng thoải mái: “Không, anh có thể tùy ý ra vào ở đây, anh ta cũng biết anh đến, còn anh ta rất ít khi đến đây, anh đoán người anh ta dẫn đến không phải là chị dâu, chúng ta ngồi ở đây một lát rồi hẵng vào để khỏi phải ngượng ngùng khi chạm mặt.”
Cam Lộ không ngờ anh lại thẳng thắn tiết lộ chuyện riêng tư của gia đình như thế nên chẳng thể đưa ra lời bình luận nào. Anh ôm lấy cô, nằm yên lặng, cô dần thả lỏng người: “Thay đổi không khí một chút em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nhưng em không hiểu căn phòng này ngột ngạt, kín mít như thế, hoàn toàn không thể ở lâu, sao lại để chiếc ghế này ở đây?”
“Anh họ anh rất phóng đãng, còn cậu anh lại là người rất nho nhã, ông thường đến đây uống rượu thưởng hoa, rồi ngâm thơ kiểu “Hoa gian nhất hồ tửu. Độc chước vô tương thân.” Thượng Tu Văn hài hước nói. 0
“Chẳng trách cách bài trí trong nhà có vẻ cổ điển truyền thống, còn treo rất nhiều tranh chữ.”
“Cậu rất thích sưu tầm tranh chữ, nhưng những bức treo ở đây đều là của các nhà thư pháp hiện đại, không đáng giá cho lắm, những bức thật sự có giá trị được sưu tập một nơi sưu tầm riêng trong thành phố, không thể tùy tiện khoe với người ngoài. Căn biệt thự này lúc mua không đắt lắm, nhưng thuê người trang trí nội thất lại rất tốn kém. Anh nói đùa với cậu cây thấp, tường mới, tranh không cổ, chẳng có chút gì là phong cách thế gia.”
Cam Lộ cũng thấy buồn cười: “Anh sắp đạt tới trình độ của công tử Bắc Vĩ Chu rồi đấy.”
Thượng Tu Văn ngẩn ra, ngay sau đó Cam Lộ có thể cảm nhận rất rõ ngực anh đang rung lên vì cười, không khỏi bối rối: “Ấy, em nói không buồn cười đến vậy chứ.”
Anh đặt một nụ hôn lên tóc cô: “Không, anh cảm thấy rất thú vị. Em nói đúng, làm gì có thế gia, chỉ là không thể tự dán mác nhà giàu mới nổi lên trán mình thôi. Cậu anh rất được, ông là một nho thương, thời gian rảnh rỗi thích ngồi ở phòng đấu giá tranh giơ bảng, gặp gỡ với các họa sĩ, nhà văn, học giả, trà trộn vào trong giới văn nhân. Nói không quá lời, anh họ anh cũng có chút thanh thế ở thành phố nhỏ này.”
Cam Lộ quen biết anh hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh nói đến chuyện gia đình, hơn nữa cách nói lại mang chút phê phán, nhưng giọng điệu thì vô cùng thoải mái, gần giống như của một kẻ đứng ở trên nhìn xuống kể chuyện không liên quan đến mình, cô không biết nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Thượng Tu Văn mở rộng đề tài: “Tiếc là em không uống rượu, nếu không chúng ta đối ẩm ở đây cũng là một ý kiến hay đấy.”
“Anh có thể đem rượu đến uống mà.”
“Lý Bạch uống rượu cùng trăng, anh uống một mình thì có khác gì uống rượu sầu, chẳng thú vị chút nào.” Cam Lộ không thích thảo luận về rượu, cô chuyển sang đề tài khác, “Hoa ở đây đều là do cậu anh trồng à?”
“Cậu làm gì có thời gian, đều là do thợ hoa chăm sóc đấy, bây giờ đang là Tết, công nhân về quê ăn Tết hết rồi.”
Yên lặng hồi lâu, tiếng nhạc du dương phát ra từ bốn góc càng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng cho căn phòng, họ có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của nhau. Cam Lộ sợ sự im lặng này, muốn tìm lời để nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, bất lực nhìn trần nhà trong suốt bằng thuỷ tinh. Tuy có người chuyên dọn dẹp nhưng trần nhà vẫn tích một lớp bụi mỏng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh trăng khuyết lưỡi liềm trên bầu trời, rất hợp với tiếng nhạc êm dịu và một rừng hoa tươi đang khoe sắc. Tiếng nhạc dìu dịu, hương hoa ngào ngạt, đây quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh, dù cho lòng Cam Lộ có rối bời đến đâu cũng dần dần bĩnh tĩnh trở lại. Cô thư thái nằm trong lòng anh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cô không biết mình đã thiếp đi bao lâu nhưng lúc giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, anh hình như đang ngủ, hơi thở đều đều nhẹ nhàng. Lần đầu tiên cô nhìn gần anh đến vậy, gương mặt thư thái khi ngủ, khác hoàn toàn với vẻ xa cách và phớt đời thường ngày. Lòng cô bỗng dậy nên cảm giác thân thương.
Hồi trước cô với Nhiếp Khiêm nhiều lắm chỉ là ôm hôn, nhưng cô luôn thấy ngượng ngùng, Nhiếp Khiêm cũng chẳng khá hơn. Nói cho cùng, họ là chàng trai cô gái mới lớn chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương. Trong khoảng thời gian có hạn bên nhau, Nhiếp Khiêm tỏ ra hấp tấp nhưng anh rất biết kiềm chế mình. Trong ký ức, cô hầu như không có giây phút ở bên nhau thư thái và ấm áp như bây giờ.
Người đàn ông này, hành vi ít nhiều có chút cổ quái, khiến người ta chẳng thể nắm bắt được. Nhưng có điều cô chắc chắn rằng, anh không những rất biết hôn mà còn rất biết kiểm soát tình thế, biết tạo ra không gian và tâm tình thích hợp, thản nhiên như không khơi dậy cảm xúc trong cô.
Nếu yêu người đàn ông này, có lẽ sẽ có rất nhiều điều khiến cô hài lòng nhưng cô luôn cảm thấy mơ hồ. Dĩ nhiên cô từng nói đùa với Tiền Giai Tây phải hưởng thụ thoả thích sự theo đuổi của đàn ông, nhưng cô không dám khẳng định với kinh nghiệm có hạn của mình, nếu tiếp tục quen với anh sau này cô có thể bảo toàn rút lui hay không.
Cô lại ngước mặt lên, phát hiện Thượng Tu Văn đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang đăm chiêu nhìn cô, sau đó giơ tay lên xem đồng hồ: “Không còn sớm nữa, chúng ta vào nhà thôi.”
Ra khỏi nhà kính, cơn gió mùa đông lạnh thấu xương bên ngoài khiến Cam Lộ run lẩy bẩy, Thượng Tu Văn choàng ôm lấy cô bước nhanh vào nhà, vừa bước vào cửa, hai người cùng đứng khựng lại, dưới ánh đèn sáng trưng, chỉ nhìn thấy quần áo nam có nữ có vứt bừa bãi từ ngoài cửa vào đến chân cầu thang, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn mà đầy biểu cảm. Dưới chân Cam Lộ là áo khoác lông cừu màu trắng, chiếc áo nỉ màu đen, từ từ nhìn về phía trước là áo len, váy, áo vest nam, giày ống cao gót, giày da, áo lót
Lúc ánh mắt di chuyển đến hai đôi vở da đen đan hình lưới cá vắt vẻo trên tay vịn cầu thang, cô nén không được, phì cười một tiếng. Thượng Tu Văn rờ cằm, mặt đầy vẻ bất lực, một lát sau, anh cũng cười.