Cam Lộ về nhà tắm rửa xong rồi lên giường đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm, nhưng cô không tài nào ngủ được. Vừa biết sự tồn tại của người yêu cũ của chồng, lại gặp lại người yêu cũ của mình, cuộc sống vốn yên bình hình như đang dậy lên những đợt sóng ngầm, cầm quyển tiểu thuyết trinh thám mà thường ngày cô vẫn đọc trước khi lên đọc cũng không giúp cô bình yên đi vào giấc ngủ.
Cô nghĩ, cha cô vì cuộc hôn nhân trước thất bại nên mới bắt đầu chán ghét cuộc sống, buông xuôi tất cả. Vậy tại sao một người đã từng sống trong cảnh gia đình ly tán như cô, biết rõ sự đáng sợ và mong manh của hôn nhân, không chỉ kết hôn sớm mà còn khuyên cha mình tái hôn?
Nếu cái đêm của hai năm trước đó, Nhiếp Khiêm nghe điện thoại sớm một chút, lập tức nói ra câu nói đó thì ngày hôm sau cô có vẫn sẽ đi công ăn phường đăng ký kết hôn với Thượng Tu Văn không?
Nghĩ đến Nhiếp Khiêm ích kỷ chẳng bao giờ nghĩ đến cô trong các kế hoạch tương lai của anh, lại cũng từng vì một cú điện thoại của cô mà quay trở về, đứng ngoài cổng trường nơi cô làm việc, cô không khỏi xót xa.
Vậy là, mối tình đầu của anh cũng giống như cô, không phải là trôi tuột đi chẳng để lại dấu vết gì, nhưng sau cùng mỗi người cũng đã tự lấy lại cân bằng cho mình, đây có thể nói là kết cục tốt đẹp nhất.
Thế nhưng mối tình đã qua của Thượng Tu Văn thì sao?
Theo như anh nói lúc hai người quen biết nhau thì anh và Hạ Tĩnh Nghi đã chia tay ba năm rồi. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh cô luôn có hình mẫu đàn ông không thoát ra được khỏi quá khứ, đó chính là ông Cam cha cô, nhưng tính cách và hành động của Thượng Tu Văn chẳng có nét nào giống cha cô cả.
Thế nhưng, cô chẳng thể nào thuyết phục mình làm ngơ trước mọi chuyện.
Cũng giờ này hai năm trước, Cam Lộ trằn trọc mãi trên giường. Cô đã hẹn với Thượng Tu Văn ngày hôm sau đi lấy giấy đăng ký kết hôn, sau đó đi Maldives hưởng tuần trăng mật, không cử hành hôn lễ, cũng không đãi tiệc mời khách.
Thượng Tu Văn nói là, mấy năm sau khi cha anh qua đời, mẹ anh chuyển công tác từ tỉnh về bên đây, ngoài gia đình cậu Ngô Xương Trí ở thành phố J, và một số bà con đang sinh sống ở nước ngoài ra, chẳng còn ai thân thích ở đây nữa, vả lại mẹ anh không thích khoe khoang ồn ào. Gia đình Cam Lộ càng đặc biệt hơn, cha mẹ ly hôn đã đành, lâu nay lại không nhìn mặt nhau, tuyệt đối không ngồi chung một mâm. Vừa nghe không phải tổ chức lễ cưới, cô thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ với sự sắp đặt của Thượng Tu Văn.
Tuy đã thống nhất với nhau là vậy, nhưng về đến nhà, Cam Lộ lại do dự. Cô đi đi lại lại trong nhà, thậm chí còn gọi điện cho Nhiếp Khiêm, nhưng lại cúp máy ngay lập tức, cảm thấy buồn cười trước hành động ngớ ngẩn của mình, tối hôm đó cô mất ngủ. Nhưng đêm dài rồi cũng qua, một ngày mới lại bắt đầu như mọi khi.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng chiếu vào phòng, cô ngồi dậy bước đến bên bậu cửa sổ, bên ngoài phủ một màu xanh rất đẹp, đứng ở góc độ nào cũng nhìn thấy màu xanh mơn mởn , không khí buổi sáng sớm tinh khiết, những chú chim nhỏ chí chách trên cành cây càng làm khung cảnh trước mắt yên bình tươi đẹp hơn, cô nghĩ, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, việc tiếp theo phải làm đó là sống thật tốt cuộc sống mình đã lựa chọn.
Cô trang điểm kỹ càng, mặc chiếc váy màu tím than mà mẹ cô tặng, nhìn thấy Thượng Tu Văn đang tựa người vào xe hút thuốc. Anh mặc bộ đồ vest màu xám được là ủi cẩn thận, thắt cà vạt màu xanh xám, thân hình cao thon, thẳng tắp, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh đến vậy, cũng không có cái vẻ bất cần như lúc trước. Anh nhìn thấy cô, cười tít mắt, vứt điếu thuốc, nắm lấy tay cô: “Em đẹp lắm , Lộ Lộ”
Đó là một buổi sáng cuối thu, gió thu hây hẩy, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp, tay anh nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt và nụ cười của anh ấm áp lạ. Trong thoáng chốc, tất cả nỗi lo lắng, hoài nghi, trong lòng cô tan biến hết. Cô nghĩ, hai người đều có thành ý thì chẳng có lý do gì không xây dựng được cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Hai năm sau khi lấy chồng, cô chưa từng hối hận về quyết định của mình. Cho dù là việc chuyển công tác mà cô chẳng mong muốn hay bà mẹ chồng khó tính thì cũng đều chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống chung của cô và Thượng Tu Văn.
Cô không ngờ thử thách thật sự lại đến vào lúc này.
Ngày hôm sau, Cam Lộ không hề ngạc nhiên khi thấy gương mặt phờ phạc của mình trong gương, chẳng còn cái tuổi hai mươi có thể tùy tiện thức đêm thức hôm nữa, cô trang điểm một chút để nhìn mình có thần sắc hơn.
Ngô Lệ Quân đang ăn bữa sáng, vẫn im lặng như mọi khi, buổi sáng bà phải tham dự một cuộc hội nghị cấp thành phố, vắng nhà trong hai ngày, thư ký gọi điện thoại đến nói xe đã đậu phía dưới lầu, bà xách túi ra đến cửa, mới giả vờ thờ ơ hỏi: “Cha con không có chuyện gì chứ.”
Bà chỉ gặp mặt ông Cam một lần, nói xã giao vài câu, sau đó cũng chẳng có qua lại gì, Lục Huệ Ninh thì thậm chí chưa gặp lần nào. May mà ông Cam trước nay không xem trọng mối quan hệ sui gia này, Lục Huệ Ninh thì chỉ nhún vai, tỏ vẻ gặp mặt con rể là đủ rồi, Cam Lộ cũng không cần bận tâm đến giao tình giữa hai nhà. Bây giờ nghe mẹ chồng hiếm hoi có lời quan tâm, lập tức cười nói: “Chuyện vặt thôi ạ, đã giải quyết xong rồi.”
Ngô Lệ Quân gật gật đầu, bước thẳng ra khỏi cửa.
Gần đến trưa, Cam Lộ nhận được tin nhắn của Thượng Tu Văn, nói anh đã về đến nhà, chiều sẽ đến trường đón cô, rồi cùng đi ăn tối, chúc mừng kỷ niệm hai năm ngày cưới. Thế nhưng đến giờ tan trường, Thượng Tu Văn lại gọi điện đến, nói công ty anh xảy ra chút chuyện, bây giờ đang đi xử lý cùng với Phùng Dĩ An, e rằng không thể đến đón cô. Cô tất nhiên nói không sao, về đến nhà mới sực nhớ do Ngô Lệ Quân phải đi họp vắng nhà nên cô đã báo người giúp việc hôm nay không cần nấu cơm.
Cô nấu nước ăn mì gói cho xong bữa, sau đó chuẩn bị lên lầu tranh thủ soạn giáo án thì cửa bỗng bật mở, Ngô Lệ Quân vội vã bước vào, cô ngạc nhiên hỏi: “Không phải mẹ nói ngày mai mới về sao? Đã ăn cơm chưa ạ?”
Ngô Lệ Quân nghiêm mặt hỏi: “Tu Văn đâu rồi?”
“Anh ấy nói công ty có việc, về trễ.”
Ngô Lệ Quân ngây người ra một lát rồi vội vã đi vào phòng mình.
Gần đến 11h đêm, Cam Lộ tựa lưng vào thành giường xem tiểu thuyết trinh thám như mọi khi, cái thói quen xem truyện trinh thám trước lúc ngủ hình thành lúc cô còn học trung học, sau những bài tập về nhà căng thẳng, chỉ có xem những câu truyện trinh thám hồi hộp mới có thể khiến đầu óc cô thư giãn. Hôm nay trên tay cô là cuốn “Con gái của thời gian” của Josephine Tey, cuốn sách này là sự kết hợp kỳ diệu giữa trinh thám và lịch sử, văn phong giản dị, súc tích cuốn hút người đọc vào câu chuyện, nhưng cô lại không đọc vô lấy một chữ, nghe tiếng đóng cửa lại ở lầu dưới, biết Thượng Tu Văn đã về, cô mới thở hắt ra.
Thượng Tu Văn vào phòng mẹ anh trước, một lúc lâu sau mới lên lầu. Anh bước đến ngồi xuống bên giường, thần thái có chút mệt mỏi đưa tay vuốt tóc cô
“Công ty không sao chứ?”
“Có chút rắc rối nhưng không sao.” Thượng Tu Văn nhìn cô, “Lộ Lộ, có chút việc anh muốn giải thích rõ ràng với em.”
Cam Lộ yên lặng lắng nghe.
“Hạ Tĩnh Nghi là người yêu cũ của anh, bọn anh yêu nhau mấy năm sau đó thì chia tay.” Giọng Thượng Tu Văn đều đều, như thể đang khách quan kể câu chuyện của một người khác chứ không phải của anh, “Lúc quen với em, anh đã chia tay cô ấy được ba năm rồi, cũng chẳng hề liên lạc, hơn một tháng trước, bọn anh tình cờ gặp lại, anh mới biết cô ấy làm việc ở tập đoàn Tỷ Tân, hơn nữa còn giữ chức vụ rất cao. Anh đến thành phố J không phải là cố ý gặp mặt cô ta. Cô ta đại diện cho Tỷ Tân đến đó làm phần đầu tư khai khoáng, có liên hệ công việc với công ty gang thép của cậu, có ý muốn cùng Húc Thăng thôn tính một xưởng luyện thép quốc doanh, vừa hợp tác lại vừa cạnh tranh, cậu hy vọng anh đến đó giúp cậu xác định một số điều khoản và chi tiết trong hợp đồng. Bọn anh gặp mặt nhau mấy lần ở thành phố J, hôm qua lúc em gọi cho anh, anh đang nói chuyện với một người bạn, người bạn đó chính là cô ấy.”
Anh kể vô cùng tường tận. Đương nhiên Cam Lộ có rất nhiều câu hỏi: Người yêu cũ đã chia tay nhiều năm lại đêm hôm khuya khoắt gọi đến nói chuyện rất lâu sao? Tại sao thái độ của mẹ anh đối với cô ta lại kỳ lạ đến vậy, còn cảnh báo anh đừng đi gặp cô ta? Cuộc gặp gỡ không phải là bàn chuyện làm ăn mà Tiền Giai Tây bắt gặp phải giải thích thế nào đây?
Nhưng cô quyết định không nói gì cả.
Cô chia tay Nhiếp Khiêm không đến nửa năm thì quen Thượng Tu Văn, sau đó anh theo đuổi cô, cô cũng chẳng có ý từ chối. Lúc Thượng Tu Văn nhìn thấy cô và Nhiếp Khiêm gặp nhau, cô cũng không hề giới thiệu đây là người yêu cũ của mình bởi vì không cần thiết. Nếu có người muốn biết tỉ mỉ chuyện tình cảm của cô, cô chỉ có thể nói, trong cuộc sống chẳng có gì là minh bạch tuyệt đối. Suy bụng ta ra bụng người, có rất nhiều chuyện căn bản là chẳng cần phải giải thích hay tìm hiểu ngọn ngành làm gì.
Huống hồ Thượng Tu Văn xem ra rất thản nhiên, anh hơi nghiêng người sang, nắm lấy tay cô: “Hài lòng với giải thích của anh rồi chứ?”
“Em chỉ hy vọng sau này giữa chúng ta không cần phải giải thích như thế này nữa.” Cô thở dài nói.
Thượng Tu Văn gật đầu: “Kết hôn hai năm nay, Lộ Lộ, hãy tin anh, anh trân trọng cuộc sống của chúng ta.”
Anh đứng dậy sang phòng làm việc phía ngoài, mở ngăn kéo bàn làm việc, nhanh nhẹn lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh nước biển rồi quay trở lại phòng ngủ đưa cho cô: “Quà kỷ niệm ngày cưới, anh đã mua từ sớm, hy vọng em thích.”
Cô mở ra xem, là một đôi hoa tai ngọc trai sáng lấp lánh. Cô bần thần hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Thượng Tu Văn: “Em rất thích.”
Thượng Tu Văn cúi người hôn lên trán cô: “Thích là tốt rồi, em ngủ trước đi, anh đi tắm, lát nữa còn phải xử lý một vài việc công ty, đừng đợi anh.”
Nhìn Thượng Tu Văn đi ra ngoài, Cam Lộ để hộp quà ở tủ đầu giường, sờ sờ dái tai mình, ở đó có đeo một đôi hoa tai bạch kim hình hoa tường vi nhỏ xíu, là quà kỷ niệm một năm ngày cưới mà Thượng Tu Văn mua tặng cô, lúc đó cô cười: “Anh thậm chí chẳng để ý em không xỏ lỗ tai.”
“Vậy anh dẫn em đi xỏ, dái tai em đầy đặn như vậy, không đeo hoa tai thì thật đáng tiếc.”
Ngày hôm sau, anh quả nhiên đưa cô đi xỏ lỗ tai, sau đó đeo hoa tai cho cô. Cô thừa nhận, làm giáo viên không thể đeo đồ trang sức quá bắt mắt, cô luôn để tóc ngắn, đôi hoa tai nhỏ nhỏ này rất phù hợp với cô.
Thế nhưng, cô chợt nhớ đến Hạ Tĩnh Nghi trong chương trình truyền hình tối qua. Cô bước lên sân khấu tự tin, bình thản, ống kính máy quay chính lia về phía cô, đôi hoa tai kim cương dưới ánh đèn flash nhiều màu phát ra thứ ánh sáng tuy nhỏ nhưng vô cùng bắt mắt, khiến Cam Lộ có ấn tượng sâu đậm.
Cô không hề liên tưởng lung tung, nhưng một người đàn ông để ý đến một chi tiết nào đó thì không thể là vu vơ, nghĩ đến cảnh tượng anh từng dùng ánh mắt trìu mến đó chăm chú nhìn tai của một người phụ nữ khác, đặc biệt gương mặt người phụ nữ này đã xuất hiện rõ mồn một trước mắt cô, cô không thể không có chút chạnh lòng, đồng thời cũng không thể không thuyết phục mình rằng có một số chuyện không cần phải tìm hiểu ngọn ngành.
Sau đó mấy hôm liền, Thượng Tu Văn đi sớm về trễ, vợ chồng ít có cơ hội gặp mặt trò chuyện.