t ánh sao, trong phòng làm việc chỉ có ánh sáng của chiếc đèn bàn, Lâm Tuyển chính là một kẻ kỳ dị như vậy, giống như thích màu trắng muốn chết, nhưng lại cố tình quen giấu mình trong bóng tối, hòa làm một thể với màu đen, sau đó trầm mặc, suy tư.
Thấy hắn không nói lời nào, Bành Duệ đã quá quen, tiếp tục nói một mình: “Tôi không thể không nói, anh ngốc quá chừng, chuyện này anh mà cẩn thận tra xét thêm chút nữa thì đã không đến tình trạng ngày hôm nay, không giống anh chút nào.” Bành Duệ suy nghĩ một chút, lại nói, “Không đúng, đúng là anh, càng để ý lại càng cố chấp, một chuyện nhỏ xíu cũng sẽ bị kích thích, hoàn toàn đánh mất lý trí. Lâm Tuyển à Lâm Tuyển, tôi quen biết anh nhiều năm như vậy, cái tật xấu này của anh sao càng ngày càng nặng thế? Nhớ năm đó mẹ anh… Không nhắc đến mẹ anh, nói tôi đi, tôi bị anh đánh cho nằm viện hai tháng, giờ lại mắc phải tật xấu đó rồi!”
“Tôi không biết.” Lâm Tuyển hít một hơi, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía xa xăm, “Tôi vừa mới nghe Lâm Giám Phi nói cô ấy gửi email cho Ôn Thăng Hòa, lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng, tâm trạng có chút mất khống chế.”
“Trời, thế mà gọi là có chút mất khống chế. Anh rất thích cô ấy, nhưng lại không biết cô ấy cũng thích anh, đúng không.” Bành Duệ than thở, “Tôi biết trước kia anh đã để ý đến cô bé này rồi, nhưng mà đến tột cùng anh thực sự thích cô ấy từ khi nào? Không đến nỗi vừa thấy đã yêu chứ, khi đó cô nhóc nhà anh còn là loli, nhìn giới tình còn mơ hồ nữa là. Vẫn là sau lần xem mặt mới thích?”
Lâm Tuyển lắc đầu, sắc mặt hơi thả lỏng một chút, cười cười: “Tôi không biết, chắc không sớm như vậy, khi đó tôi chẳng qua là cảm thấy cô ấy rất giống tôi, còn sống tốt hơn tôi.”
Ôn Nhung vừa vặn trái ngược lại với hắn, giống như rất thích màu đen, lại nguyện ý phơi bày bản thân dưới ánh nắng mặt trời, phảng phất trắng đến trong suốt, không được người nhà quan tâm cũng không sao, sống vì bản thân mình, tinh thần luôn luôn mạnh mẽ phấn chấn.
“Giờ lấy lại tinh thần, cũng rất thích.” Hắn chợt ngưng cười, “Nhưng cô ấy nói đây là ham muốn chiếm hữu của tôi.”
“Cô ấy nói đâu có sai, Lâm Tuyển, anh đúng là không biết yêu thương, chuyện tình cảm không phải là anh nói anh thích là được, trừ phi là anh thầm mến, nhưng anh lại muốn ở chung với người ta, vậy thì không phải là chuyện của một phía nữa, anh phải để đối phương biết, còn phải dùng đúng phương pháp. Anh không thể cứ nhận định trong lòng người ta là của anh, thì cứ dựa theo ý của mình muốn làm gì thì làm. Cường thủ hào đoạt cũng là một cách, nhưng anh xem hậu quả thế nào, cô ấy ngay cả hận cũng đã nói ra.”
Lâm Tuyển đột nhiên quay đầu lại, Bành Duệ nhả ra một ngụm khói, nói: “Trừng tôi cũng vô ích, tôi nói toàn là sự thật, anh quá thất sách, sao có thể dùng sức mạnh được, chuyện đó tổn thương phụ nữ đến mức nào chứ, không chừng sẽ thành bóng ma tâm lý cả đời.”
“Trừ chuyện đó, tôi còn làm sao một chuyện. Cô ấy không phải người nhà họ Ôn, cô ấy với người cô ấy thích là anh em.” Lâm Tuyển đặt tay trái lên thạch cao, xúc cảm lạnh như băng, “Tôi không muốn để cô ấy tiếp xúc nhiều với Phó Tô, chính là sợ cô ấy sẽ biết sự thật này, nhưng cuối cùng, tôi lại chính miệng nói cho cô ấy biết.”
Trong cặp mắt cô tràn ngập sợ hãi, còn có kinh hoàng, ngay cả kêu đau cũng quên mất.
Bành Duệ bóp trán, im lặng: “Anh thật đúng là… tự làm bậy không thể sống. Nhưng mà, anh chịu nhận sai? Chịu nhận sai là tốt rồi. Người anh em,” Bành Duệ vỗ vỗ vai Lâm Tuyển, nghiêm mặt nói, “Đuổi theo đi, nói cho cô ấy biết, anh rất thích cô ấy, hai người đã sớm gặp qua mấy lần, anh vẫn luôn chú ý cô ấy trưởng thành, sau đó, dùng tất cả các cách để khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý.”
Lâm Tuyển cúi đầu nhìn túi giấy bên cạnh bàn, vẻ mặt khó xử.
Ba ngày sau, giữa đêm khuya, một cú điện thoại của Lâm Giám Phi gọi tới lôi Lâm Tuyển từ trên giường dậy: “Em tra ra rồi.”
“Nói.” Lâm Tuyển lúc này cực tỉnh táo, nghe một lúc, chợt nheo mắt lại, “Sao cô ấy lại đến chỗ đó, tôi biết rồi.”
Lâm Tuyển cúp điện thoại, cẩn thận suy nghĩ lại, đến đó quả thực phù hợp với tính cách của cô, ngoài dự đoán, hợp lẽ phải.