“…. Tối hôm qua bà nội đột nhiên phát bệnh, giờ còn đang nằm trong phòng theo dõi.”
Ôn Nhung kéo toàn thân đau đớn chạy tới bệnh viện, trước phòng bệnh, dáng vẻ cao ngạo của Ôn Tuyết vẫn khiến người ta chú ý như vậy, Ôn Nhung theo bản năng bước chậm lại, Ôn Tuyết cũng xoay đầu lại, thấy phía sau cô còn có Phó Tô. Giờ khắc này, nụ cười trên mặt cô ta quỷ dị đến rợn cả tóc gáy.
Ôn Tuyết âm dương quái khí nói: “Bảo bối của bà đây rồi, sao bây giờ chị mới đến, xảy ra chuyện gì? Nhìn coi khuôn mặt xinh xắn này, trắng thành cái dạng gì?”
Mặt Ôn Nhung quả thực rất trắng, có thể không cần hóa trang trực tiếp kéo lên sàn diễn đóng vai Sadako* được, nét mặt của cô cũng rất Sadako, kinh khủng đến mức thậm chí có chút vặn vẹo: “Bà nội sao rồi?”
* Một nhân vật kinh điển trong bộ phim kinh dị Ringu của Nhật Bản. Được Mỹ làm lại với cái tên The Ring
“Chị còn quan tâm đến bà nội sao, sao tối qua không thấy chi tới, biết tôi gọi điện cho chị bao nhiêu lần không?”
Ôn Nhung lấy di động ra, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tối hôm qua…. cô làm sao mà nghe điện thoại được.
“Bà nội đúng là phí công thương chị….”
Ôn Nhung chợt tóm lấy cánh tay cô ta siết lại: “Tôi hỏi cô, bà nội sao rồi?!”
Ôn Tuyết đau đến đỏ cả mặt: “Chị buông tôi ra.”
“Có tin cô nói nhảm thêm một câu nữa, tôi sẽ bẻ gãy nó?”
Chị của cô vừa mới trải qua thể nghiệm không phải người, rất muốn để cô nếm thử một chút mùi vị đau đến rơi lệ thế nào.
Kỳ lạ là, Phó Tô đứng bên cạnh hai người, lại không nói lời nào nhìn họ.
Ôn Tuyết cắn môi: “Bà nội không sao cả….”
Ôn Nhung lạnh mặt, dùng sức hất tay đẩy Ôn Tuyết ra ngoài, Ôn Tuyết lảo đảo hai bước, nắm cổ tay, ngực không ngừng phập phồng, giống như đang chất chứa oán khí khổng lồ.
Lúc này, cha Ôn và mẹ Ôn cũng tới, Ôn Nhung và Ôn Tuyết ai đứng chỗ người nấy. Phó Tô đứng bên cạnh Ôn Nhung, Ôn Nhung cảm thấy không khí bất thường giữa anh và Ôn Tuyết, hai người từ đầu đến cuối không nói lấy một câu, ngay cả mắt cũng không nhìn nhau.
Lần này bà nội quả thực rất nguy hiểm, lại đi một vòng qua quỷ môn quan, bác sĩ nói trong thời gian này không thể để cho cụ bà bị kích thích.
“A a, không biết chị không đính hôn được, có tính là chuyện kích thích không đây.”
Trong phòng rửa tay, Ôn Nhung rửa mặt xong, ngẩng đầu lên nhìn một gương mặt xinh đẹp khác trong gương, cô rất muốn vung một quyền đấm vào… trong gương, sau đó nhặt mảnh vỡ lên, vẽ vài nét trên cái mặt mềm mại kia.
Ôn Tuyết nghiêng người, một tay chống trên bồn rửa, nhín mặt bên của Ôn Nhung, thấp giọng nói: “Trông bộ dạng của chị cũng biết, thủ đoạn của Lâm Tuyển đúng là khiến cho người ta khó mà chịu được mà.”
Nước ào ào xối qua tay Ôn Nhung, sau đó, Ôn Nhung nghe thấy tiếng kết băng.
“Ôn Nhung, sao chị lại muốn tranh với tôi cơ chứ, chị rõ ràng không có tư cách để tranh với tôi, trong cái nhà này chị là đồ thừa, cũng chỉ có bà nội mắt mờ rồi mới thương chị, chị có xinh đẹp bằng tôi không, có thông minh bằng tôi không, chạy về nhà mà soi gương đi, đấu với tôi, chị dựa vào cái gì! Chị cho rằng chị nắm được nhược điểm của tôi, thì tôi sẽ không có cách nào làm gì được chị? Chị không để tôi lấy được thứ tôi muốn, chị cũng đừng mơ có thể sống tốt.” Ôn Tuyết càng nói càng kích động, mắt bốc lửa, ngạo mạn phun ra ngoài, “Lâm Tuyển sẽ không cần chị, anh ta hận nhất phụ nữ không trung thành. Tôi rất muốn biết, anh ta phế một tay của chị, hay là chân? Toàn thế giới này đều biết thử bảy chị sẽ đính hôn, đến lúc đó, chị sao có thể giải thích được với mọi người khi chị bị ném đi chẳng khác nào một cái giày rách?”
Người đàn bà này, quả thực đúng là ác ma.
Di động rung lên, Ôn Nhung cúi đầu nhìn tin nhắn mới được gửi đến, là của Lâm Giám Phi: Lễ phục đính hôn đã được đưa đến nhà cô, thứ bảy làm ơn đến đúng giờ.
Ôn Nhung lại ngẩng đầu lên lần nữa, từ từ nhếch khóe miệng lên: “Không bằng chúng ta thử xem.”