át Ôn Nhung: “Khẩu vị Lâm Tuyển rất thanh đạm, đừng nói là thức ăn hơi cay một chút, mặn một chút anh ấy cũng không thích. Cô giáo Ôn, cô phải học làm mấy món này, sau này Lâm Tuyển khi về nhà có ăn được mấy món ngon miệng hay không đều phải trông chờ vào cô.”
Những lời này lượng thông tin rất lớn, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu Ôn Nhung là cái màn trong quán mì đã niêm phong ngày đó, Lâm Tuyển ăn một bát mì thịt bò mà đầu ra đầy mồ hôi, chẳng trách sau đó anh ta lại dùng cả một bàn thức ăn cay cực phẩm để trả thù cô, ngay sau đó, Ôn Nhung tưởng tượng ra cảnh Văn Lam đeo tạp dề đứng trong phòng bếp nhà họ Lâm cắt đủ thứ rau dưa, đây thực là một cảnh tượng khiến người ta nhức răng.
“Ha ha, chuyện nấu nướng tôi vẫn còn phải học.” Đối phương càng muốn thấy phản ứng mất hứng của cô, cô càng cười đến toe toét, cô cũng có tâm lý phản nghịch chứ.
Văn Lam lắc đầu, “Vậy không được, Lâm Tuyển thích nhất là con gái có tài nấu nướng, nhất là mấy món này,” cô ta chỉ chỉ mấy món ăn trên bàn, “Cô giáo Ôn đừng ngại, ăn nhiều một chút, về cân nhắc tử tế.”
Văn Lam là một cô gái thông mình, dùng thái độ mềm dẻo, từ ngữ hài hòa, đem cái chuyện “Tôi là người luôn bên cạnh Lâm Tuyển, tôi biết tất cả về Lâm Tuyển” khéo léo đóng gói trong mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi. Nhất là lúc cô ta mỉm cười với mi, một Lâm Đại Ngọc như vậy, mi làm sao có thể có những ý nghĩ tà ác với khuôn mặt tươi cười xinnh đẹp kia được chứ! Lương tâm của mi đi đâu rồi hả! Người ta rõ ràng là đang tốt bụng nhắc nhở góp ý cho mi mà thôi, phải không!
Chẳng quá là, ngây ngốc lâu với Lâm Tuyển cũng có chỗ tốt, chính là khi nghe người ta nói mấy lời quanh co lòng vòng kia sẽ không choáng váng, hoặc là có choáng váng một cái cũng vẫn nắm được tinht úy, cho nên, Ôn Nhung nghe hiểu.
Ôn Nhung chợt có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, wow wow, cô thực sự gặp được tình tiết thường xuất hiện ở tiểu thuyết trong truyền thuyết rồi!
Văn Lam thấy Ôn Nhung cứ yên lặng nhai đi nhai lại miếng rau, từ từ đặt đũa xuống, ngón trỏ đặt lên môi, nhìn chằm chằm Ôn Nhung ngẩn người.
Ôn Nhung phát hiện ra ánh mắt cô ta, vội vàng cầm khăn ăn lên lau miệng: “Sao vậy? Trên mặt tôi dính cơm sao?”
“À à, không phải vậy, tôi chẳng qua có chút xúc động.” Ánh sáng trong mắt Văn Lam nói đổi là đổi được ngay, bỗng trở nên thực ảm đạm, “Tử Hào hình như rất thích cô giáo Ôn, nhưng cậu bé không thích tôi lắm.”
Uây, hình như Văn tiểu thư rất biết mình biết ta.
Ôn Nhung nghiêm túc lên sàn nói: “Sao lại vậy chứ, trẻ con không hiểu chuyện ấy mà.”
“Không, đứa nhỏ này rất thông mình, trưởng thành rất sớm. Aiz, có lẽ là chuyện khi đó hù dọa đến cậu bé…” Ánh mắt Văn Lam thả vào không trung, phảng phất như thấy được tận cùng của dải ngân hà, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay phải, cô ta bỗng nhiên lại lắc đầu một cái, “Không có gì, cô giáo Ôn, ăn tiếp đi.”
Ôn Nhung không nhịn được muốn bắt tay cô ta, bọn họ nhất định là cùng xem tiểu thuyết giống nhau, tình tiết này đúng thật là khắc sâu vào lòng người, tiểu tam, EX lúc nói chuyện với chính chủ luôn thích đem trọng điểm mở đầu, nói đến là ưu thương đẹp đẽ, sau đó im bặt, giống như chưa có gì xảy ra đánh chết cũng không nói tiếp, để cho bạn khó chịu, để cho bạn u buồn, trái tim vụn vỡ lạc lõng, rối như tơ vò.
Nhưng mà, Ôn Tiểu Nhung có một ưu điểm, nếu như đối phương không muốn nói, cho dù thực sự hay giả sự, cô cũng sẽ không cố ý hỏi tiếp, không nói thì thôi, muốn nói thì sẽ nói, không nói đó mới là thực sự không muốn nói.
Cho nên, Ôn Nhung an phận thủ thường ăn thức ăn trong bát mình, cho đến khi cô nghe thấy người phụ nữ đối diện mở miệng lần nữa: “Cô giáo Ôn, lần đầu tiên gặp nhau tôi đã cảm thấy chúng ta rất có duyên. Lâm Tuyển tìm cô làm vị hôn thê, tôi cũng thấy rất vui.”
Ôn Nhung ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi vấn.
Văn Lam mỉm cười tao nhã, giống như gió xuân nhè nhẹ lướt qua cánh hoa anh đào mềm mại: “Dáng vẻ của cô rất giống tôi.”