Gặp nhau là một loại ngẫu nhiên, gặp nhau tình cờ là một loại cơ duyên. Giữa biển người bao la, gặp được ai, quen được ai, có lúc thật sự là một chuyện vô cùng huyền diệu.
Đêm ấy Chương Minh Viễn đến khách sạn Hilton là vì một người bạn hẹn gặp mặt ở đó. Anh đến trước, ngồi xuống đợi. Trong quá trình chờ đợi, anh vô tình phát hiện bàn bên cạnh có một cô gái mặc váy trắng cứ luôn lặng lẽ nhìn mình. Bất giác nhìn lại một cái, cô ấy lập tức giống như chú thỏ trắng bị giật mình hoảng sợ vội cúi đầu lẩn tránh tầm mắt anh. Hàng tóc mái chỉnh tề dài đến ngang mày buông xuống dày rậm như tua cờ màu đen, che khuất vầng trán hết sức trẻ trung của cô.
Lúc đó anh hoàn toàn không quá để ý, chỉ thờ ơ nhìn liếc qua cô một cái rồi nghe điện thoại. Cậu bạn trong điện thoại vô cùng áy náy nói anh hay, vì hiện tại có việc nên không thể đến được. Cúp điện thoại xong anh chỉ cảm thấy nhàm chán vô vị, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, trong lúc ánh mắt tùy ý lưu chuyển, lại bắt gặp cái nhìn lén lút đánh giá của cô gái áo trắng bên cạnh.
Hai ánh mắt vô hình chạm nhau trong không trung, đôi mắt trắng đen rõ nét kia lập tức lại như cánh bướm bị kinh động mà hoảng sợ bay mất.
Chương Minh Viễn hơi ngẩn ra, không biết vì cớ gì cô gái xa lạ không quen biết kia cứ liên tục nhìn mình chăm chú, nhưng biểu hiện của cô ấy cũng không có vẻ gì giống như bị trúng tiếng sét ái tình cả. Ánh mắt sợ hãi của cô ấy vừa luống cuống vừa căng thẳng, không biết vì sao?
Cảm thấy có điều khác thường, anh lập tức trực tiếp nhìn thẳng vào cô. Một lát sau, khi cô lần nữa ngẩng đầu lên dè dặt nhìn về phía anh qua khóe mắt, liền chạm ngay phải ánh mắt đang đợi sẵn của anh.
Lần này anh thực sự không nhịn được nữa, bèn cất tiếng hỏi: “Cô gái, cô có chuyện gì không?”
Anh cảm giác cô gái này có khả năng gặp phải chuyện gì khó khăn muốn tìm người giúp đỡ, nhưng lại không tiện mở lời, nên dứt khoát chủ động hỏi.
Cô gái mặc váy trắng quả nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử. Chần chừ trong giây lát, cô nhắm mắt hít thở sâu một chút, giống như phải thu hết dũng khí mới dám đi về phía anh, giọng nói mang theo sự bồn chồn bất an rõ rệt: “Tôi… tôi có thể ngồi đây không?”
Anh gật đầu: “Mời ngồi.”
Ngồi xong, cô vẫn luôn cúi gằm mặt, bộ dạng không dám nhìn thẳng vào anh, đã thế còn luôn do dự không nói chuyện. Mất cả buổi sau mới lí nhí hỏi: “Anh… anh có thể mời tôi uống một ly không?”
Anh nghe vậy liền sửng sốt, sửng sốt qua đi liền tỉ mỉ đánh giá một lượt cô bé áo trắng ngồi trước mặt với vẻ hơi khó tin.
Một cô gái trong sáng thanh tú, còn rất nhỏ tuổi, toàn thân vẫn còn mang hương vị học sinh thuần chất trẻ con. Nhìn dáng dấp cô bé hẳn vẫn chỉ là học sinh trung học? Thế nhưng lời cô thốt ra…
Chương Minh Viễn biết ở loại khách sạn cao cấp như thế này, thường xuyên có những cô nàng gọi là “gái cao cấp” với tố chất tương đối cao đến đây tìm khách. Anh cũng từng vài lần gặp phải mấy cô em tân thời xinh đẹp trẻ tuổi tươi cười đến hỏi có thể mời cô ta uống một ly không, ly nước kia tất nhiên chỉ là cái cớ. Nhưng anh không cảm thấy hứng thú với loại công nhân công nghiệp tình dục kiểu này, một cánh tay ngọc ngàn người gối, hai cánh môi son vạn kẻ thơm[2], điều đó khiến anh có cảm giác thật dơ bẩn, cho nên luôn cự tuyệt không cần suy nghĩ.
Thế nhưng lần này, anh lại nghĩ ngợi mà không lập tức từ chối. Bởi cô gái mặc váy trắng trước mắt nhìn thế nào cũng không giống như đi làm nghề này, anh sợ hiểu lầm người ta. Trầm ngâm một hồi lâu mới gật đầu đồng ý: “Được, cô muốn uống gì?”
“Gì cũng được.”
Anh nhìn thấy bàn trước của cô có đặt một ly nước cam đang uống dở: “Vậy một ly cam vắt nữa được không?”
Cô vẫn duy trì tư thế cúi mặt, khẽ gật đầu: “Được.”
Sau khi nước cam được mang lên bàn, cô liền dùng hai tay bưng lấy ly hớp liên tục từng ngụm, không nói một lời nào, dường như thực sự chỉ muốn bảo anh mời cô một ly nước. Nhưng anh phát hiện hai bàn tay bưng ly nước của cô siết chặt lấy thành ly, đầu ngón tay hơi biến trắng, có thể thấy rõ là dùng lực rất mạnh, nhờ đó có thể nhìn ra tâm trạng căng thẳng của cô.
Chờ một hồi lâu, anh không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Cô à, cô đến đây ngồi là vì muốn tôi mời cô uống một ly thôi sao?”
Câu nói của anh, dường như càng khiến cô thêm căng thẳng. Cô cắn chặt môi dưới, mười ngón tay bấu vào thành ly càng mạnh hơn. Anh nghĩ có lẽ cô mất cả ngày cũng sẽ không nói được câu nào, không ngờ, cô lại nhanh chóng cất lời: “Dĩ nhiên không phải, tôi… là muốn hỏi… anh… có cần người theo không?”
Anh nghe mà sửng sốt thêm lần nữa. Nếu nói ban nãy cô hỏi anh liệu có thể mời mình uống một ly không còn có khả năng gây hiểu lầm đâu đó, nhưng một câu này đã hoàn toàn tỏ rõ ý định. Không ngờ cô thực sự làm nghề kia, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ lẫn hoảng hốt, chỉ thấy thật sự khó tin, bèn dứt khoát truy hỏi cho rõ ràng hơn: “Theo thế nào? Cô có thể nói rõ hơn không?”
Chiếc cổ nhỏ nhắn của cô bé dường như không chống đỡ nổi cái đầu xinh đẹp, đầu cô càng cúi gằm hơn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh… nếu… muốn có người ở bên, tôi có thể… cùng anh… đi thuê phòng.”
Chương Minh Viễn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ra chiều chắc như đinh đóng cột không còn nghi ngờ gì nữa, cô bé áo trắng nhỏ tuổi này đến đây để làm tiền. Có điều rõ ràng là cô vẫn còn non nớt, có lẽ chỉ mới lần đầu tự mình tìm khách, cho nên cô ấy mới căng thẳng, bất an, xấu hổ và lúng túng, từ đầu chí cuối đều cúi mặt không dám nhìn người, mà vệt đỏ ửng trên má còn kéo dài một đường đến tận sau gáy. Anh vô thức hỏi cô: “Có phải lần đầu tiên cô làm chuyện này không?”
Cô ra sức gật gật đầu: “Vâng, cho nên… cho nên… nếu cùng anh… giá sẽ hơi cao. Nếu anh không thể chấp nhận… thì tôi không làm phiền anh nữa.”
Trông cô có vẻ sợ hãi là thế, nhưng nói đến giá cá lại không hề lơ mơ. Anh không khỏi bật cười nhẹ: “Ồ, vậy xin hỏi giá của cô là bao nhiêu?”
Cô không trả lời tức thì, ra chiều suy nghĩ. Một hồi lâu sau mới chậm rãi giơ lên một ngón trỏ, đồng thời đôi mắt từ bên dưới hàng mi dài dày rậm đen nhánh như mực lén lút nhìn anh một cái: “Một vạn.”
Một vạn tệ mua sự trinh trắng của một thiếu nữ, đắt hay không đắt còn tùy ý mỗi người. Chương Minh Viễn chưa bao giờ dùng tiền mua phụ nữ, anh không có nhu cầu này, cũng không có ý định mở tiền lệ. Có điều cô bé mặc váy trắng này khiến anh cảm thấy có đôi chút hiếu kỳ, không khỏi tiếp tục nói chuyện với cô: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà làm nghề này, đã đủ mười tám chưa vậy? Xem dáng vẻ của cô dường như vẫn còn vị thành niên.”
Lời của anh khả năng đã khiến cô hơi hoảng sợ, vội ngẩng đầu biện bạch: “Tôi đã đủ mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.”
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên trước mặt anh, thiếu nữ có khuôn mặt trắng sáng mịn màng như sứ, không chút tì vết dưới ánh đèn. Đôi đồng tử mở to vì hoảng sợ đen thẫm tròn nhẵn, tựa như hai viên ngọc trai đen lóe sáng, phản chiếu hình ảnh của anh, hoàn chỉnh nguyên vẹn.
Thấy cô căng thẳng, anh càng muốn trêu chọc cô: “Cô thực sự đủ mười tám tuổi, vậy có chứng minh thư không? Đem ra đây xem.”
Cô tưởng thật bèn lục túi tìm chứng minh thư cho anh xem, nhưng động tác tìm kiếm bỗng dưng khựng lại, ánh mắt nhìn anh mang theo vài tia cảnh giác: “Xin lỗi, tôi không mang theo chứng minh thư. Nếu anh lo lắng thì thôi vậy.”
Anh biết, cô chưa chắc đã không mang chứng minh thư, chỉ là đột nhiên sực nhớ bản thân làm việc này tuyệt đối không nên để một kẻ xa lạ biết được tên thật. Cô vừa nói vừa sắp xếp lại túi xách bị lục lọi, xem chừng chuẩn bị rời đi ngay.
Lúc ấy vừa hay lại có một khách nam đi một mình bước vào quán bar, lại còn ngồi gần hai người họ. Đôi mắt cô vô thức nhìn liếc qua như bướm tìm được hoa. Anh chú ý đến tầm mắt cô, có thể đoán được nếu không thành công ở chỗ anh, cô có khả năng sẽ tiếp tục thử nghiệm với đàn ông khác, cho đến khi rao bán được lần đầu tiên của mình mới thôi, đổi lấy một vạn tệ. Nghĩ đến cô có thể đi thuê phòng với gã đàn ông khác, anh bỗng nhiên có cảm giác không mấy thoải mái trong lòng.
“Được, không cần coi chứng minh thư của cô nữa, cho tôi biết tên cô đi. Chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
Anh nới lỏng giọng điệu nhằm giữ cô lại, nhưng tâm lý cảnh giác của cô bé hiển nhiên vẫn chưa biến mất, chần chừ một lát rồi mới đáp: “Tôi… tôi tên Sương Sương. Tiên sinh, anh còn muốn nói chuyện gì? Nếu như anh muốn tôi theo.. vậy thì… vậy thì cứ dứt khoát một chút. Anh trả tiền, tôi lập tức cùng anh đi thuê phòng.”
Ngừng giây lát, cô lại nhấn mạnh lần nữa: “Anh nhất định phải trả tiền trước, nếu không tôi sẽ không đi với anh.”
Xem ra cô rất sợ bị lừa gạt, nên mới kiên trì muốn nhận tiền trước rồi mới cùng anh đi thuê phòng.
Anh biết Sương Sương nhất định không phải tên thật của cô, cô tuyệt đối không có khả năng cho anh biết tên thật. Nhưng lúc bấy giờ anh cũng không muốn truy hỏi chuyện này, bèn gật đầu dứt dạc: “Tốt lắm Sương Sương, một vạn tệ đúng không? Tôi lập tức viết séc cho cô.”
Anh lấy ra tập séc, múa bút viết lên một tờ séc lĩnh tiền mặt đưa cho cô, cô bé mặc đồ trắng này khiến anh rất tò mò. Anh muốn làm quen với cô thêm một chút, không muốn để cô đi quá sớm, càng không muốn để cô đến cạnh thằng đàn ông khác sợ sệt hỏi người ta có cần người ở bên không.
Nhìn tấm séc lĩnh tiền mặt anh đưa, cô có phần kinh ngạc: “Đây là… séc hả?”
Xem ra trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy séc lĩnh tiền mặt, anh nói cô biết: “Đúng vậy, đây là séc tiền mặt, ngày mai cô có thể đem nó đến ngân hàng đổi ra một vạn tiền mặt.”
Cô không chịu lấy, đầu lắc như trống bỏi: “Tôi không cần cái này, tôi muốn tiền mặt. Ngày mai mới cầm nó đến ngân hàng lĩnh tiền, ai biết có lĩnh được hay không. Anh có tiền mặt không? Tôi chỉ muốn tiền mặt thôi.”
Trên người anh không mang nhiều tiền mặt đến vậy, bây giờ căn bản đi đến đâu cũng đều có thể quẹt thẻ thanh toán, trong ví tiền của anh chỉ cần có thẻ là xong. Ai ngờ lại gặp phải một cô gái kiên quyết muốn giao dịch bằng tiền mặt, bộ dạng cẩn thận dè chừng của cô khiến anh dở khóc dở cười: “Vậy hay là cô cùng tôi đến máy ATM gần đây rút tiền được không?”
Cô toan cử động, nhưng vừa đứng lên liền lắc đầu ngồi xuống: “Tôi cứ ngồi đây chờ anh đi.”
Có lẽ vì còn quá nhỏ không đủ kinh nghiệm, hơn nữa còn là lần đầu tiên kiếm khách, cô bé có phần cẩn thận quá mức. Trước khi tiền đến tay, dường như cô không dám theo anh đi đâu hết, cho dù trên danh nghĩa đi lấy tiền.
Anh đành hết cách: “Được, cô ở đây chờ tôi vậy, giờ tôi đi rút tiền, sẽ quay lại nhanh thôi. Trước khi tôi quay lại, cô phải giữ chữ tín, không được bàn chuyện làm ăn với kẻ khác đấy.”
Một từ “bàn chuyện làm ăn” khiến màu đỏ ửng trên gò má của cô gái lại đậm thêm một tầng, cô cúi đầu với vẻ cực kỳ xấu hổ: “Tôi… tôi sẽ chờ anh.”
Chương Minh Viễn không đến máy ATM rút tiền, bởi anh vừa ra khỏi quán bar thì gặp được Âu Vũ Trì. Vừa lúc cậu ta bị bạn gọi đến khách sạn Hilton đánh bài, trên người mang theo không ít tiền mặt. Anh liền tìm cậu ta mượn một vạn trước, anh gấp gáp đến độ có phần kỳ lạ: “Làm gì sốt ruột cần xài tiền thế hử, c