ầu hành lang, Đường Hân đang rời khỏi vòng tay Diệp Hạo Ninh, mắt ngấn lệ.
“Hôm nay là ngày vui của Vương Nhược Lâm, em là phù dâu mà sao lại thế này?”. Diệp Hạo Ninh nói khẽ, đưa khăn giấy sang.
“Em biết…”. Đường Hân nhận lấy chiếc khăn giấy, đưa tay thấm giọt lệ nơi khóe mắt, ngưng một lát rồi nói: “Em thế này có phải rất mất mặt, rất thất lễ đúng không? May mà chỉ bị anh trông thấy”.
Diệp Hạo Ninh nhếch khóe môi như khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì cả.
“Em chỉ thấy tức, lẽ nào em đáng sợ đến mức anh ta phải trốn tránh em, ngay cả đám cưới của bạn thân mà cũng không chịu về tham dự?”.
Anh bình thản nói: “Có lẽ cậu ta thật sự có việc, không thể về được”.
“Lý do đó mà anh tin được sao?”. Đường Hân ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. “Không cần phải an ủi em như thế! Em hiểu quá rõ con người Cù Tử Duy rồi!”. Cô gượng cười: “Anh nói xem, có phải kiếp trước em nợ anh ta cái gì không?”.
Điệu bộ lúc nói chuyện của Đường Hân mang chút phẫn nộ lại phảng phất vẻ ngây thơ, quả thực trông rất giống một người, Diệp Hạo Ninh nheo nheo mắt nhìn cô, bình thản nói: “Anh nhớ em học đại học chuyên ngành vật lý thiên văn, môn nghiên cứu khoa học như thế sao lại khiến em càng ngày càng mê tín vậy?”.
“Vì hiện giờ, em đang thất vọng não nề. Thậm chí có đôi lúc, em còn nghĩ rằng nếu kiếp sau đầu thai, em nhất định phải là đàn ông để bông đùa, cợt nhả và làm tan nát con tim các cô gái nữa cơ”.
“Ồ, quả là một ý tưởng tuyệt vời!”. Diệp Hạo Ninh quay mặt ra ngoài, nhìn về phía bãi cỏ xa xa, dường như không chú ý đến cô.
Đường Hân mỉm cười: “Thật hiếm khi anh tán đồng quan điểm của em. Từ nhỏ đến lớn, dường như anh luôn luôn đối nghịch với em, bây giờ rốt cuộc đã nhất trí tương đồng!”.
“Hả?”. Anh khẽ nhướng mày, quay đầu lại: “Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”.
“Đương nhiên là tốt rồi!”. Đường Hân nghĩ một lúc rồi nói: “Tháng sau em đi Australia… Nếu quả thật không được thì đành cắt đứt luôn vậy”.
“Chưa đến phút cuối cùng, đừng suy nghĩ linh tinh!”. Anh vỗ nhẹ vào vai Đường Hân: “Cô dâu đang chờ em cùng thay y phục trong phòng nghỉ, em mau đi đi, trốn đi giữa chừng thế này thật làm uổng phí sự tín nhiệm của Vương Nhược Lâm”.
“Đợi đã!”. Cô kéo lấy anh: “Mắt em có sưng không? Trang điểm có bị nhòe không?”.
Nhiều năm nay, hai người họ đã quá quen với kiểu nói chuyện và động tác như thế này đến mức trở nên tự nhiên, thế nên Diệp Hạo Ninh chẳng để tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn cô một hồi rồi khẽ cười: “Đừng lo, mọi thứ đều tốt cả!”.
Đường Hân lúc này mới yên tâm mở cánh cửa bên cạnh ra, tiến vào trong.
Ánh đèn ở hành lang sáng choang, chiếu rọi mọi hướng, soi tỏ từng biểu cảm của hai người kia, chỉ tiếc là cách nhau quá xa nên Tiêu Dĩnh không nghe được cuộc trò chuyện của họ, càng không thể nghe rõ những lời nói khe khẽ, riêng tư. Dẫu vậy, Tiêu Dĩnh lại thấy may mắn vì đã đứng xa như thế, bởi lẽ những hành động và thái độ thân mật thái quá kia đã đủ để cô cảm thấy không vui vẻ gì.
Chẳng hề phát hiện ra Tiêu Dĩnh, Diệp Hạo Ninh nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, rút điếu thuốc đặt lên môi, anh cầm chiếc bật lửa, nhưng sau đó bỏ lại vào túi áo. Tay mân mê điếu thuốc, có vẻ anh đang rất buồn chán, vô vị. Thế nhưng Tiêu Dĩnh lại thấy anh như đang suy nghĩ gì đó, bởi một lúc lâu sau, anh vẫn không nhúc nhích, dáng đứng bất động của anh như dần dần hòa làm một cùng màn đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ.
Vô vàn nỗi niềm tâm sự như thế, thật là hiếm thấy.
Cô cứ đứng từ xa, nhìn anh hồi lâu, chưa nỡ cất bước rời đi.
Có lẽ do máy điều hòa mở quá lớn nên cô cảm thấy lành lạnh, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, đang chăm chăm nhìn gương mặt vô vàn ưu tư của Diệp Hạo Ninh, Tiêu Dĩnh chợt thấy dạ dày hơi đau, rõ ràng cô không uống nhiều rượu nhưng lúc này, cảm giác thiêu đốt cứ từ từ lan ra, thậm chí dần dần dâng trào lên tận lồng ngực.
Cuối cùng cô lấy điện thoại, vừa đi ra ngoài vừa nhấn nút gọi. Không lâu sau nghe thấy giọng nói Diệp Hạo Ninh vang lên. Hai người chỉ cách nhau một bức tường, cự li chỉ chừng mười mét.
“Em về đây”. Cô nói.
“Nhưng tiệc chưa kết thúc mà”.
“Em thấy không khỏe”.
Ngỡ Tiêu Dĩnh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cơn mệt mỏi, ủ rũ lúc trưa, anh hỏi: “Em đang ở đâu?”.
Cô chẳng buồn để tâm đến anh nữa, cũng không muốn nói câu nào, cơ thể dường như vẫn bị thiêu đốt đến mức đau đớn, cũng chẳng rõ là đau đớn ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy đáng ra mình không nên đến nơi này, hôm nay không nên trở lại đây…
Cô thật sự cảm thấy hối hận. Có lẽ cứ ở thành phố B, tiếp tục tăng ca trong công ty còn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn bây giờ.
Bước chân Tiêu Dĩnh nhanh như bay, thoắt cái đã đi qua đại sảnh khách sạn, rồi cô chạy ngay ra cửa.
Đang đứng đợi taxi, cô nghe thấy có tiếng bước chân từ phía sau đi tới, chưa kịp quay đầu lại thì người đó đã nắm chặt vai cô.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?”. Giọng nói Diệp Hạo Ninh gấp gáp vang lên, nhưng cô không cảm nhận được tâm trạng lúc này của anh.
Tiêu Dĩnh nhìn quanh, khi thấy không có người nào qua lại, cô không kiêng nể, đẩy tay anh ra: “Em nói rồi, em không khỏe, phải về trước”.
Ánh đèn trước cửa khách sạn chiếu thẳng vào mặt cô, làm lóe lên ánh nhìn tức giận, Diệp Hạo Ninh nhìn cô một lát rồi chau mày, nhẫn nhịn nói: “Được, vậy em nói xem, rốt cuộc em không khỏe chỗ nào?”.
Lại là vẻ mặt hiểu rõ mọi việc ấy, như chắc chắn là cô đang nói dối, không chừng anh đang nghĩ cô vô duyên vô cớ kiếm chuyện đây. Tiêu Dĩnh nhìn sang phía khác, im lặng trong giây lát rồi cười nhạt: “Tối nay, người cần anh quan tâm, an ủi nhiều quá đấy nhỉ!”.
Anh sững người: “Ý em là gì?”.
“Không hiểu ư?”. Bản thân cô cũng cảm thấy giọng điệu mình lúc này chanh chua như người phụ nữ đang ghen tuông, thế nhưng cô vẫn không kiềm chế được. “Em thật sự hơi hối hận vì lần đó không đi cùng để anh giới thiệu. Người phụ nữ khóc lóc mà anh ôm vào lòng lúc nãy, thật sự em tò mò về cô ta từ lâu rồi. Cô ta tên là gì? Người đã thân mật với anh như thế, trước đó còn cùng nhau đi ăn ở nhà hàng là như thế nào?”.
Trông thấy nếp nhăn ở đầu mày Diệp Hạo Ninh càng sâu hơn, Tiêu Dĩnh có cảm giác cô đang ngược đãi chính mình, rõ ràng lòng thấy khó chịu nhưng kiên quyết không dừng lại: “Cô ta chính là người anh từng thích đúng không? Hay là hiện giờ vẫn còn thích? Diệp Hạo Ninh, chắc anh hối hận lắm nhỉ? Anh có còn nhớ lần trước đã nói gì trong xe không?”. Cô cười lạnh lùng. “Có vẻ như anh thật sự coi em là kẻ ngờ nghệch vậy!”.
Tiêu Dĩnh không nói nữa, giơ tay đón ngay chiếc taxi đã đến trước mặt.
Bả vai lại một lần nữa bị kéo lại, cô quay đầu, nhìn lên khuôn mặt Diệp Hạo Ninh đang bị bóng tối che phủ, đôi mắt sâu thẳm, tăm tối. Vờ như không trông thấy môi anh đang mím chặt lại, cũng không rõ sức lực từ đâu mà có, cô gạt tay anh ra, chui ngay vào trong xe.
Cô không màng đến anh, nói với tài xế: “Lái xe đi!”.
Anh lại nhắc lại lần nữa: “Anh bảo em xuống xe!”.
Tiêu Dĩnh vẫn không cử động.
Diệp Hạo Ninh thật sự tức giận, không để tâm đến tiếng hét chói tai của cô, anh nhanh chóng cúi xuống, lôi cô ra khỏi xe, sau đó đóng cửa xe lại, ra hiệu bảo tài xế rời đi.
Anh giữ chặt cơ thể không chịu phục tùng của cô, gằn giọng nói: “Em nhất định phải cãi nhau ở đây sao? Anh không muốn mất mặt!”.
Cô sững người. Anh thừa dịp kéo cô vào thang máy ở lối vào của khách sạn. Đến tầng hầm giữ xe, anh mới buông cô ra.
“Ở đây không có ai cả, em muốn phát điên thế nào cũng được”.
Tiêu Dĩnh lạnh lùng nhìn anh: “Cứ cho là em thật sự phát điên đi nữa thì cũng là do bị anh ép mà thôi”.
“Ồ, em nói anh nghe xem, anh ép em thế nào nào?”. Trái ngược với cô, ngữ khí, giọng điệu của Diệp Hạo Ninh rất nhẹ nhàng, dường như anh đang nghiêm túc thảo luận một việc quan trọng, vẻ mặt rất bình thường, duy chỉ có đôi mắt dường như đang lấp lóe hai ngọn lửa, biểu lộ nỗi tức giận đang trào dâng trong lòng.
Thấy cô không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, anh nhếch nhẹ khóe môi: “Chuyện của Đường Hân lần trước anh đã nói rồi, anh không muốn nhắc lại nữa. Anh tò mò muốn biết là em chỉ đơn thuần thiếu niềm tin với anh thôi hay muốn tìm một cái cớ để nổi điên lên? Chẳng phải đến giờ em mới phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy, thế nhưng vì sao trước đây, có nhiều thời gian đến thế, em lại tuyệt nhiên không đề cập đến?”. Anh dừng lại, nhìn cô, mỉa mai: “Tiêu Dĩnh, anh thật sự hoài nghi về động cơ của em, lẽ nào em định mượn cơ hội này để trở mặt với anh? Sau đó thì sao, em định làm gì nào? Đi tìm Trần Diệu, người trước nay em không thể nào quên đó ư? Nếu thật sự như vậy thì anh không thể không nói với em rằng em thật quá nhu nhược, thiếu quyết đoán rồi đấy! Hai năm vừa qua, em không cam tâm tình nguyện sống bên anh, lẽ nào không cảm thấy khó chịu sao? Một dạ hai lòng, đúng là làm khó em quá! Thật ra nếu em muốn đi, chỉ cần nói một lời thôi, Diệp mỗ này tuyệt đối không ngăn cản em!”.
Là thế ư? Hóa ra anh nghĩ cô như thế!
Đầu cô ong ong, tai ù đi, mắt hoa lên, dường như mọi thứ đều trở nên trống rỗng.
Diệp Hạo Ninh rất ít khi nói chuyện như thế, trước đây, mỗi lần hai người tranh cãi, anh chỉ châm chọc, chòng ghẹo một hai câu rồi nhanh chóng rút lui khỏi “cuộc chiến”, như thể anh hoàn toàn không thèm chấp nhặt, tính toán với cô, để cô buồn bực, tức giận một mình. Nhưng giờ đây, Tiêu Dĩnh nhận ra rằng, anh không muốn nói về chuyện quá khứ, nhưng một khi đã nói ra rồi thì từng từ từng chữ đều như lưỡi dao sắc nhọn khiến người nghe thương tích đầy mình.
Anh tưởng cô chỉ đang kiếm cớ.
Anh ngỡ là cô muốn quay lại với Trần Diệu.
Anh thậm chí không tin rằng sống bên anh hai năm, cô đã rất thật lòng.
Nếu thực sự không thật lòng thì sao có thể đau đớn như lúc này?
Tiêu Dĩnh đau đớn đến tột cùng, phải mất một lúc, cô mới tìm lại được giọng nói. Tiêu Dĩnh nghe thấy tiếng cười nhạt của chính mình, nghe thấy từng từ từng câu nghiến răng hậm hực thốt ra: “Không sai, anh thật là thông minh! Tôi chính là vì anh ta đấy! Thì sao nào? Dù sao thì chúng ta cũng chẳng thể quên được quá khứ, chi bằng kết thúc sớm đi, cho khỏi vướng mắt nhau! Diệp Hạo Ninh, tôi nói cho anh biết, sống cùng anh, tôi chưa bao giờ thấy vui vẻ, hạnh phúc cả!”.
Câu nói của cô vừa dứt, dưới ánh đèn le lói ở tầng hầm, gương mặt người đối diện tái nhợt đi. Tất cả vẻ bình tĩnh, dửng dưng, kiên định, châm biếm trước đây đều phút chốc vỡ vụn. Trên khuôn mặt ấy chỉ còn sót lại đường nét rắn rỏi cùng đôi mắt đen sâu thẳm.
Diệp Hạo Ninh mím môi, trừng mắt nhìn cô hồi lâu rồi phá lên cười, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, rốt cuộc em đã chịu thừa nhận rồi đấy! Cuối cùng em cũng nói thật một lần”.
Chẳng đợi cô nói gì nữa, anh quay người đi về phía xe của mình. Tiếng sập cửa vẫn còn vang vọng trong tầng hầm. Chiếc xe hú còi lướt qua trước mặt Tiêu Dĩnh, mang theo cơn gió u buồn, lạnh lẽo, mái tóc và mép váy của cô khẽ lay động.
Tối đó, Tiêu Dĩnh ngủ ở khách sạn, sáng hôm sau mới về nhà để thu dọn hành lý, đúng lúc giáp mặt với người giúp việc theo giờ.