Trong lòng tôi nháy mắt nở một đóa hoa nhỏ. Tôi ngượng ngùng một chút, lấy trong người ra mấy đồng tiền, nói: “Tôi giúp Mạnh Bà làm việc, bà cho tôi tiền, tôi… tôi muốn mời huynh đi chợ nghe hí kịch, được không?”
Ngọc Hành nhìn tôi nửa ngày không nói nhưng trong mắt tràn ngập ý cười, một lát sau mới đáp: “Được.”
Tôi cùng Ngọc Hành sóng vai đi. Anh đi ngay bên cạnh tôi, gió thổi ống tay áo, tôi nhìn anh qua khóe mắt. Bàn tay anh lộ ra dưới ống tay áo, ngón tay thon dài trắng trẻo, hơi nắm lại. Tôi do dự một chút khẽ chạm tay vào.
Ngón tay anh khẽ run rẩy, ngập ngừng, đầu ngón tay ngoắc qua chạm vào lòng bàn tay tôi.
Tôi len lén liếc nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn lại, vội cuống quýt cúi nhìn đầu ngón chân, trong lòng có chút luống cuống.
Anh bật cười khẽ không nói gì, chỉ lật ngược tay rồi giữ lấy tay tôi, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trên đường quỷ đến quỷ đi vô cùng náo nhiệt.
Lúc đi nghe hí kịch, Ngọc Hành vẫn cầm tay tôi, tôi thoạt đầu có chút hồi hộp đi được nửa đường thì đã bớt đi nhiều, khi xem hí kịch thì chuyên tâm một chút, lát sau đã ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, là ở trên lưng Ngọc Hành. Anh cõng tôi trên lưng trở về. Ngọn đèn dầu trên đường lắc lư.
Tôi mơ màng một chút, chợt đỏ mặt. Trên người anh có hương thơm nhè nhẹ, tỏa ra từ cổ, quanh quẩn trên chóp mũi tôi, như là hàn mai trên đỉnh núi, lại như là hương hoa cỏ lan ở khe đá giữa vách núi.
Rất xa lạ mà lại rất quen thuộc.
Tôi ôm lấy cổ anh, áp mặt lên hít hà.
Cả người anh bỗng nhiên cứng đờ, chợt dừng bước: “A Ly… muội tỉnh rồi?”
Tôi ừ một tiếng.
Anh dừng lại một chút, không nói gì nữa, tiếp tục cõng tôi đi. Tay anh giữ trên đùi tôi, ấm áp và mạnh mẽ, đi được một đoạn, lại một đoạn nữa, anh bỗng nhiên dừng chân buông tôi xuống.
Những bóng quỷ lắc lư trên đường, xe ngựa như nước.
Gương mặt anh ẩn trong bóng đêm, đôi mắt thì rực sáng. Cơn gió thổi qua làm tóc anh bay bay trước ngực, anh nhìn tôi nói: “A Ly, chúng ta ở bên nhau được không?”
Tôi sững sờ.
“A Ly?” Trong giọng nói của anh có chút tha thiết, nhưng vẫn mềm mại.
Đi tới trước mặt là một đôi quỷ trẻ tuổi, một nam một nữ nắm tay nhau, quỷ nữ túm lấy vạt áo quỷ nam, lau lau miệng làm nũng.
Mặt tôi hồng rực, vội vặn vẹo tay, cúi đầu nhìn ngón chân, đáp: “Vâng.”
Ngọc Hành bắt đầu kéo tay tôi.
Anh lấy trong người ra một chiếc vòng đeo vào tay tôi, chậm rãi nói: “Đã đồng ý với ta rồi, A Ly, không được thay đổi đâu nhé. Chiếc vòng tay này là mẫu thân từng đeo, giờ tặng cho muội.”
Tôi nhìn chiếc vòng tỏa ánh sáng dịu nhẹ, run run chớp mắt một cái, đợi khi kịp phản ứng, liền lấy con ốc biển trên cổ định gỡ xuống, nói: “Muội không có vật gì tặng cho huynh, chỉ có con ốc biển muội thích nhất này, muội tặng huynh…”
Không ngờ chưa nói xong, lại bị Ngọc Hành cắt ngang: “Ta không lấy vật này.”
Tôi sững người.
Ánh mắt Ngọc Hành chợt lóe lên, cười cười như trêu chọc tôi, cầm tay tôi, nói: “Muội không cần phải đưa ta vật gì, chỉ cần… trong lòng có ta là được rồi.”
Tôi cụp mắt xuống, khóe mắt lại đột nhiên liếc đến đôi quỷ kia, quỷ nữ cầm một quả mứt quả, cắn một cái, rồi lại đưa một nửa kia vào miệng quỷ nam.
Quỷ nam bật cười lên, quỷ nữ cũng cười, tiếng cười nhỏ giòn, vui vẻ và viên mãn.
Tôi sờ sờ túi tiền, ngước mắt nhìn Ngọc Hành nói: “Huynh chờ muội chút nhé, muội sẽ quay lại ngay.”
Tôi dùng đồng tiền còn lại để đổi lấy một xiên mứt quả.
Nét mặt Ngọc Hành lộ vẻ kinh ngạc. Tôi xấu hổ, đưa mứt quả đến trước mặt anh: “Muội chỉ còn một đồng tiền nên chỉ có thể mua được cái này… Huynh… huynh cắn một cái, muội cắn một cái, chúng ta cùng ăn, coi như là vật muội tặng huynh, có được không?”
Ngọc Hành sửng sốt, nhìn tôi chăm chú rất lâu, rồi chợt kéo tôi ôm vào lòng, trong giọng nói khàn khàn: “A Ly, muội biết không, ta đợi giờ khắc này thật lâu lắm rồi.”
Một xiên mứt quả hai người anh một miếng tôi một miếng cho đến miếng cuối cùng thì ném chiếc xiên trúc xuống, Ngọc Hành lấy trong người ra chiếc khăn lau miệng cho tôi.
Trên chiếc khăn có thêu hai con gì đó đen sì, giống như là vịt hoang cháy hay là quạ đen gãy cánh. Tôi nhịn không được hỏi: “Đó là con gì vậy?”
Ngọc Hành nhịn cười, nhìn tôi đáp: “Nghe người nào nói, đó là uyên ương.”
Tôi quan sát đôi uyên ương này một lúc, khen: “Trình độ thêu khăn của người này thật sự là kém quá, có thể thêu uyên ương xấu như vậy.”
Ngọc Hành nắm tay che lên miệng ho khụ khụ hai tiếng, miệng hé cười không nói gì.
Lúc Ngọc Hành đi thì trời đã tối. Tôi ở bên bờ Vong Xuyên tiễn anh lên thuyền.
Tôi nói: “Huynh… ngày mai huynh có tới không?”
Ngọc Hành nắm lấy tay tôi, nói: “Có.”
Tôi cúi đầu nhìn ngón chân: “Vậy… muội sẽ đợi huynh.”
Ngọc Hành đáp: “Được.”
Khi trở về thì đụng phải Nhị Đản dưới tán cây cổ thụ.
Nhị Đản nhìn tôi vô cùng đau đớn, nói: “A Ly, sao ngươi lại có thể di tình biệt luyến, bội tình bạc nghĩa?”
Tôi ngơ ngẩn.
Cậu ta lên án xong, bỗng nhiên ngượng ngùng: “Nhưng… nếu đã thay đổi rồi, vậy có thể lại thay đổi một lần nữa, chuyển qua ta được không?”
Tôi ngẩn người, đang định trả lời, chợt nghe tiếng thét the thé của một nữ quỷ từ xa vọng tới: “Nhị Đản, ngươi thật đáng chết, mau về ăn cơm.”
Mặt cậu ta lập tức méo xẹo.
Tôi nhìn cậu ta nhắc nhở: “Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn kìa.”
Cậu ta a một tiếng, ủ rũ xoay người, ủ rũ đi. Đi được một bước, đột nhiên dừng lại, xoay người chăm chú mấp máy môi, vặn vẹo tay nhìn tôi.”
Tôi vô thức lùi ra sau mấy bước.
Cậu ta cắn môi, kìm nén rất lâu, cuối cùng mới bật ra một câu: “A Ly, ngươi không thay đổi cũng không sao, ta thích ngươi là được rồi, ta sẽ đợi ngươi.”
Nói xong, mặt đỏ bừng bừng hưng phấn chạy đi.
Tôi dần thích cành cây khô bên bờ sông, trước mắt tôi là loang lổ vết dao khắc trên đó, những vết khắc như gửi tất cả tâm tình, có vui mừng, có ưu sầu và cả hoài niệm, còn có một vết lõm rất sâu, tôi thích lướt ngón tay mình qua dấu vết thô ráp đó từ trên xuống dưới.
Tôi giống như Quỷ ngốc mà Mạnh Bà từng kể, ngồi ở đó chờ đợi. Tôi chờ Ngọc Hành, nhìn chếc vòng đeo trên tay, anh đã nói anh sẽ đến, tôi đợi anh.
Nhưng, tôi ngồi từ sáng sớm ẩm ướt đến khi chạng vạng, mặt trời lặn anh cũng không đến. Mỗi khi lão chèo thuyền chở người đi qua, tôi lại từ trên cây nhảy xuống nhìn. Cứ vậy, tôi ở trên cây chờ rồi sau đó ngủ mất.
Tôi bị một giọng nói nghẹn ngào khàn khàn đánh thức. Lúc mở mắt, đập vào mắt tôi là một đôi mắt sâu không thấy đáy, đôi mắt kia vô cùng quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi, hay là trong mộng trước đây mà tôi đã quên, tôi cũng không biết nữa.
Đó là một đôi mắt đẹp, chỉ là trong đôi mắt có ánh lệ, trong đáy mắt như đọng lại một sự bi ai cực lớn.
Tôi yên lặng nhìn người đó.
Người đó chậm rãi vươn tay ra chạm vào mặt tôi, nghẹn ngào: “A Ly.”
Tôi giật mình, hỏi: “Huynh là?”
Người đó đang vuốt nhẹ trên mặt tôi chợt dừng lại, khàn giọng nói: “Quả nhiên… muội đã quên.”
Tôi từ trên cây ngồi dậy, mặt đối mặt với người đó. Tôi nhìn anh, nhìn kỹ đôi mắt anh. Tôi hỏi: “Chúng ta… trước đây có biết nhau không? Tôi nhận ra mắt của huynh.”
Người đó ngẩn người, nhìn tôi ngập ngừng muốn nói, sau đó viền mắt từ từ đỏ lên, một lát, quay đầu đi.
Tôi thấy anh một giây sau thì rơi lệ. Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy nam nhân nào khóc, còn là một nam nhân rất đẹp.
Tôi suy nghĩ một chút, nhảy xuống cành cây, ngắt một bông hoa đuôi chó lên, do dự, rồi đưa tới trước mặt anh, nói: “Hình như huynh rất đau khổ… tôi… tặng huynh hoa đuôi chó này.”
Người đó quay đầu lại, viền mắt vẫn còn đỏ, nhưng không nhận hoa, chỉ yên lặng rất lâu, rồi đưa mắt nhìn con ốc biển trên cổ tôi, chậm rãi hỏi: “Ốc biển này…muội còn nhớ là ai đưa cho muội không?”
Tôi mờ mịt lắc đầu.
Anh cười chua chát, lại đưa mắt nhìn xuống cổ chân tôi: “Vậy chiếc lắc chân này, còn nhớ không?”
Tôi lắc đầu, sau đó ngượng ngùng cười: “Tôi mất trí nhớ, mọi chuyện trước đây đều đã quên hết rồi.”
Anh trầm lặng không lên tiếng, một lát sau mới tiếp tục mở miệng, hỏi vòng vo sang chuyện khác: “Sao lại ngủ trên cây?
Tôi xấu hổ, ngại ngùng: “Tôi đang đợi người.”
Anh nhìn mạnh về phía tôi: “Đợi ai?”
Đợi ai? Tôi nghĩ, là người mà trong lòng tôi thích kia, tôi nên gọi anh ấy như thế nào nhỉ?
Tôi nghĩ nửa ngày, sau đó mới nhìn đầu ngón chân, nói: “Đang đợi người trong lòng tôi.” Nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Huynh ấy nói huynh ấy sẽ đến tìm tôi, tôi đang đợi huynh ấy.”
Một lát không nghe có tiếng nói gì.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp gương mặt đẹp đẽ của nam tử kia, trắng bệch, đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi giật mình: “Công tử… huynh…”
Nói còn chưa hết câu, lại bị anh cắt ngang, anh nhìn tôi chằm chằm, từng câu từng chữ như là vô cùng khó khăn thốt ra: “Hắn ta là ai?”
Tôi sửng sốt, mờ mịt đáp: “Là Ngọc Hành tinh quân trên trời.”
Trên mặt anh cứng đờ: “Thì ra… là hắn.”
Tôi cười ngượng ngùng, giơ vòng tay cho anh xem: “Cái này chính là huynh ấy tặng tôi.”
Anh yên lặng cụp mắt xuống, lại quay đầu đi, không trả lời, vai run nhè nhẹ.
Anh vẫn không trả lời, một lát mới mở miệng nói: “Ta là Vong Xuyên.”
Ngày hôm sau Ngọc Hành cũng không tới.
Tôi vẫn ngồi trên cây tiếp tục chờ Ngọc Hành. Tôi nghĩ, hôm nay không tới, ngày mai sẽ tới.
Nhị Đản cầm một đóa hoa đuôi chó đứng ở dưới tán cây, nhíu mày u sầu nhìn tôi, nói: “A Ly, hôm qua Hoa Nữu nhà bên viết thư tình cho ta.”
Tôi “a” một tiếng.
Cậu ta tiếp tục buồn bã nói: “Hắc Nha sát nhà nhân dịp ta không đề phòng, bất ngờ hôn lên mặt ta một cái.”
Tôi lại “a” một tiếng.
Cậu ta lập tức thất bại, ôm ngực đau đớn nói: “A Ly, ngươi có thể tỏ ra một chút đau buồn để ta vui lòng một chút không được sao.”
Tôi suy nghĩ một chút, không nhịn được bật cười.
Cậu ta mếu máo, cúi đầu xuống, bỗng nhiên nói; “A Ly… ta sắp thành hôn.”
Tôi sửng sốt.
Nghe cậu ta nói tiếp: “Hoa Nữu và Hắc Nha đều tới nhà cầu hôn, mẹ ta nói, Hắc Nha tốt, hông nở, ngực to, cưới vợ phải cưới người như thế.”
Tôi vô thức nhìn ngực mình, có chút u sầu.
Đợi nói xong, cậu ta bước tới đưa hoa đuôi chó trong tay cho tôi, có chút suy sụp nói: “A Ly, sau này ta e rằng không thể chờ ngươi được nữa, ngươi… ngươi nếu như buồn thì đi tìm Mạnh Bà nói chuyện, ta đi đây.”
Nói xong liền rầu rĩ quay đầu bỏ đi.
Đi được một đoạn ngắn, cậu ta lại quay lại liếc nhìn tôi, lại đi được một đoạn ngắn, lại quay lại nhìn tôi, cuối cùng xoay người, nhanh chân chạy đi.