ự nghĩ tìm đến tận nhà, nhất định sẽ không để cô có quả ngon mà ăn, nhanh chóng ôm Trư Đầu lên đặt vào lòng anh, mặt nặn ra nụ cười lấy lòng.
Chu Minh chỉ lạnh lùng nhìn Anh Tư, rồi xỏ chân vào đôi dép lê một cách tùy tiện, đón Trư Đầu từ tay cô, xoa nhẹ lên đầu nó, ngồi xuống sô pha không nói một lời. Anh Tư vừa thấy vẻ mặt như bão tố đổ bộ của anh, liền chuẩn bị sẵn sàng tâm lí, chỉ cần có chút động là lao nhanh vào phòng ngủ tránh bão.
“Qua đây!” Chu Minh lạnh lùng hạ lệnh.
Tạ Anh Tư tự biết bản thân thực sự đã làm một trận ầm ĩ quá đáng, mang đến cho anh những rắc rối không nhỏ, có chút không hợp đạo lý, nuốt nước miếng, cẩn thận di chuyển về phía trước một bước nhỏ.
“Không qua đây sao? Vậy thì anh sẽ qua đó!” Chu Minh nhìn Anh Tư, đặt Trư Đầu xuống, kéo chiếc cà vạt giống như vừa về đến nhà.
“Em đến, em đến đây, anh nghỉ ngơi đi!” Tạ Anh Tư vừa thấy hành động ấy, lòng thầm nghĩ, lúc này tuyệt đối không thể ngang bướng với anh. Trư Đầu không cứu được cô, cô đành triển khai công cuộc tự cứu lấy mình vậy. Dứt lời, cô liền ra vẻ ngây thơ ngồi xuống bên cạnh Chu Minh, “Nào, nào, Minh Minh, em đấm lưng cho anh.”
Tay vừa hạ lên vai Chu Minh, đột nhiên bị tóm chặt, sau đó cả người cô bị kéo vào lòng anh, cô sợ hãi đến quên cả nuốt nước miếng, nhìn anh chằm chằm, đợi bão táp ập đến.
“Có biết hôm nay anh đến đây làm gì không?” Trên chiếc sô pha nhỏ bé, tư thế hai người vô cùng thân mật. Cuối cùng Tạ Anh Tư cũng nhớ ra phải nuốt nước miếng, nhìn khóe môi đẹp đẽ của Chu Minh, gật đầu một cách khó khăn, nhưng sau đó lại lắc đầu ngốc nghếch, cơ thịt toàn thân ở vào trạng thái căng thẳng.
“Anh đến đây để đánh vào mông em.” Nói xong, tay Chu Minh vung lên, đánh xuống cái mông đang vắt vẻo một nửa trên ghế sô pha “tét” một cái thật mạnh, lực xuống không hề nhẹ làm Tạ Anh Tư sợ hãi nhảy lên như chuột túi.
“Oái, anh đánh thật à?”Cô lấy tay che mông nhảy xa ba bước, còn tạo dáng hài hước theo động tác võ kinh điển của Lý Tiểu Long, đứng tấn tự vệ, “Này, em nói cho anh biết, đừng nghĩ mình từng luyện quyền anh thì em sẽ sợ, em nói cho mà nghe, em cũng luyện qua rồi đó!”
R đang thị uy mà chân tay cô lại không ngừng run lẩy bẩy.
Chu Minh không nhịn được cười, ngoắc tay ra hiệu cô lại gần, “Qua đây!”
Tạ Anh Tư như chim sợ cành cong, vẫn ở thế đứng tấn, “Vậy anh còn đánh vào mông em nữa thì sao?”
“Đánh một cái là đủ rồi, qua đây, anh có chuyện muốn nói.”
Tạ Anh Tư miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng lần này, cô cảnh giác ngồi xa một chút, không ngờ Chu Minh lại bước đến gần, chủ động ngồi ngay cạnh. Cuối cùng con ngươi đen láy nhìn cô một cách nghiêm túc, vẻ mặt khôi phục lại sự ôn hòa thường ngày, “Em nói xem, rốt cuộc em định làm gì? Nói kế hoạch của em ra anh nghe thử.”
Tạ Anh Tư ngượng ngùng ngồi bên Chu Minh, cười lấy lòng, “Hì hì, kế hoạch của em là như thế này. Ngày mai, trước mặt bọn họ, em đến văn phòng xin lỗi anh. Sau đó, em lấy lí do không còn mặt mũi nào nhìn anh, xin chuyển sang văn phòng bộ phận phóng viên và anh cũng đồng ý.” Cười rạng rỡ, vô hại như hoa xuân, cô nói tiếp, “Anh xem, như vậy sẽ rất tốt đẹp! Thứ nhất, em dùng lý do vô cùng chính đáng chuyển khỏi văn phòng bộ phận biên tập, từ đó vui vẻ, đường đường chính chính làm người, không cần phải ngày nào cũng cười giả dối như diễn kịch với anh. Thứ hai, mọi người dù có thế nào cũng không thể ghép hai chúng ta làm một được. Ha ha, như thế có phải rất tuyệt không?”
Chu Minh cọ cọ vào mũi Tạ Anh Tư, ánh mắt ấm áp tỏ vẻ thất vọng, “Em đến đó chẳng phải vẫn như nhau sao, em cho rằng hai phòng cách rất xa ư? Cũng chỉ cách có một phút đi bộ. Sao em cứ muốn rời xa anh thế?”
Khuôn mặt ửng hồng của Tạ Anh Tư hơi cúi xuống, “Cái đó… dù sao thì ngày nào cũng cách anh một bức tường làm em không thoải mái. Mỗi ngày đều phải cúi đầu vờ như không thấy, ngước lên cũng không thấy, kỳ lạ quá. Hơn nữa, mọi người nói khoảng cách sinh tốt đẹp, ở gần như thế, thực sự khó mà tốt lên được. Trong thời gian ngắn, anh lại không được điều lên trên.” Bỗng nhiên, cô ưỡn thẳng ngực, siết chặt nắm đấm, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy, “Vì vậy, em quyết định rồi, em phải tự lực cánh sinh, cho dù anh không tạo khoảng cách thì em sẽ tự tạo.” Nói xong câu đó, cô quay đầu cười mỉm với anh, “Em được không?”
Chu Minh nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt trắng hồng của Tạ Anh Tư, ngay sau đó, bàn tay cố định gáy cô, đặt một nụ hôn mang tính trừng phạt lên đôi môi không ngừng lải nhải. Lúc đầu, cô không kịp phản ứng, hốt hoảng không biết phải làm gì, chỉ có thể kết thúc nụ hôn kéo dài khiến con người ta hụt hơi này ở dưới chiếc cà vạt của anh.
Sau khi nụ hôn kết thúc, đầu cô dựa vào vai anh, mặt đỏ lựng như ánh nắng buổi sớm vừa ló lên khỏi mặt biển. Dưới chân, Trư Đầu đang nằm ngoan ngoãn trên dép lê bọn họ, lè lưỡi ra thở phì phò.
“Mẹ em quả không sai, thực sự không nên để sói vào nhà.”
Anh nhoẻn miệng cười, “Vào thì cũng vào rồi!”
Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, anh cúi đầu vỗ nhẹ vào cái má hơi nóng của cô rồi khẽ đặt tay lên bụng cô, “Làm như thế không có nghĩa là mọi người sẽ không biết, sau này làm sao giấu nổi cái bụng của em, em sẽ giải thích như thế nào về tình yêu của chúng ta?”
Tạ Anh Tư chết lặng, ngay lập tức nở nụ cười hồng hồng như hoa hải đường, “Cái này còn không đơn giản sao, lúc đó em sẽ nói với họ, cũng vì hận mà em đã nảy sinh tình yêu với anh.”
Anh gõ nhẹ vào trán cô, “Quả đúng là người ngốc làm chuyện ngốc nghếch.”
Tạ Anh Tư thấy cơn phong ba bão táp đã qua, tiết trời nhiều mây chuyển sang âm u, vội nịnh hót, kéo bàn tay Chu Minh một cách thân mật, “Minh Minh à, hôm nay anh diễn hay thật, giống y như cột gỗ ấy. Một diễn viên thuộc nhóm thực lực như em gặp người diễn viên thần tượng như anh, cảm thấy vô cùng thành công.”
Đôi lông mày rậm của Chu Minh khẽ chau lại, nhận thấy sự khó tin trong câu nói của cô, “Cột gỗ? Dựa vào cái gì mà em thuộc nhóm thực lực, còn anh là nhóm thần tượng?”
“Đúng rồi, anh là nhóm thần tượng chính cống. Hôm qua, em đã xem bộ phim thần tượng, nhân vật nam chính trong phim có vẻ đẹp như hoa, diễn xuất lại giống hệt cột gỗ, mặt như bị tê liệt. Thật đó, cỡ như anh thuộc nhóm thần tượng bẩm sinh.”
Có người bắt đầu nghiến răng kèn kẹt, tiếp theo là hai tiếng cười giả tạo, đẩy cô lên ghế sô pha, “Tạ Anh Tư, gan em to ra rồi phải không? Đừng quên vở kịch của em mới diễn được một nửa, ngày mai tổng biên là anh đây sẽ cho em thấy trình độ nhóm thực lực của anh.”
Tạ Anh Tư đối mặt với người đàn ông hung dữ, đứng trước gian nguy mà không hoảng sợ, cười ha ha đáp lại, “Ái dà, em sai rồi! Minh Minh, thực ra anh là nhóm thực lực mặt bị tê liệt.”