g, vậy thì cô cũng nguyện ý, sẽ toàn tâm toàn sức đáp lại tình yêu đó của anh.
Cố Thành Ca cầm chiếc điện thoại trong tay, chỉ mỉm cười không nói.
Yên lặng trong chốc lát, anh mới dặn dò: “A Mặc, thời gian này chúng ta chỉ liên lạc bằng điện thoại thôi, em đừng đến tìm anh.”
Triệu Tử Mặc ngạc nhiên: “Vì sao?” Thực ra anh vẫn không thể bình thản như anh nói, vẫn không thể đối mặt, đúng không?
Cố Thành Ca nhẹ giọng giải thích: “Tề Lỗi đang bị thương, công việc ở sở vụ luật lại tương đối bận rộn, vụ kiện kinh tế mà anh ta đang nhiệm chắc giờ phải chuyển qua cho anh.”
Huống hồ, cục trưởng Tô đã nói, chính anh cũng phải chú ý sự an toàn của bản thân, anh không thể lôi cô vào cục diện rối rắm nguy hiểm này được.
Thực ra thì cho dù Cố Thành Ca không dặn, thời gian này Triệu Tử Mặc chưa chắc đã đi gặp anh, quả thật là cô cũng bận tối mày tối mắt.
Hai cô nàng Cố Thành Tây và Thi Tiểu Phì ngày ngày đều tỏ ra sầu thảm khổ đau, rầu rĩ không vui chút nào, còn Khương Khương thì phần lớn thời gian cứ phải tất ta tất tưởi chạy đôn chạy đáo đến bệnh viện để chăm sóc cho đồng chí Tề Lỗi, vì thế, công việc an ủi dỗ dành hai cô nàng Tây Tây và Tiểu Phì này đều rơi cái ‘đốp’ trúng đầu cô.
Xét thấy cô nàng Cố Thành Tây ngày thường bình tĩnh cẩn thận là vậy mà hôm nay lại cứ tỏ ra nghiêm trọng thế kia, chẳng những buồn bực không vui, tinh thần lại mệt mỏi rệu rạo, hơn nữa ánh mắt cũng rất quái lạ, Triệu Tử Mặc đành phải giải quyết vấn đề của cô nàng trước chứ biết làm sao.
Chiều hôm ấy không có tiết học nào, Triệu Tử Mặc tìm thấy Cố Thành Tây đang ngồi trên gác mái của khu ký túc xá, cô nàng ngồi thu lu trong một góc, lặng lẽ khóc.
Triệu Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, mở miệng nói bằng giọng mũi của mình: “Bạn Cố Thành Tây à, hiện tại cạnh bạn đang có một cái thùng rác để bạn xả ra, bạn có điều gì không vui thì cứ thẳng tay mà đổ vào, thùng rác này là một thứ rất trung thành và đáng tin cậy với bạn đấy! Sau khi bạn nghe được tiếng “Đinh!” của thùng rác, bạn cứ thế mà thoải mái vô tư xả ra hết những cảm xúc không đáng có trong lòng bạn đi! Chú ý, đinh! — action!”
Cố Thành Tây im lặng liếc mắt nhìn đứa bạn đang lên giọng đùa giỡn bên cạnh mình, ánh mắt cô loé lên một tia quái dị, cuối cùng mới thản nhiên nói: “Ta không sao, chỉ có chút mâu thuẫn với A Diễn thôi.”
Triệu Tử Mặc cảm thấy nhức đầu: “Tây Tây, không phải ta đã nói với mi rồi sao, hành động của mi đối với Tiêu Sở Diễn ấy à, nhiều lúc tuỳ hứng tự do quá đáng luôn…”
“Lần này không phải do ta.” Cố Thành Tây ngắt lời cô.
Triệu Tử Mặc: “???”
Cố Thành Tây nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia oán niệm: “A Mặc, ta không ngờ hoá ra mi lại là thiên kim nhà thị trưởng, ta không ngờ hoá ra trước mắt các bậc trưởng bối, mi và A Diễn luôn là một cặp tình nhân, ta không ngờ hoá ra ba của A Diễn sớm đã mặc định rằng mi và anh ấy nhất định sẽ ở bên nhau, ta không ngờ…”
Giọng nói của cô càng lúc càng nghẹn ngào, được một lúc thì ngừng hẳn, không nói ra tiếng nữa.
“Tây Tây,” Vẻ mặt Triệu Tử Mặc vô cùng nghiêm túc: “Những chuyện này ta có thể giải thích cho mi. Đúng, ba ta là thị trưởng, nhưng hai đứa mình chơi chung bao nhiêu năm như vậy rồi mà chưa bao giờ hỏi về gia cảnh của đối phương, đó cũng là một điểm ăn ý của chúng ta; Về việc ta và Tiêu Sở Diễn luôn là một cặp tình nhân trước mặt các vị trưởng bối, điều đó chỉ là do họ tưởng thế mà thôi, ta chơi với hắn từ nhỏ, sự hiểu lầm ấy hẳn là không thể tránh khỏi, mà ta với hắn cũng chẳng cần phải thanh minh thanh nga cái quái gì sất; Còn chuyện bác Vương cứ nghĩ ta và con trai ông nhất định sẽ ở bên nhau, cái này cũng chỉ là suy nghĩ của mình ông ấy thôi, ta không ngại nói thẳng cho mi biết, tương lai của ta đã gắn chặt với anh trai của mi rồi. Có điều ta cảm thấy, lý do khiến mi lo lắng thế này, không phải vì những chuyện vừa bàn tới đó, mà là… mi lo không biết trong lòng Tiêu Sở Diễn nghĩ gì đúng không?”
Triệu Tử Mặc vừa giải thích, vừa kết luận một cách đầy sâu xa như thế, khiến cho Cố Thành Tây khóc ngày càng lớn.
“A Mặc, xin lỗi, ta không có ý trách móc mi. Ta chỉ không biết nên làm sao bây giờ…” Cô cúi đầu xuống, nghẹn ngào: “Ba của A Diễn đột nhiên tới tìm ta, nói với ta những lời đó, tuy ông ấy không nói rõ, nhưng ta biết, ý ông là muốn ta rời xa A Diễn.”
“Tiêu Sở Diễn có biết chuyện bác Vương đến tìm mi không?”
Cố Thành Tây lắc đầu: “Anh ấy không biết, ta không dám nói.”
“Làm tốt lắm, Tây Tây.” Triệu Tử Mặc giữ lấy bả vai cô, “Thực ra mà nói, về chuyện tình cảm ta cũng chưa thể hiểu hết được, nhưng nếu là ta, ta sẽ cố gắng tranh thủ thời cơ. Tiêu Sở Diễn thật lòng với mi như vậy, nếu mi thật sự yêu hắn, thật sự cần hắn, thì phải đấu tranh đến cùng, giành lấy sự ủng hộ của bác Vương đi. Đương nhiên mi cũng không cần phải vội vàng quá, tránh xảy ra xung đột với bác ấy, dù sao chỉ cần Tiêu Sở Diễn trước sau vẫn thuỷ chung như một, thì mi vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Không biết sau đó Cố Thành Tây đã đối diện với ba của Tiêu Sở Diễn bằng cách nào, cô chỉ thấy, tia ưu sầu đau thương trong mắt Cố Thành Tây cũng đã vơi đi dần…
Mà trong khoảng thời gian này, Triệu Tử Mặc còn đảm nhiệm một vai trò vô cùng quan trọng khác, đó là làm thùng rác xả cảm xúc cho Thi Tiểu Phì.
Chuyện lần này của cô nàng, hiển nhiên là có liên quan đến Chu Đại.
Ngồi bên cạnh một khóm hoa đỗ quyên, dưới ánh tịch dương héo hắt của buổi chiều tà, Thi Tiểu Phì vừa thẫn thờ vừa đau thương kể lể: “Lúc trước khi mẹ của Chu Đại bất ngờ vì tai nạn giao thông mà qua đời, ta đều ở bên anh ấy, nhưng trong tang lễ của bà, Tùng Dung và Tùng Chúc Chi cũng đến tham gia, khi ấy Tùng Dung cố vãn hồi tâm ý của Chu Đại, Tùng Chúc Chi cũng nói hai người họ sớm đã nhận được sự tán thành từ phía trưởng tộc, trước kia đã từng tổ chức tiệc rượu ở quê một lần rồi, chiếu theo tập tục kết hôn ở chỗ họ…”
Triệu Tử Mặc nhướn mày: “Vì thế nên mi thấy lo lắng, không biết liệu họ có gương vỡ lại lành?”
“Hai người đó vốn dĩ đã quay lại với nhau rồi.” Thi Tiểu Phì suy sụp so vai: “Lần cuối cùng ta đến gặp Chu Đại, tình cờ nhìn thấy anh ấy và Tùng Dung đang ôm nhau…”
Triệu Tử Mặc nghiêng người nhìn cô: “Cho nên mi không đi gặp Chu Đại nữa?” Nhìn thấy cái gật đầu của Thi Tiểu Phì, Triệu Tử Mặc liền trợn tròn đôi mắt: “Ta nói cái đồ ngốc nhà mi, mi thật sự nhường Chu Đại cho Tùng Dung rồi hay sao!”
Đúng là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà!
Thi Tiểu Phì đúng là quá nóng nảy rồi.
“Vậy ta biết làm gì bây giờ?”
Triệu Tử Mặc ra vẻ ta đây là một chuyên gia tình cảm chuyên nghiệp, nhà ngươi không cần phải lo: “Nếu là ta, ta sẽ trực tiếp đi hỏi Chu Đại, xem hắn ta có đúng là muốn quay lại với Tùng Dung không, mặc kệ kết quả như thế nào, chết sớm thì đầu thai sớm, thế còn tốt hơn gấp mấy lần so với tình trạng sống dở chết dở như bây giờ của mi. Mi chưa nghe quy tắc bất biến trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình à, hiểu lầm hại chết người đấy! Tuy rằng cuộc sống không phải là tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết lại được dựng nên từ nhân sinh, vấn đề lòng tin này quả thật là vô cùng quan trọng. À mà, mấy câu vừa rồi thực ra là nguyên tác của Cố Thành Tây, không phải của ta đâu.”
Thi Tiểu Phì: “…”
Chẳng biết cuối cùng Thi Tiểu Phì có đến gặp Chu Đại hay không, Triệu Tử Mặc cũng không hỏi, chỉ biết rằng dáng vẻ của cô nàng này ngày càng bừng bừng sinh khí, lúc nào cũng như đang ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, ngày ngày đều luyện mắt với Triệu Tử Mặc cô.
Hơn nữa, cô nàng còn nhờ Triệu Tử Mặc đến bệnh viện tâm thần thăm mẹ mình là Tiêu Nhược, lí do là muốn nắm bắt mỗi giây mỗi phút cơ hội thành công.
Trong thời gian ấy, sự bận rộn của Triệu Tử Mặc không chỉ có vậy.
Dưới công sức biên tập vô cùng cẩn thận kỹ lưỡng của cô, chuyên mục về Cố Thành Ca cuối cùng cũng được phát sóng, chương trình ‘Tiểu hà tiêm tiêm’ kỳ đó có tỉ suất người xem rất cao, khiến cho Triệu Tử Mặc thành công thực hiện được lời hứa của tổng giám đốc Vu Ngạo, chính thức trở thành thành viên của đài truyền hình trung tâm.
Người cô báo tin vui đầu tiên là Cố Thành Ca.
Bên kia vừa có người nghe máy, cô đã được đà hét toáng lên: “Thành Ca Thành Ca, em trở thành thành viên chính thức của đài truyền hình rồi, tối nay đi ăn mừng với em đi!”
Cố Thành Ca hiển nhiên cũng cảm thấy mừng thay cho cô: “Chúc mừng em, A Mặc, có điều…” Anh dừng lại một lát, chậm rãi nói: “Thời gian tới sợ là vẫn chưa đi được, đợi đến lúc nào em lãnh lương rồi đi ăn mừng luôn một thể.”
Triệu Tử Mặc hụt hẫng đáp: “Được rồi, thì lần sau vậy.”
Ai bảo bạn trai cô là một người vô cùng bận rộn cơ chứ!
Nhưng mà cô cũng không có thời gian để mà buồn chán, mà ca thán cho sự đời, bởi vì rất nhanh sau đó, tổng giám đốc Vu Ngạo đã giao nhiệm vụ cho cô.
Xét thấy Triệu Tử Mặc vẫn còn đang là sinh viên, nên Vu Ngạo giao cho cô chức trợ lý, mà cái công việc trợ lý này thì lại không thuộc riêng một mảng nào, chuyện gì cũng phải nhúng tay, tuy nhiên lại không cần phải đi làm đều đặn hàng ngày. Cô chỉ cần xuất lịch học ở trên trường ra, các tổ chuyên mục tự nhiên sẽ giao nhiệm vụ thích hợp cho cô.
Buổi chiều hôm đó Triệu Tử Mặc không có tiết học nào, thế là đến đài truyền hình trung tâm làm nhiệm vụ, nhận được một chỉ thị: phát hiện thấy một xác chết nữ vô danh trong chiếc giếng bỏ hoang ở thôn Đào Sơn, Triệu Tử Mặc được phái đi giúp đỡ các phóng viên địa phương phỏng vấn đưa tin.
Xác chết vô danh à…
Triệu Tử Mặc rùng mình một cái, cuối cùng đành lục tục leo lên xe đi.
Thôn Đào Sơn là một địa danh có phong cảnh rất đẹp, quả đúng là sơn minh thuỷ tú, vùng này thuộc thành phố Anh Phong nhưng lại cách trung tâm thành phố rất xa, đến khi xe của đài truyền hình trờ tới nơi, đã thấy cảnh sát có mặt từ đời nảo đời nào rồi, xung quanh lại có rất nhiều người dân vây xem, giới phóng viên chỉ còn có thể đứng ở vòng ngoài mà quay phim chụp hình.
Cỏ dại mọc tràn bên miệng giếng, chỉ thấy mấy vị cảnh sát đang vớt thi thể ra.
Triệu Tử Mặc vội vã chạy lại ngó nghiêng.
Á…
Sống trên đời lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên chính mắt cô nhìn thấy một xác chết…
Xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng chụp hình không ngớt.
Thi thể ấy được vớt ra, cả người loã lồ không một manh áo che thân, khuôn mặt bị mái tóc sũng nước che khuất, tuy không thấy rõ được ngũ quan, nhưng cũng có thể khẳng định đây là một cô gái còn trẻ tuổi.
Đến khi cảnh sát vén mái tóc kia ra, hiện rõ một dung nhan thanh tú, Triệu Tử Mặc không nhịn nổi thét lên một tiếng chói tai.
“Tùng Dung!”
Nghe thấy tiếng thét ấy của cô, một vị nữ cảnh sát lập tức tiến lại gần: “Cô gái, cô biết thi thể này sao?”
Triệu Tử Mặc lúc này vẫn đang run cầm cập, cô run rẩy gật đầu: “Biết, cô ấy là sư tỷ học cùng trường với tôi.”
Sau đó Triệu Tử Mặc buộc phải trợ giúp cho công cuộc phá án của bên phía cảnh sát, theo họ đến sở lấy lời khai.