nh quen, đánh nhau cũng là chuyện bình thường ở huyện, chỉ có điều lúc đó mới mười ba tuổi, cái gọi là đánh nhau rất đơn giản chỉ túm chặt lấy bọn nhóc lóc chóc ở mấy nhà xung quanh, người nào bị đè trên mặt đất không bò dậy nổi thì coi như tính thua, còn bây giờ bị bao vây bởi một đám côn đồ tay cầm hung khí như thế này, quả thực là lần đầu tiên cô gặp phải…
Nhưng mà, nếu cực phẩm vẫn một bộ bình tĩnh thong dong như vậy, cô tốt nhất vẫn cứ im lặng ngoan ngoãn mà nghe theo đi.
Cố Thành Ca xuống xe, chậm rãi nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, bình tĩnh thong thả bước qua, trong nháy mắt đã tới gần một tên thanh niên vừa thấp vừa gầy đứng trong đám côn đồ đó.
Anh vô cùng tự nhiên lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, tự lấy cho mình một cái, tiện tay đưa luôn cho tên thanh niên lưu manh kia một cái, sau đó vẫn một mực thong dong đánh lửa cho cả hai, khiến cho hai chấm đỏ kia lập loè lúc sáng lúc tối, bọn họ hình như đang cùng nhau nói chuyên gì đó thì phải.
Đột nhiên tên thanh niên lưu manh cười một tiếng vô cùng gian xảo mà tà ác, hơn nữa còn quay sang nhìn chiếc xe của cực phẩm mà cười cười, Cố Thành Ca cũng cười, có điều chỉ là một nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng, trong màn đêm lập loè đốm lửa đỏ, thần thái của anh thật khiến cho người ta cảm thấy giật mình run sợ.
Bất chợt, tên thanh niên nhảy chồm lên túm chặt lấy cổ áo Cố Thành Ca, khuôn mặt tươi cười thoắt cái trở nên vô cùng dữ tợn, mấy tên lưu manh khác đồng thời cũng chạy tới gần chiếc xe nơi Triệu Tử Mặc đang tạm lánh.
Triệu Tử Mặc sợ đến rụng rời chân tay, hai mắt láo liên nhìn ngó quanh quất lên kế hoạch, chỉ là cô thấy Cố Thành Ca vẫn một mực mỉm cười thản nhiên như vậy, hình như anh đang nói cái gì đó, khiến cho tên thanh niên lưu manh kia bất chợt từ từ buông tay.
Sau đó, tên kia dẫn cả bầy côn đồ bỏ đi.
Cố Thành Ca bình tĩnh thong dong sửa lại cổ áo bị tên lưu manh làm nhăn, thản nhiên quay trở vào chiếc xe.
Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy có chút sợ hãi: “Bọn họ là ai? Tại sao muốn chặn anh lại?”
Cố Thành Ca bất động thanh sắc, nhẹ nhàng xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, anh chần chừ một chút, sau đó mới thành thật trả lời: “Tên kia tên Dương Bất Phàm, là đàn anh của bọn côn đồ khu vực Hải Anh, chuyên thu tiền cho chị em Chu gia, hắn ta muốn ngăn anh làm luật sư cho vụ kiện của Tùng Chúc Chi.”
Đối diện với cái loại người này, Cố Thành Ca vẫn là có chút sợ hãi, bởi vì Dương Bất Phàm năm lần bảy lượt nhìn về phía người đang ngồi trong xe để uy hiếp anh, khiến toàn thân anh liên tục đổ mồ hôi lạnh. (~~> A.T: chuyện, thằng đó đe doạ đến chị thì tất nhiên anh phải hoảng rồi :”>)
Bất luận là thế nào đi nữa, xét về sức lực một mình anh vẫn không thể địch lại được cả đám côn đồ như thế.
Nhưng cũng thật may mắn, trong tay anh còn đang nắm giữ điểm yếu của Dương Bất Phàm. Em gái của hắn là Dương Di Phỉ mắc tội danh giết người, mà Hà Tất Tranh lại là luật sư bên phía cô ta.
Lúc đó, Cố Thành Ca chẳng qua chỉ mỉm cười thản nhiên nói: “Hà luật sư rất có thể sẽ thua vụ kiện lần này, nghe nói luật sư bên phía đối phương đã tìm được chứng cớ buộc tội của Dương tiểu thư…”
Dương Bất Phàm quả nhiên nổi giận, cực phẩm của chúng ta tự nhiên sẽ không bỏ dầu vào lửa thêm nữa, anh chỉ nhàn nhạt phang cho một câu: “Cũng không chắc, dĩ nhiên nếu chuyện của Chu gia cậu không nhúng tay vào nữa thì…”
Triệu Tử Mặc vô cùng ngạc nhiên: “Anh cứ như thế mà đánh lui kẻ địch sao?”
Cố Thành Ca nhàn nhạt gật đầu một cái.
Triệu Tử Mặc thoắt cái đã biến thành điệu bộ cực kỳ sùng bái: “Cực phẩm a anh thật lợi hại!”
Cố Thành Ca: “…”
Được rồi, anh thừa nhận, mặc dù ban nãy khi đối mặt với bọn côn đồ, quả thật anh có chút sợ hãi, nhưng mà lúc này đây, được cô sùng bái như vậy cũng là một cảm giác hưởng thụ nha…