r/> "Bọn chúng. . . . . . Bọn chúng. . . . . . Cười chúng con là. . . . . . nói chúng con là không có ba. . . . ." Hai anh em hốc mắt phiếm hồng, cuối cùng uất ức mà nói lại.
"Bọn chúng. . . . . . Bọn chúng nói . Chúng con không có ba . . . . . . Hơn nữa còn nói mẹ . . . . . ." Hai cậu bé không nói được nữa, òa lên khóc.
"Cái gì, thật là quá đáng! Là ai nói? Thật sự là không có giáo dục!" Sở Thiến không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
"Nói cho dì Liễu biết, là ai nói ?" Liễu Thuần Đình cười nhẹ, ôn nhu hỏi. Khi có được đáp án, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan độc. Cô muốn bon chúng phải trả giá vì câu nói kia.
"Sở Thiến, cậu đưa bọn chúng về nhà trước đi." Nhìn hai con khóc đến sưng cả mắt, trong lòng Cổ Tinh Nhã co rút đau đớn. Cô muốn Sở Thiến đưa chúng về nhà nghỉ ngơi trước.
"Mẹ. . . . . ." Hai anh em cùng nhìn mẹ sợ hãi.
Nhẹ giọng, Cổ Tinh Nhã đi đến trước mặt hai con, ngồi xuống: "Trước tiên hai con cùng dì Sở về nhà nghỉ ngơi. Mọi chuyện, mẹ thay hai con đòi lại công bằng".
"Dạ!" Hai cậu bé lấy cười thay khóc, gật đầu đồng ý.
"Nhờ cậu rồi!" Ánh mắt cô nhìn hai con trai đầy yêu thương.
"Mình biết rồi!" Sở Thiến thận trọng nói.
Chờ Sở Thiến đưa hai con đi khỏi, Cổ Tinh Nhã lập tức khôi phục khuôn mặt hờ hững, ánh mắt trở lên rét lạnh.
"Thuần Đình, tìm xem kẻ nào có liên quan."
Liễu Thuần Đình trở lại vẻ nghiêm túc hàng ngày. Rất nhanh lấy máy tính ra tìm thông tin.
"Có xí nghiệp lớn thứ ba Thường Thanh , tập đoàn Húc Quang, còn có Đổng Sự Trưởng cùng phó Đổng Sự Trưởng xí nghiệp Tổng Giác ."
"Ba nơi này chúng ta nắm bao nhiêu cổ phần?"
"Thường thanh 32%, Húc Quang 29%,Tổng Giác 43%."
Suy nghĩ một lúc, Cổ Tinh Nhã rất nhanh quyết định: "Thuần Đình, tiếp tục mua cổ phần của Thường Thanh. Bên Tổng Giác cậu thông báo mở hội nghị cổ đông. Mình muốn hai lão già đó từ chức."
"Còn tập đoàn Húc Quang . . . . . ."
`"Bên kia mình tự đi đàm phán. Mình nghĩ, Phong Ấn Đường đã sớm muốn có nó rồi!"
Hừ! Chỉ có thể trách bọn chúng có mắt như mù, dám trêu chọc con cô. Đừng trách cô hạ thủ không lưu tình.
"Ừ! Tớ biết rồi!" Liễu Thuần Đình trả lời.
Đột nhiên, chuông điện thoại kêu lên làm gián đoạn cuộc đối thoại của họ.
"Quang tiểu thư. . . . . . Xin hỏi có vấn đề gì sao?" Đầu dây bên kia, Hồng hiệu trưởng vội vàng hỏi. Chỉ sợ mình có lỗi gì mà không biết.
"Hồng hiệu trưởng, tôi dự tính sẽ ngừng đầu tư vào trường các ông. Dù sao các người dạy dỗ học sinh không ra sao cả, lại luôn tự mình nói tốt cho mình."
Cô lạnh lùng nói làm Hồng hiệu trường sợ xanh mặt.
"Không không không. . . . . . Thế nào lại vậy. Chúng tôi vẫn luôn dạy dỗ học sinh rất tốt mà.”
"Là sao? Chẳng nhẽ con trai tôi nói dối?" Thanh âm của cô lạnh băng làm Hồng hiệu trưởng sợ hãi thiếu điều quỳ xuống đất xin tha tội.
"Không không không. . . . . . Cũng không phải. . . . . ."
Trời ạ! Sao chuyện lại xẩy ra thế này! Hồng hiệu trường trong lòng không ngừng khóc thét.
"Tôi nghĩ, nơi này không thích hợp để dậy dỗ con trai tôi. Ngày mai tôi sẽ đến chuyển trường cho chúng”.
Cổ Tinh Nhã nói xong, không cần nghe giải thích liền tắt máy.
Bên này Hồng hiệu trưởng khóc không ra tiếng nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng kêu gào "Nữ Tu La"
Tập đoàn Húc Quang.
Trong phòng làm việc, tuấn nam mỹ nữ ngồi bàn công việc làm mọi người bên ngoài tò mò không biết có việc gì. Bởi vì họ là hai nhân vật nổi tiếng trên thương trường. Tuấn nam là tổng tài còn mỹ nữ nổi danh với biệt hiệu “ Nữ Tu La”.
Ngoài công việc ra thì tuyệt đối không có việc gì khiến họ nói chuyện với nhau.
Ngẫm lại, ai có thế xem hai khối băng đánh vào nhau mà tóe lửa được!
Đương nhiên không có! Xem thư ký kia bưng trà vào cũng phải lấy hết dũng khí. Chỉ biết rằng người ngồi trong căn phòng đó không thể chọc vào.
Ngay từ ngoài cửa mọi người đã cảm thấy rét run. Cái lạnh không phải từ không khí bên ngoài mà là từ khí thế của hai người đang ngồi trong phòng truyền ra. Cổ Tinh Nhã cùng Phong Ấn Đường cũng bước đầu đạt được thỏa hiệp
"Ha ha! Cổ tiểu thư, lần này cô hợp tác, không phải vì chuyện khác chứ?" Phong Ấn Đường ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng.
"Đúng vậy."
"Vậy tôi có thể mạo muội biết chứ?"
"Biết là mạo muội, anh cũng không chắc có câu trả lời?” Cổ Tinh Nhã bưng tách cà phê lên uống, không trả lời vấn đề cũng không cự tuyệt.
"Tôi cũng không mong chờ." Hắn nhíu mày, "Nhưng phải có lý do cô mới giúp tôi sử lý nội bộ chứ?"
Lão hồ ly, mình đã giúp anh ta lại còn hỏi lý do! Quên đi! Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ta vậy! "Chỉ có thể nói, bọn chúng động đến con tôi. Đây chỉ là báo thù nho nhỏ mà thôi. Chỉ trách bọn chúng không biết dạy dỗ con mình!" Buông tách cà phê trên tay, Cổ Tinh Nhã bình tĩnh nói.
"Đúng như cô nói, đây chỉ là trả thù nho nhỏ thôi sao?" Hắn thản nhiên cười cười, trong mắt lóe sáng.
Kỳ thật, dù mục đích của cô là gì thì cũng phải ăn mừng sự hợp tác này. Nếu không, hiện tại anh cũng không cùng cô ở đây nhàn nhã uống cà phê, mà là phải cẩn thận đề phòng ngày nào đó công ty bị làm suy sụp rồi.
Cổ Tinh Nhã -- Nữ Tu La danh hiệu cũng không phải là trầm trồ khen ngợi, Ai cũng biết cô quả quyết thông minh, tác phong nhanh nhẹn, giao thiệp rất rộng. Cô ở trên thương trường vẫn là nữ cường nhân. Mặc dù trước mắt cô đã không chịu ngồi tại công ty, mà làm một lao động bình thường nhưng mọi người vẫn tôn trọng cô, ít có người dám đi xúc phạm cô.
Mà cái danh hiệu Nữ Tu La, là vì cô có dính líu đến giới hắc đạo. Thậm chí còn có lời đồn cô là thủ lãnh một bang phái nổi danh. Dù hết thảy chỉ là lời đồn, nhưng hiện ở. . . . . . Anh không thể hoài nghi truyền thuyết là thật rồi.
Dù sao, lúc bàn công việc, thỉnh thoảng cô lộ ra chút ngoan độc. Làm anh không khỏi bi ai cho bọn người kia. Ai không chọc, lại đi chọc vào cô! Ngay tại lúc anh hãy còn trầm tư thì cô đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Phong tổng tài, việc này phiền anh rồi."
"Không đâu! Đây cũng là việc tôi muốn mà."
"Vậy sao. Dù thế nào, lần sau gặp lại chúng ta cùng nhau ăn cơm". Cô thành tâm đưa ra lời mời.
"Cung kính không bằng phụng mệnh rồi."
Kéo cánh cửa mở ra, Mọi người bên ngoài không khỏi giật mình nhìn chằm chằm hai người đang bước ra. Họ vừa đi vừa cười nói.
Đợi cho cánh cửa phòng làm việc đóng lại, mọi ánh mắt vẫn nhìn bất động.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Vừa mới rồi . . . . . . Tổng tài đang cười, " Viên Công Giáp nuốt nước miếng nói.
Chấn kinh không thôi!
"Đại khái. . . . . . Là quá mệt mỏi rồi ! Ha ha. . . . . ."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Bằng không sao lại nhìn thấy ảo ảnh? Ha ha. . . . . ."
Vừa rồi phòng làm việc bị lãnh khí làm cho ngưng trệ, giờ đây vì bị ảo giác mà nhiệt độ lại tăng vùn vụt. . . . . . .
Trời ạ! Cô sao lại lâm vào tình cảnh này?
Cổ Tinh Nhã xúc động nhìn những ánh mắt say mê. Trong lòng chỉ mong nhanh ra khỏi đây.
Suy nghĩ hồi tưởng cho tới sáng hôm nay, cô có hội nghị với bên NUS! Sáng sớm phải điều chỉnh tâm tình cho thật tốt, hi vọng mình có thể bảo trì hình tượng cùng tâm lý đi đối mặt với anh.
Nhưng mọi cố gắng của cô đều biến mất khi cô nhìn thấy anh.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám. Mái tóc đen bóng chỉnh tề ôm gọn ràng sau đầu, trên khuôn mặt thủy chung vẫn là nụ cười lạnh lùng.
Mà anh không biết đang nghĩ gì cứ nhìn cô, trong khi cô trả lời mọi thắc mắc của bên đối tác. Làm cô rất khẩn trương. May mà không phạm phải lỗi gì.
Thật vất vả hội nghị mới kết thúc. Đúng lúc cô tính kết thúc hội nghị để về thì anh lại lên tiếng mời bên cô ở lại dự tiệc chúc mừng hội nghị thành công. Mà buổi tiệc lại tổ chức tại quán bar của anh. Quá ba tuần rượu, cục diện liền biến thành thế này này .
Anh lo cho bọn cô đi đêm không an toàn nên giữ mọi người ở lại qua đêm. Cô thật không an tâm. Nhất là với anh.
Giống như tám năm trước, Cổ Tinh Nhã gặp anh khi anh bị hạ dược và hai người phát sinh tình một đêm. Cô không ngừng tự an ủi mình, đây chẳng qua là nghĩa vụ anh tiếp đãi đối tác. Ngoài ra không có nguyên nhân gì khác.
Trước khi hội nghị tiến hành, Trọng Suất Ngụy có tìm hiểu qua về người phụ trách dự án. Cổ Tinh Nhã, hai mươi chin tuổi, trước mắt là người phụ trách phòng kế hoạch. Với công ty Dư Gia có quan hệ hợp tác, mặt khác, trên tay cô tựa hồ kiềm giữ không ít công ty, công ty cổ phần, đến nỗi nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu cũng không thể biết hết.
Điều anh cảm thấy hứng thú là, sinh hoạt của cô thủy chung không có đàn ông tham gia. Tuy đã là bà mẹ hai con nhưng cô không dựa vào đàn ông để sống. Cô là thánh nữ sao, nghĩ đến đây, anh không khỏi bật cười ra tiếng.
Mà ở trong hội nghị , cô bình tĩnh lý giải tất cả nội dung dự án, trả lời hết mọi vấn đề đưa ra. Nhưng là. . . . . .Cô trước sau như một không thèm nhìn đến anh. Trả lời tất cả các câu hỏi của anh một cách lãnh đạm.
Thật thú vị! Chưa có người con gái nào đối với anh như vậy.
Nhìn thấy cô có ý dời đi, anh liền nói mở tiệc để mừng cho việc hợp tác thành công. Cô không thể từ chối đành phải tham dự. Trong buổi tiệc anh liên tục chuốc rượu cô, lại giật mình phát hiện cô không hề say mà anh mới là người say trước. Nhìn anh nằm gục trên bàn, cô không đành lòng đành phải đưa anh lên phòng nghỉ ngơi.
Đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, cô vội vàng quay lưng dời đi. Mắt nhìn thấy cô sắp dời đi, anh vội lên tiếng