muốn lắc đầu, nhưng nhúc nhích một chút thì đầu liền đau dữ dội, cả người lại bắt đầu phát rét, chỉ có thể suy yếu thở.
Lý Lộc đở anh lên, ôm bờ vai của anh để cho anh dựa lưng vào trên người mình, sau đó từ trên eo sờ soạng ra một bình nước. Bởi vì là bình sắt, lạ giấu sát vào người, nên bây giờ còn mang theo một chút nhiệt độ.
“Tỉnh lại là tốt rồi, uống một chút nước trước.” Lý Lộc mở nắp bình. Cánh tay của cô lướt qua trước mặt Keith, Keith khẽ nhếch mắt nhìn, dần dần cảm thấy an tâm, sự khó chịu cũng không quá khó nhịn. Nước mang theo nhiệt độ chảy vào cổ họng, mang theo mùi vị mát mẻ của đường glu-cô, trấn an thân thể xao động. Keith trì hoãn làn sóng phát tác, đầu trở nên rõ ràng hơn chút, mơ hồ nhớ tới tại sao mình biến thành như vậy.
Anh nhớ tới một ống thuốc chích, nhớ tới một đoạn thời gian trở nên điên cuồng sau đó, lý trí cứ như vậy mà bị mất, bị chôn giấu ở trong góc.
Anh từ từ co lại, hơi nhếch môi.
Lý Lộc không đút nước được, cô nhẹ giọng hỏi: “Lại phát tác?” Cô tiêm cho Keith một ống huyết thanh, lượng nhất định là không đủ, mặc dù có thể tạm thời ổn định sự phát tác của HELL DROP, nhưng căn bản không biết có thể hóa giải tới khi nào. Lý Lộc ôm chặt anh, không biết nên làm sao mới phải. Ngắn ngủn mấy ngày, lại có thật nhiều việc
xảy ra, khiến cô rất nóng nảy, bất luận là thân thể tiêu hao hay là tâm lý vô cùng lo lắng, đều đang hành hạ ý chí của cô. Có lúc mệt mỏi liền muốn từ bỏ, nhưng thủy chung không cách nào buông tha.
Keith phát run lên, thần trí hình như lại bắt đầu mơ hồ, Lý Lộc ôm anh không buông tay để an ủi, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói chuyện, kể một vài chuyện cười nhỏ. Cô cố gắng ổn định cảm xúc của Keith, chợt mơ hồ nghe lời gần như mê sảng của Keith.
Cô lắng lắng nghe nghe, từ từ dừng động tác lại, chỉ ôm anh không buông tay. Lại qua một đoạn thời gian, Keith không còn lên tiếng nữa, cả người mệt mỏi ngủ mất.
Lý Lộc còn đang suy nghĩ lời nói của Keith, thì cô lại nghe rõ ràng, anh cứ lặp lại: “Đau thế này, tại sao hắn ta có thể đối xử với em như thế.”
Đau thế này, tại sao hắn ta có thể đối xử với em như thế?
Lý Lộc cũng muốn hỏi vấn đề này. Tại sao một người mình đã từng tin tưởng thế, lại có thể dễ dàng hủy diệt cuộc sống của cô. Khổ sở như vậy, chỉ có thể khắc ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, chưa từng nói với người khác, cũng không hi vọng người khác biết. Tựa như kẻ ngốc bịt tai trộm chuông, chỉ cần người khác không biết, khổ sở cũng sẽ không tồn tại, cô cũng chưa từng bị tổn thương.
Nhưng tổn thương vẫn còn tồn tại, chỉ là không để người khác nhìn thấy, không để cho người khác biết, chỉ có lúc một thân một mình, mới lặng lẽ liếm vết thương.
Cô tựa vào trên cây khô, che hai mắt của mình. Mệt mỏi phản pháo giống như là thuỷ triều, nhưng tại sao cảm thấy trong lòng an bình như thế. Brando, sao anh có thể như vậy, tại sao muốn lặp đi lặp lại tổn thương người khác nhiều lần.
Trước kia cô luôn do dự, ở chung với Keith rốt cuộc có đúng hay không, hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh an ổn giống như một người bình thường rốt cuộc có đúng hay không. Tất cả sự chần chờ đều là bởi vì không muốn liên lụy người bên cạnh vào chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra. Cô không nắm chắc bao nhiêu phần có thể chữa khỏi Keith, dù sao huyết thanh của cô không phải ai cũng có tác dụng.
Nhưng ở trong khoảng cách đau khổ này, Keith còn có thể hỏi ra vấn đề như vậy, thê thảm phẫn uất như vậy, là muốn bất bình dùm cô ư, mình đã như vậy, sao lại còn nghĩ tới chuyện của người khác.
“Anh nên lo lắng cho mình đi.” Lý Lộc nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh nói.
Cô cúi đầu, nhìn chăm chú gương mặt ngủ an ổn của Keith.
Đúng vậy, Brando tại sao hắn ta có thể đối xử với mình như thế? Lý Lộc trầm xuống, ngọn lửa trong đáy lòng biến thành ngọn lửa to, cháy hừng hực, bùng nổ.
A Nặc, Brando, Đa Duy Cống, HELL DROP… Tất cả đều là ngọn nguồn của tội ác và bất hạnh, kẻ địch của Pandora, kẻ địch của cô, kẻ địch của Keith…
Không thể để cho bọn họ tiếp tục tồn tại, không thể để cho bất hạnh xảy ra lặp đi lặp lại nhiều lần.
Cô đặt Keith trong cây khô trên không trung, dây leo trên trăm năm tạo thành một lưới bảo vệ chắc chắn, bọn chúng quấn vào cổ thụ đã chết trăm năm, ruột cây rửa nát xong thì tạo thành bức tường ngăn cản thiên nhiên. Vẩy rượu thuốc đuổi rắn ở chung quanh, rồi cài đặt mấy bẫy rập đơn giản.
Chuyến đi này có lẽ không trở về được, không ai biết được. Lý Lộc dùng áo rằn ri của mình lót một tầng cho Keith, áo chống đạn cũng bảo vệ trên người anh. Cuối cùng, cô bỏ trang bị định vị vào túi Keith.
Tất cả bố trí xong, Lý Lộc nhìn Keith một cái cuối cùng, không đành lòng hôn trán của anh một cái, yên lặng 2-3 giây, cuối cùng vẫn kiên định lui ra khỏi động cây.
Dương sẽ tìm đến anh rất nhanh, nếu như cô không về được, Dương cũng sẽ đưa Keith đến chỗ an toàn, Dương chính là một đồng bạn đáng tin cậy. Chỉ cần trở lại Newyork, thì sẽ lấy được mấy ống huyết thanh của cô trong bệnh viện của Carl. Mặc dù có thể không đủ dùng, nhưng có chút ít còn hơn không.
Keith lo lắng giãy giụa, nhưng không cách nào tỉnh lại, anh cảm thấy Lý Lộc đang rời xa anh, rời khỏi phạm vi anh có thể chạm đến mà không do dự chút nào.
Có lẽ là nằm mơ, giấc mộng khó chịu này thật quá đáng ghét, phải sớm tỉnh lại mới được. Anh loáng thoáng cảm thấy như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có tỉnh lại.