Hướng Vũ Hằng không quá chú ý tới chuyện ăn uống. Trước đây ở nước ngoài anh cũng khá kén chọn, nhưng về nước rồi cảm thấy cái gì cũng có thể nuốt trôi, không có gì là không thể ăn. Quả nhiên là có so sánh mới biết cái gì hay, cái gì dở.
Trong lúc hai người họ đang ăn vui vẻ thì Vương Y Bối nhìn thấy bàn ăn gần đó có một đôi nam thanh nữ tứ cũng đang ngồi ăn cơm. Cô mở to mắt, cứ ngỡ nhìn nhầm, nhưng sự thật là thị lực của cô rất tốt.
Thời đại học cô thích nằm sấp trên bàn xem phim trên máy tính. Bạn cùng phòng thấy vậy, tốt bụng nhắc nhở cô: “Đừng có ngồi xem kiểu đấy, cậu nghĩ mắt cậu tốt lắm đấy hả?”. Lúc ấy cô trả lời: “Tốt, cực kỳ tốt, tớ chưa bị cận thị, hồi cấp ba tớ còn ngồi đọc tiểu thuyết suốt từ sáng sớm đến tận buổi tự học tối. Đọc xong ngẩng lên trước mắt đen kịt một mảnh dù trong phòng bật đèn sáng choang. Như thế mà sau đó cũng không bị cận thị…”. Bạn cùng phòng sắc mặt không chút biến đổi, bỏ đi, sau đó chẳng bao giờ quản việc mắt cô tốt hay không nữa.
Lúc này, Vương Y Bối nheo mắt, tay cầm đũa cũng buông xuống.
Hướng Vũ Hằng quay đầu lại nhìn theo ánh mắt cô, cảm thấy khó hiểu: “Giám đốc của Quảng Vũ và con gái thứ hai nhà họ Hướng, cô quen à?”.
Quả nhiên, những người có thân phận xếp cùng một hàng luôn nằm trong một phạm vi nhất định. Vương Y Bối lắc đầu: “Chỉ thấy người ta trai tài gái sắc ngồi cùng một chỗ thu hút ánh nhìn thôi. Nghe anh nói vậy thì có vẻ như họ rất môn đăng hộ đối, càng nghĩ càng thấy đẹp đôi”.
Vương Y Bối không thân quen gì với Thân Thiệu An, trước đây qua Trần Tử Hàn, cô mới gặp anh ta một hai lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói với nhau một câu. Cô chỉ cảm thấy tò mò, vì sao Thân Thiệu An và Hướng Thần lại đi cùng nhau? Cô còn nhớ có lần từng nghe người khác nói Hướng Thần đã rời khỏi Quảng Vũ rồi.
“Tôi qua đó một chút.” Hướng Vũ Hằng cười với Vương Y Bối, lập tức đứng dậy. Nếu như đã tình cờ gặp thì đương nhiên không thể làm như không thấy được.
Vương Y Bối nhìn theo Hướng Vũ Hằng, lòng đầy hối hận vì đã chọn chỗ ngồi này. Thành phố này thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người quen cũ, lần nào cũng bị đánh động tới dây thần kinh, muốn giả vờ quên cũng không thể.
Hướng Vũ Hằng tới chào hỏi, Thân Thiệu An dù không mấy thoải mái nhưng vẫn duy trì thái độ lịch sự: “Giám đốc Hướng quả nhiên là không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì khiến cho người ta không thể không tròn con mắt mà nhìn. Thật sự còn phải học tập giám đốc Hướng nhiều”.
Chi tiết cụ thể cho hợp đồng đã bàn bạc cụ thể đến thế rồi, thật không ngờ còn bị đá bay, Quảng Vũ vì dự án này đã hao tổn rất nhiều nhân lực và tiền của, cuối cùng lại để cho người khác hưởng lợi.
“Giám đốc Thân châm chọc tôi rồi, chẳng qua tôi chỉ gặp may mà thôi. Bố tôi lúc nào cũng dặn tôi phải học tập anh. Giám đốc Thân tài giỏi như vậy, khiến tôi cảm thấy rất áp lực.”
Thân Thiệu An lắc đầu, không thể không cười, cầm lấy ly rượu lên mời Hướng Vũ Hằng một ly.
Hướng Thần hết nhìn Hướng Vũ Hằng, rồi lại nhìn Thân Thiệu An, đối với chuyện giữa đàn ông với nhau, cô không quan tâm nhiều. Cô chỉ để ý tới người phụ nữ đang ngồi bàn bên kia mà thôi. Cô đứng dậy nói: “Tôi cũng nên qua bên kia ôn chuyện cũ mới phải”.
Hướng Thần vừa nói hết câu, trên mặt Hướng Vũ Hằng chợt hiện lên sự kinh ngạc.
Hướng Thần đi đến bên cạnh Vương Y Bối, đảo mắt qua bàn thức ăn, khẽ cười: “Đã lâu không gặp!”.
Vương Y Bối nhìn khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người của Hướng Thần, khuôn mặt mà cô từng rất ghét, và đã từng tát một cái, vậy mà hiện giờ cô chẳng hề cảm thấy có chút phẫn nộ nào nữa: “Mới chỉ có vài ngày, xem ra trí nhớ cậu kém đi rất nhiều so với trước đây”.
Còn nhớ thời cấp ba, Hướng Thần học thuộc lòng bài rất nhanh, từng được các thầy cô khen ngợi.
Hướng Thần cười ra tiếng: “Cậu cũng quan tâm tới tôi quá nhỉ, ngay cả trí nhớ của tôi thế nào cũng biết rõ”. Dù biết Vương Y Bối không hoan nghênh nhưng Hướng Thần vẫn ngồi xuống ghế: “Cậu và sếp có vẻ khá thân thiết nhỉ?”.
Vương Y Bối liếc nhìn cô ta, không hiểu lời nói kia ám chỉ điều gì. Càng để tâm suy nghĩ thì lại càng khó giải thích.
“Trần Tử Hàn vẫn độc thân.” Hướng Thần thật sự không ngờ lại có ngày mình có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt kia một cách thoải mái đến vậy. Quá khứ bao nhiêu hận, bao nhiêu không cam tâm, bây giờ đã hoá thành khói thuốc mà lặng lẽ bay đi. Hướng Thần chợt cảm thấy bản thân nực cười, thầm yêu Trần Tử Hàn ngần ấy năm mà không được, Vương Y Bối chính xác là tình địch số một của cô, theo lý mà nói thì lẽ ra khi thấy hai người họ chia tay, cô phải hài lòng mới đúng. Thế nhưng, cô lại chẳng hề thấy vui vẻ, giống như cảm giác năm xưa khi nghe tin Trần Tử Hàn đính hôn với Lục Dĩnh, cô nghĩ, nếu người bên cạnh anh không phải Vương Y Bối thì đó chính là một khuyết điểm.
Vương Y Bối tròn mắt kinh ngạc, nhưng chỉ lướt ánh mắt qua mặt Hướng Thần, không nói gì.
Hướng Thần muốn giải thích rất nhiều, giải thích chuyện cô và Trần Tử Hàn cùng có mặt tại hôn lễ của Lương Nguyệt chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, giải thích hai năm trước, cô và Trần Tử Hàn vẫn duy trì ở mối quan hệ bạn bè bình thường, có việc cần thì giúp đỡ, không có việc tự khắc sẽ không quấy rầy nhau. Thế nhưng cuối cùng Hướng Thần cũng không nhiều lời, quá chủ động thúc đẩy quan hệ tình cảm của người khác, còn chưa biết là lợi hay hại. Cô cười với Vương Y Bối: “Được rồi, không làm phiền cậu ăn cơm nữa”.
Vương Y Bối nhìn theo bóng Hướng Thần, phát hiện cô ấy cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Thân Thiệu Anh.
Điều mà Hướng Thần giấu tận đáy lòng không nói rõ, chính là cô giả vờ thân mật với Trần Tử Hàn ở đám cưới của Lương Nguyệt, chẳng qua chỉ muốn trả thù Vương Y Bối một chút vì quãng thời gian cấp ba, giúp lòng mình hoàn toàn thoải mái.
Vì vừa rồi Hướng Thần nói muốn ôn chuyện cũ với Vương Y Bối nên lúc này thấy cô ta đã đi rồi, Hướng Vũ Hằng mới quay về chỗ.
Vương Y Bối cười với anh: “Bạn học cấp ba, không ngờ thay đổi nhiều quá không nhận ra”. Nói xong cô mới thấy lời nói của mình lỗi sai chồng chất, vì vừa rồi còn nói là không quen biết hai người họ. “Lúc nãy không chắn chắc lắm nên không dám qua chào hỏi, thật không ngờ cô ấy vừa nhìn đã nhận ra tôi”.
Hướng Vũ Hằng há miệng, nhưng chỉ để bỏ một miếng đậu phụ vào. Anh thật sự muốn nói với cô gái này, nếu không thích thì đừng nói, chứ đừng nói dối làm gì, thái độ miễn cưỡng như vậy như vậy vừa làm cho bản thân khó chịu vừa khiến người khác không thoải mái.
Làm việc với nhau đã lâu, Hướng Vũ Hằng phần nào hiểu được con người cô. Ngày hôm nay tâm trạng cô lộ ra ngoài rất nhiều, hẳn là đã có điều gì chạm vào nơi nhạy cảm nhất trong lòng cô.
Ăn cơm xong, Hướng Vũ Hằng mời cô ra bờ sông ngắm cảnh. Cảnh đêm của thành phố này rất đẹp, chỉ có điều người ta cứ mãi theo đuổi cái đẹp của anh đèn lung linh mà quên mất đi thứ ánh sáng đẹp nhất của màn đêm chính là ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời kia. Cơn gió nhẹ dịu dàng lướt qua mặt Vương Y Bối, thổi mái tóc của cô khẽ bay. Cô chăm chú quan sát một đám trẻ con đang nô đùa gần đấy, lòng dễ chịu hơn rất nhiều, nụ cười lấp lánh trên mặt, đôi mắt như mặt hồ xanh trong và tĩnh lặng, phản chiếu lại từng tia sáng chiếu vào nó.
“Cô có tâm sự?”
Cảm giác này đã xuất hiện trong lòng Hướng Vũ Hằng từ lâu, bình thường Y Bối che giấu quá giỏi, thỉnh thoảng lơ đễnh để lộ ra nhưng cũng chỉ có một chút, còn hôm nay lại biểu hiện ra bên ngoài rất rõ rệt. Rõ ràng cô quen biết Thân Thiệu An và Hướng Thần vậy mà lại nói không quen, sau đó lại còn vụng về giải thích.
“Sao thế, hôm nay anh nhàn rỗi quá nên muốn tìm một người đang đầy tâm sự để khuyên bảo à? Thảo nào mà lại đưa tôi ra đây. Tiếc là phải để anh thất vọng rồi, chỗ này cảnh đẹp như vậy làm gì có ai nỡ lòng tìm tới đây để tự sát chứ, nên anh hãy từ bỏ cái ý nghĩ tìm được một người đang tuyệt vọng ở đây đi.”
Vương Y Bối vô tư cười, khiến Hướng Vũ Hằng không khỏi thở dài: “Có nhiều lúc không thể chỉ dùng lỗ tai để nghe người khác nói, bởi vì lời nói chưa chắc đã biểu đạt thật sự tâm tình của người ta. Cần phải nghe tiếng từ trái tim người đó”.
“Vậy anh thử nói xem, tim tôi đang nói cái gì?” Y Bối vẫn cười thản nhiên, thậm chí còn tỏ ra rất hứng thú với những gì anh nói.
“Cô không quên được một người.” Hướng Vũ Hằng nói bằng giọng chắc nịch.
Nụ cười trên gương mặt cô dần dần mất đi vẻ tự nhiên, nhưng vẫn bình thản nhìn Hướng Vũ Hằng: “Anh tiếp tục đi!”.
“Có lẽ không phải là cô không quên được anh ta, mà chỉ là cô không muốn quên thôi.”
Vương Y Bối nhếch môi, chỉnh đốn lại tâm trạng rối như mớ bong bong: “Ồ, vậy thì đại sư, mong ngài nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể quên được?”.
“Tìm một người khác đến để đuổi người kia đi!”
Vương Y Bối tròn mắt kinh ngạc, rồi đột nhiên phá lên cười: “Không ngờ anh còn có tính hài hước như vậy. Anh diễn giỏi lắm, tôi phối hợp cũng không tồi phải không?”.
Hướng Vũ Hằng không nói gì, chỉ lặng yên nhìn cô.
Vương Y Bối hít sâu: “Hơi lạnh rồi, phiền anh đưa tôi về!”.
Cô không thể phủ nhận, mấy câu nói của Hướng Vũ Hằng đã đả kích tới tâm tư vốn chôn sâu dưới đáy lòng cô. Không phải là cô không quên nổi Trần Tử Hàn, mà là cô không muốn quên. Cô một mặt khuyên nhủ mình phải quên anh đi, nhưng một mặt lại nhắc nhở mình, nếu cứ thế quên thì tình cảm bao nhiêu năm ấy còn lại cái gì để ghi lòng tạc dạ? Nếu ngay cả bản thân mình cô cũng quên, thì chuyện tình cảm coi như chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Thật sự là cô không muốn, không muốn quên anh.
Đi làm mấy năm nay, được mọi người giới thiệu cho rất nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng cứ mỗi lần có ý định thử bắt đầu lại thì cô đều do dự, cuối cùng đóng cửa trái tim. Suy nghĩ đó hệt như khi cô mới học đại học năm đầu, lúc ấy cô tự nhủ với bản thân rằng, chỉ cần biết Trần Tử Hàn có bạn gái mới, cô sẽ thôi hy vọng. Còn hiện tại, cô lại ngầm hứa hẹn với bản thân, chỉ cần anh kết hôn, cô sẽ đi tìm người đàn ông khác. Có lẽ đó mới chính là kết cục mà cô cho rằng viên mãn, hai người họ thật sự trở thành những kẻ xa lạ.
Cô chưa từng nghĩ tới việc tiếp tục duyên phận với anh, nhưng buồn cười ở chỗ cô lại muốn đợi anh kết hôn rồi mới tìm cho mình một người đàn ông khác. Cô quá coi trọng đoạn tình cảm kia nên mới dùng cách này để tôn trọng tình yêu đã từng chiếm trọn tuổi thanh xuân của mình.
Hướng Vũ Hằng mời thêm một vài chuyên gia về đủ mọi lĩnh vực cùng Vương Y Bối đến Lam Sơn. Thực ra Lam Sơn cũng không phải một nơi xa xôi lắm, chỉ có điều vị trí tương đối hẻo lánh. Mấy năm trước, người tới đây du ngoạn rất đông nhưng từ sau khi Hoàn Quang tiếp nhận khu vực này đã cấm xe tư nhân lên núi, nên con đường này mới đầy vẻ hiu quạnh. Nghe nói để có được quyền sử dụng khu vực này, Hoàn Quang không những phải ký rất nhiều hiệp định với chính quyền địa phương mà còn phải đồng ý hợp tác với những vùng lân cận, nên suốt mấy năm qua, công ty đã làm công tác di dời và tiến hành tu sửa đường quanh chân núi.
Lần trước tới đây vội vội vàng vàng còn không kịp quan sát kỹ, bây giờ cô mới