n cuối cùng lại phát hiện ra người mình yêu từ đầu đến cuối chỉ có một, vậy phải làm sao đây?
Mình dần dần đã hiểu ra, dường như tất cả đều là sai lầm!
Hạ Vịnh Tự, ngươi thật ngu ngốc, nếu không phải để ý Tử Tu, làm sao có thể lại để ý cảm nhận của người ngoài, lại nghĩ mình không xứng đáng với anh ấy? Nếu không có yêu, tại sao phải cẩn thận lấy lòng? Nếu không phải coi trọng như vậy, tại sao lại có áp lực…… Tất cả, không phải vì tình yêu sao?
Cho nên khi ở bên Dương Gia Chương mới có thể tự do tùy hừng, vì chỉ là bằng hữu, mình mới có thể tự tại, không có áp lực, bởi vì mình không suy nghĩ hắn đánh giá mình ra sao, lại càng không lo sẽ mất hắn.
Thời gian lâu như vậy cuối cùng cũng đã hiểu, nhưng hình như cũng đã quá muộn……
Một ngày, lại một ngày, bắt đầu sẽ là nhớ lại những chuyện trong quá khứ, sau đó sẽ càng nhớ nhung.
Càng nhớ, càng hiểu thêm; Càng hiểu thêm, trái tim lại càng đau.
Anh luôn nói, không thể làm cái này, không thể làm cái kia, tới bây giờ mình mới hiểu được suy nghĩ của anh ấy.
Anh nói:“Thi được làm học muội của anh.” Đó là bởi vì mình nói :“Rất nhớ anh.”Anh không đành lòng để mình ở nơi xa xôi mà thương nhớ anh.
Anh nói:“Có chuyện gì trong lòng không được giấu giếm anh.” Là vì anh lo lắng, sợ mình có chuyện buồn không nói ra, muốn gánh vác mọi chuyện cùng mình.
Anh muốn mình học xã hội, tuy rằng không có tương lai cho lắm, nhưng đó là thích hợp nhất với mình, bởi vì anh xác định anh sẽ luôn ở bên cạnh mình, tiếp nhận chăm sóc cả cuộc đời mình, cho nên việc có thể trở thành một người phụ nữ tài giỏi không là không hề quan trọng.
Nhớ lại mỗi chuyện, tại sao anh lại tự mình quyết định lại chẳng thèm để ý suy nghĩ của mình?
Thì ra, không phải anh thuận theo suy nghĩ của anh, mà là anh suy nghĩ luôn cho cả mình. Như vậy, tại sao lại nghĩ anh nắm trong tay mọi thứ chứ?
Anh muốn mình phải làm ra sao nhưng khi mình không làm được, anh cũng chỉ khẽ thở dài, chưa bao giờ trách mắng mình một câu, vì sao mình chỉ thấy ngang ngược, lại không thấy sự bao dung của anh?
Mấy hôm nay, cơ thể rất khó chịu, đêm đến lại rất nhớ Tử Tu, ngủ không ngon, buổi sáng tỉnh dậy lại đau đầu, không hề muốn ăn, miễn cưỡng ăn một chút lại nôn hết ra.
Việc này đã kéo dài hơn hai tuần rồi, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo mình đã mang thai!
Vừa mới nghe thấy điều đó, trong lòng rất chấn động. Nhớ tới đêm ngày sinh nhật đó, cũng nhớ tới đêm chia tay đó…… Mình cũng không thể xác định được đứa bé rốt cục là của ai.
Mình rất sợ…… nhỡ đứa bé không phải của Tử Tu, thì phải làm sao?
Chạy đi tìm Dương Gia Chương hỏi rõ ràng, hắn mới nói thật, đêm hôm đó ả hai đều đã say đến chết, vậy còn có thể làm gì chứ? Hắn nói như vậy, chỉ là muốn tranh thủ một chút cơ hội để mình ở bên cạnh hắn.
Đúng vậy! Hắn hiểu rõ tính cách mình, biết mình không có cách nào giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cho nên mình chia tay với Tử Tu cũng chỉ bởi một câu nói dối của hắn……
Cũng không hề tức giận mà mắng hắn, dù sao chuyện này cũng không phải mình hắn có lỗi, nếu mình kiên định hơn một chút thì mọi chuyện sẽ chẳng xảy ra như vậy? Là lỗi của mình oán trách ai được chứ.
Ít nhất mình đã biết, đứa bé thực sự là của Tử Tu, đời này mình có một người đàn ông như vậy đã là quá đủ rồi.
Rất nhớ Tử Tu……
Có loại xúc động muốn nói với anh rằng:“Chúng ta có con rồi, anh biết không? Tử Tu.”
Nhưng mình lại không dám, cũng không có dũng khí đi tìm anh, mỗi lần cầm điện thoại lây, bấm ra dãy số quen thuộc kia lại không thể nói gì…
… Em nói, anh luôn nắm mọi thứ của em trong tay, tùy tiện thay em quyết định, nhưng lúc này, là lựa chọn của chính em, bất kể kết quả tốt xấu thế nào, em tự làm tự chịu, không oán hận.
Anh đã nói như vậy, mỗi lần nhớ tới, trái tim sẽ rất đau.
Sai rồi, thực sự sai rồi, đầu tiên theo đuổi anh là mình quyết định, càng ngày mình càng sai lầm, mất đi người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời này, mình phải nói với anh thế nào đây?
… Cho tới bây giờ, sự dung túng của anh với em thật sự là sai lầm, không sao, nếu anh còn ở đây có thể giúp em giải quyết hậu quả, nhưng lúc này, anh không giải quyết được, cũng không có sức lực mà giải quyết. Là đúng hay sai, anh không biết, nếu em vui vẻ, anh chúc phúc cho em, còn nếu là sai lầm, cũng vĩnh viễn đừng đến nói với anh. Từ hôm nay trở đi, hai người hai hướng, tất cả mọi chuyện của em không còn liên quan đến anh nữa, anh cũng sẽ không can thiệp nữa.
Là mình làm cho mọi chuyện thành ra như vậy, là chính mình chia tay anh trước, vậy mình còn có thể nói gì với anh nữa?
Anh nói, đời này đừng xuất hiện trước mắt anh nữa. Anh ấy sẽ hận mình đến chết, anh ấy sẽ không tha thứ cho mình……
Tử Tu đã nói với mình, khi đó mình còn rất mơ hồ, còn không biết cách chăm sóc chính mình, nhưng là bây giờ đã làm mẹ, chuyện mình phải gánh vác cũng không chỉ là vì một người, mình không thể kém cỏi thế được!
Quyết định tạm nghỉ học, lập một kế hoạch thật tốt cho tương lai, nhưng sợ rằng đến khi sinh con ra gánh nặng lại càng lớn hơn.
Tử Tu, tuy rằng anh không ở bên cạnh em, nhưng là em sẽ không yếu đuối vô dụng như trước kia, chỉ biết khóc lóc và trốn tránh, em biết em như vậy làm cho anh rất khổ vì vậy em sẽ học cách lớn lên, học vì cách chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình, em biết em chính là gánh nặng lớn nhất của anh……
Mấy trang tiếp theo, đều là những đoạn ngắn, câu cú không hoàn chỉnh, chỉ là tùy hứng ghi lại quá trình phát triển của đứa con trong bụng, từng chút từng chút chia sẻ cùng anh.
…Nôn nghén rất nghiêm trọng, cái gì cũng không ăn được. Tử Tu, em rất nhớ anh, trước kia mỗi lần chịu ủy khuất, em đều trốn trong lòng anh khóc lóc và dựa dẫm……
… Cơ thể rất suy ngược, bác sĩ nói như vậy rất không tốt, đứa bé sẽ không an toàn. Tử Tu, em rất sợ.
… đứa bé có dấu hiệu lưu sản, em nằm trên giường, cử động cũng không dám cử động. Vì lưu lại đứa bé, bắt buộc chính mình phải ăn, ăn rồi, ói ra, lại ăn…… Thật là khó chịu. Con à, con ngoan một chút được không? Để mẹ sinh con ra, mẹ đã mất ba con, không thể lại mất thêm con nữa.
…Đứa bé cuối cùng cũng an toàn, em thở phào nhẹ nhõm.
…Đã biết giới tính của con rồi, là con trai đó, Tử Tu. Em hy vọng nó giống anh, thông minh lại xuất sắc, đừng giống em lại ngốc nghếch.
…Nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện đứa bé đang động đậy. Tử Tu, đứa nhỏ đá vào bụng em đó.
… Tử Tu, con chúng ta khỏe mạnh lắm, nó ở ta trong bụng rất hiếu động, em nghĩ nó sinh ra nhất định là một tên nhóc dư thừa sinh lực.
…hôm nay đi siêu âm ba chiều, bác sĩ nói con mình tốt lắm! Hai tháng nữa là có thể nhìn thấy con của chúng ta rồi, Tử Tu.
…Con ngoan, ông nội thường khen ba ba con thông minh, nói lần đầu tiên ba ba con đnahs cờ thắng ông nội khi đó mới có mười tuổi, thật lợi hại đúng không? Vì kỉ niệm chuyện này, ông nội con nói đứa cháu đầu tiên của ông muốn đặt tên là Tử Dịch, con đá bụng mẹ như vậy con cũng đồng ý phải không, tiểu Tử Dịch?
…Bụng to rồi, cả ngày ở nhà cũng chẳng đi được tới đâu, em bắt đầu học đan len, con còn nhỏ chưa dùng tới, cho nên này cái khăn quàng cổ này là em đan cho anh đó, Tử Tu.
Mấy cái khăn quàng cổ được xếp ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh những tờ giấy ghi chú đó, anh đếm đếm, vừa đủ sáu cái, cô mỗi năm đều đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ, bởi vì anh đã từng nói đời này anh chỉ dùng khăn quàng cổ cô đan, nhưng mà cô alij không biết đưa cho anh thế nào.
Ba giờ sáng, không lý do gì lại bừng tỉnh dậy, không biết vì sao, trong lòng ẩn ẩn bất an, giống như có chuyện gì sắp xảy ra.
Theo thói quen sờ lên bụng, cục cưng không có động tĩnh gì, em sợ lắm…… CÓ cảm giác không đúng. Cục cưng luôn luôn hiếu động, chưa bao giờ an tĩnh lâu như vậy, em sợ lắm, nửa đêm chạy tới bệnh viện, phải xác định không có chuyện gì, em mới có thể an tâm……
Tiếp theo, vài tờ giấy sau đó chữ viết bị nước làm cho nhòe đi, mơ hồ có thể nhận ra, khi cô viết những chữ này cảm xúc không ổn định, thương tâm đến mức khó viết thành chữ.
Tử Tu, con của chúng ta đã không còn nữa rồi, bác sĩ nói, cuống rốn vòng qua gáy, khi em phát hiện ra thì đã không thể cứu được nữa……
Tử Tu, anh có trách em không? Em thật không tốt, ngay cả một đứa con cũng không bảo vệ được……
Đứa bé đã 9 tháng rồi, rõ ràng không lâu nữa, có thể ôm nó, hôn nó, nói cho nó biết mẹ nó thương nó như thế nào…… Vậy mà chỉ một chút, nó đã biến thành lạnh lẽo như vậy không có dấu hiệu sống sót……
Tử Tu, anh biết không? Tử Dịch của chúng ta rất giống anh, nó đã có hình thù, là một tiểu sinh mệnh hoàn chỉnh…… Nếu nó có thể được sinh ra thì thật tốt phải không?
Em không thể ngủ được, mỗi đêm đều nghe thấy đứa nhỏ khóc kêu mẹ.
Em mất anh rồi, cũng mất Tử Dịch rồi, hai người quan trọng nhất trong cuộc đời em, tất cả đều mất rồi, em thực sự không biết tương lai phải làm thế nào, em đã không còn phương hướng nữa.
Hôm nay, em lại đi thăm mộ của Tử Dịch, mỗi lần đi em đều mang một bó hoa bách hợp thuần khiết nhất, bởi vì nó là thiên sứ của em, còn chưa có tới kịp đến với cuộc đời, chưa nhiễm hồng trần đã vội vàng rời đi.
Trịnh tỉ đã biết, mắng em rất nhiều, hỏi xem bản thân em bây giờ còn ra bộ dáng gì nữa.
Bộ dáng gì nữa em cũng không rõ, đã lâu lắm lâu lắm rồi, em không nghiêm túc nhìn kỹ mình trong gương. Hẳn là rất tệ, em nghĩ vậy.
Nếu không gặp bác sĩ tâm lý, có lẽ em đã bị điên từ lâu rồi; Nếu không dùng thuốc, em căn bản không có cách nào ngủ được, ngày tháng cứ vậy trôi đi, nhưng có gì khác sao? Thực sự không tốt.
Trịnh tỉ hôm nay mang em ra khỏi cửa, em không biết cô ấy muốn dẫn em đi tới nơi nào, cũng không muốn quan tâm, mặc kệ cô ấy kéo đi. Sau đó, chúng em đến một cô nhi viện, một bàn tay nhỏ bé mềm yếu nắm lấy tay em, cậu bé đó có một đôi mắt rất sáng, dùng giọng nói mềm yếu, non nớt hỏi em:“Cháu có thể gọi dì là mẹ không?”
Em lặng ngắt tại chỗ, trong đầu có một cơn chấn động mãnh liệt, khuôn mặt đó rất giống anh.
Cậu bé đó tên là Tiểu Tinh, gần được hai tuổi, trùng hợp là sinh nhật của nó, cũng chính là tháng Tử Dịch qua đời.
Cậu bé đó là ông trời bồi thường cho em sao? Là tiểu Tử Dịch thương xót mẹ nó khổ sở, mỗi ngày rơi lệ thương nhớ nó, cho nên trở về giúp em đúng không?
Mặc kệ có phải hay không, em rất muốn đứa trẻ này, em muốn bảo vệ nó, đem tất cả những gì đã làm cho Tử Dịch mà cho nó……
Một tầng nước mắt khiến mắt anh mơ hồ, Quan Tử Tu gập quyển sổ lại, nghẹn ngào không thể đọc nữa.
Anh chưa bao giờ biết, sáu năm nay cô có nhiều đau khổ như vậy, những cái đau khổ này, đều là vì chịu đựng vì anh, cô cũng không hề đề cập tới……
Một tờ, lại một tờ nữa, anh xem đứt quãng, đó chính là cuộc sống sáu năm qua của cô. Ba quyển sổ thật dày, anh chăm chú đọc từng hàng chữ, mặc kệ trời tối đi, lại sáng lên.
Tầm mắt anh dừng lại ở trang giấy cuối cùng …
Ta biết lần này anh thực sự là rất hận em, cho nên mới kiên quyết rời đi như vậy, nhưng anh hãy nghe em nói những lời này đã.
Xin lỗi anh, Tử Tu, em vô cùng yêu anh, nếu có thể, em thực sự rất muốn nói với anh rằng, anh là giấc mơ đẹp nhất trong đời em, những năm tháng ở bên anh tốt đẹp đến mức mỗi lần nhớ tới trái tim em lại khẽ đau