Còn hôm nay, hình như nơi bị khóa kín đó bị nứt ra, cảm xúc tuôn trào, cô cảm giác được, những dao động ẩn ẩn của anh, nhưng mà anh che giấu tốt như vậy, giấu giếm một tia dấu vết cũng không có.
Cô tin rằng ngay từ ngày xưa anh đã như vậy. Mỗi người, cả đời luôn luôn có một thời đã qua, một thời tuổi trẻ thỏa thích vui vẻ, vướng bận một người, yêu đương nhiệt liệt, muốn ôm cô, vì cô mà thiêu đốt, chứ không phải biểu hiện mỗi lần đều là hoàn mỹ, cũng sẽ không nhớ đến chuyện đánh răng hay nghi lễ trên giường, có khi sẽ rất xúc động mà không khống chế được, không kiềm lòng được, nhưng đây mới là con người thực của anh.
“Có quen biết” kia quả thực không đơn giản, có thể dễ dàng làm được chuyện mà hai năm qua cô không làm được.
Thật lâu sau, cô lùi lại phía sau, lặng im chăm chú nhìn anh, cái gì cũng không nói.
“Cô ấy là bạn gái trước của anh.” Một lúc rất lâu, anh mới thong thả phun ra vài chữ. Giấu không được, anh biết anh không giấu được cô, cô rất thông minh, tâm tư quá mức tinh tế, cho dù không nói, cô cũng đoán được.
Mọi người đều nói anh khó hiểu, một khi trái tim muốn giấu, ai cũng nhìn không thấu, ngay cả chuyện anh từng yêu cô gái kia, cũng không có ai gọi là biết thực sự, nhưng cô lại biết, cho dù tận lực che giấu, cô vẫn có thể phát hiện ra, ngay cả anh cũng không hiểu vì sao.
“Sau đó sao lại chia tay?”
Anh lại lặng im một trận.“Không yêu nữa.”
Không yêu nữa, là anh? Hay là cô ấy? Đáp án dường như rất rõ ràng.
“Nhưng những tổn thương lúc trước đến bây giờ vẫn làm anh đau.”
Lại là một trận thẩm trất –“Tĩnh Vân, vì sao em hiểu rõ anh như vậy?”
“Em không còn nhỏ nữa, trong nhà ở thúc giục, cha mẹ muốn em lo lắng một chút.” Cô đột nhiên nói ra câu này, không liên quan đến nhau.
“Lo lắng” gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng.
“Có đối tượng?”
“Có. Ăn cơm qua vài lần, cũng không tệ. Người nhà nói, nếu em không có ý kiến khác thì cứ như vậy đi.”
“Thật à?” Anh gật đầu.“Vậy chúc mừng em.” Bàn tay anh nắm nhẹ vào tay cô.
Hai năm này, quan hệ của họ thực sự là rất tư mật, chưa từng nghĩ tới sẽ công khai với bên ngoài, cho dù tạp chí lá cải viết mưa viết gió, trong lòng họ đều biết chuyện không hề như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt, là cô chủ động bắt chuyện, lần thứ hai gặp mặt, cô mở miệng hẹn anh ăn cơm, lần thứ ba gặp mặt, bọn họ lên giường.
Cô là cô gái quả quyết thông minh, làm việc cũng không dong dài dây dưa.
Ban đầu, chỉ là đêm dài tướng bồi, về sau, còn có thể chơi thân như bạn bè.(đêm dài tướng bồi như kiểu bạn giường ấy)
Họ là trai tài gái sắc, nhưng đó lại không phải điều kiện để cấu thành tình yêu. Có khi anh cảm thấy, cô và anh rất giống nhau, bọn họ thưởng thức đối phương, hiểu suy nghĩ của nhau, nhưng chỉ là như vậy, đó là còn chưa kể, một khi cô có đối tượng phù hợp, anh sẽ vui vẻ nói tạm biệt, hơn nữa chúc phúc cho cô.
Tuy rằng không có lời hứa hẹn hay ràng buộc gì, nhưng khoảng thời gian hai năm này, cô luôn là bạn giường duy nhất của anh, đây là tôn trọng nhau, cũng là tin tưởng cô cho nên anh và cô không có gì phải thỏa thuận với nhau cả.
Bị tạp chí lá cải truy đuổi, khác hẳn so với dự tính ban đầu của anh, quan hệ của họ bị nhuộm đẫm phóng đại, người nhà anh cũng dồn ép, anh tin rằng nhà cô cũng không kém bao nhiêu, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, quan hệ của họ không phải là loại đó, bọn họ đều là những người tự chủ kiên định, sẽ không chịu ảnh hưởng của bên ngoài.
Cô nhẹ giọng nói lời cảm ơn, rút tay về, xoay người mặc quần áo. Anh lịch sự xoay lưng lại, không phải quan hệ như vậy, cho nên phải cầm chừng giữ mực, mặc dù trước đó một khắc, bọn họ còn đang ở trên giường thân mật giao triền.
“Anh hỏi em, vì sao lại hiểu rõ anh như vậy, bây giờ em có thể trả lời.”
Anh quay đầu nhìn lại, cô đã mặc xong quần áo, im lặng đứng ở phía sau anh, hai tay nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt anh, đặt lên môi anh một nụ hôn bất ngờ không kịp đoán trước.“Bởi vì em yêu anh, em là thật lòng, em cảm nhận được mỗi tấc hô hấp cùng nhịp đập của trái tim anh.”
Anh ngạc nhiên.“Bắt đầu từ bao giờ?” Chuyện này anh chưa bao giờ phát hiện ra……
“Khi cùng anh được nửa năm.”
Nói cách khác, một năm rưỡi này, cô đều dùng cách này để yêu anh.
“Em nên nói cho anh sớm hơn một chút.” Giọng nói của anh khàn khàn. Anh vẫn luôn cho rằng, lên giường chỉ là một loại nhu cầu tất yếu giữa nam nữ trưởng thành, hắn và cô bên cạnh đều không có ai, phù hợp với nhau, vì thế trở thành bạn giường cố định, cũng không biết rằng, cô đối với cách làm của anh, không chỉ có như thế……
“Khác nhau sao?” Cô hỏi lại, nói hay không cũng không có gì khác nhau, nhiều nhất chỉ là trước khi nói tạm biệt, anh sẽ hiểu cô nhiều hơn.
Anh im lặng.
“Cho nên em mới chọn hôm nay để nói ra, em đang đặt cược. Kỳ thực anh biết không? Cha mẹ em không hề phản đối chúng ta cùng nhau, họ còn bảo em hỏi anh có ý kiến gì khác nữa không, anh có thể mở miệng yêu cầu hoặc tranh thủ, nhưng anh không có, phản ứng đầu tiên của anh chính là vui vẻ nói chúc mừng.
“Anh hiểu mà phải không? Nhưng anh lại không hề chú ý, nói làm bạn bè, anh chỉ thực sự muốn làm bạn bè, không có ý gì khác, thực sự làm anh đau, khiến anh có cảm giác, vẫn là vết thương cũ nhiều năm trước kia, nó luôn tồn tại, chưa bao giờ khỏi hẳn cả.”
“Xin lỗi, em là một thương nhân, không có thời gian đầu tư vào những thứ không có lợi nhuận, cố gắng một năm rưỡi cũng đủ rồi, em lựa chọn buông tay, bắt đầu từ vạch xuất phát.”
Đúng vậy, đây chính là cô, suy nghĩ rất nhanh, sẽ không đem chính mình khỏa lại ở một lối cụt không có đường ra.
“EM mãi mãi là người thông minh.” Anh đưa cánh tay, cho cô một vòng ôm cuối cùng.“Cám ơn tình yêu của em, còn có tình bạn nữa. Từng được em yêu, là vinh hạnh của anh.”
Trước khi đi, cô ngoái đầu nhìn lại, ánh nhìn sâu sắc.“Nếu em là người thông minh, vậy anh chính là người đàn ông ngốc nhất trên đời.”
Anh hơi ngạc nhiên.
“Anh là bác sĩ, không cần em phải nhiều lời, vết thương ở đâu, nên tới đâu điều trị. Em không biết cảm giác hiện tại của anh là yêu, là hận, hay khác nữa, nhưng nếu giả vờ coi như nó không tồn tại, như vậy qua bao nhiêu năm, vẫn sẽ như cũ đau triệt tâm phá phế. Nếu anh không thể thản nhiên đối mặt với nó, thực sự buông tha và giải thoát, như vậy đời này của anh vĩnh viễn cũng không thể bắt đầu lại một lần nữa, càng không yêu được bất kể một ai.” Nói xong, không đợi anh trả lời, cô đi ra cửa, im lặng rời đi, không quay đầu lại.
Phần 3 Lần thứ ba gặp nhau, đã là một tuần sau.
Anh đi siêu thị mua một chút đồ dùng cá nhân tích trữ, không biết là thiên ý hay là thảm họa tàn sát của số phận, nơi này cách chỗ ở của anh rất gần, trên cơ bản hoàn toàn không có khả năng gặp phải, nhưng hôm nay anh lại gặp được.
Chuyện này kì thực là vì tên tiểu quỷ nhà anh. Có đôi khi cảm thấy Tử Cần ngốc nghếch và người nào đó rất giống nhau, chưa nói đến, suy nghĩ đơn thuần, ngại ngùng không dám cự tuyệt, kết cục chính là biến chính mình thành sơn cùng thủy tận — đầu năm lại đem tiền sinh hoạt của mình cho người khác mượn, sau đó khiến cho chính mình ba bữa cũng không thể ăn đủ!
Gọi nó chuyển đến sống cùng, tiểu quỷ lúc này lại rất có chí khí, kiên quyết tự lực cánh sinh, nếu anh không ngẫu nhiên đến nhà xem một chút, có lẽ ngày nào đó tiểu quỷ ngốc nghếch này sẽ làm chính mình chết đói mất.
Nhìn đi! Đầu tiên, chính là phải thay thế tên hết đạn cạn lương kia bổ sung nhu yếu phẩm và kho lương thực để duy trì cuộc sống.
Mỳ? Nó rất lười, sẽ không nấu.
Mỳ ăn liền? Không dinh dưỡng, chất bảo quản nhiều như vậy, cũng không phải là chuẩn bị đi vào Tử Cấm Thành.
Nghĩ ngợi một chút, anh đành phải bổ sung nhiều một chút sữa bột, ngũ cốc và vài nguyên liệu nấu ăn đơn giản.
Bước vào siêu thị 5 phút, anh đã nhìn thấy cô, nhưng cô so với anh còn chuyên tâm hơn, hắn cố gắng tránh đi, không muốn tiến lên.
Anh không phải ngu ngốc, hai lần gặp nhau, có thể cảm giác được cô thực sự né tránh, thậm chí hoảng loạn đến mức làm đổ cả xe đẩy thuốc, nếu nhìn thấy anh là chuyện phiền phức khó xử như vậy, anh cần gì phải làm mất mặt chính mình?
Chỉ một lát sau, cô đã đi tới quầy thu ngân. Có lẽ anh đã quên một chuyện, người này không biết là trời sinh hay thế nào, luôn xuất hiện cùng với phiền toái và rắc rối, trước kia giúp cô thu dọn cục diện rối rắm nhiều vô kể, hiện tại không có liên quan gì nữa nhưng anh vẫn gặp phải –
Cho tới bây giờ sự kiện chỉ được đề cập trên TV và báo chí lại thực sự trình diễn trước mặt anh. Thì ra thực sự có thiên binh có thể đeo mũ bảo hiểm, cầm trong tay con dao gọt hoa quả cũng có thể thất mã mà cướp bóc, mà cô khi nào thì không tính tiền, lại chọn đúng thời điểm đó!
Mọi người thét chói tai chạy ra, có người còn chạy ra rất xa lui đến góc khuất nhất, chỉ còn nhân viên thu ngân tính tiền không dám vọng động cô.
Con dao gọt hoa quả sắc bén ở giữa cô và nhân viên thu ngân trong lúc đó qua lại chớp lên, như muốn phô trương thanh thế. Quan Tử Tu ngừng thở, tuy rằng chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy đây là tên cướp không hề có kinh nghiệm, bị buộc tới đường cùng mới có thể nhất thời xúc động mà làm liều, có lẽ cũng không có lá gan đả thương người, nhưng con dao cứ luôn vung lên trước mặt cô vẫn làm anh kinh hãi đảm khiêu.
Nhân viên thu ngân hoang mang rối loạn khẩn trương đem tiền mặt từng xấp đưa ra, anh nhẹ nhàng thở ra, trái tim đang treo cao định buông xuống, bỗng nhiên tên cướp thoáng nhìn thấy cái gì đó, chộp tay về phía cổ cô, cô theo bản năng tránh đi, nhất tranh nhất đoạt biến thành giằng co, mọi thứ bỗng trở nên hỗn loạn.
Cô ngốc này! Đưa tiền cho hắn là được, cô kháng cự cái gì chứ!
Vì cô cứ cố bảo vệ như vậy, đối phương càng thêm tin rằng thứ cướp được là vật phẩm đáng giá, đừng nói tên cướp, ngay cả anh cũng nghi hoặc đó là bảo bối gì khiến cô không tiếc mạng sống mà bảo vệ.
Mọi chuyện trong nháy mắt rối tung lên, đối phương không nghĩ tới cô sẽ phản kháng, trái tim hoảng hốt, con dao hoa quả lại hướng bàn tay cố ý bảo vệ kia của cô vạch tới. Một khắc đó, trong đầu óc anh hoàn toàn ngưng trệ, đừng hỏi anh đang nghĩ gì, anh thực sự không biết, chỉ biết là khi anh phản ứng bình thường trở lại, trong lòng đang ôm cô, mu bàn tay một trận co rút đau đớn kịch liệt.
Cô giật mình ngạc nhiên ngửa đầu, vừa thấy anh, sắc mặt hoảng sợ đại biến.“Tử Tu!”
Máu tươi nhanh chóng trào ra, thấm cả hai tay cô, trong tiếng thét chói tai cùng hỗn loạn, nhân viên bảo toàn nhân cơ hội áp chế tên cướp, nhưng tâm tư của hai người họ đã không ở nơi đó……