Công ty Cương thiết kế cảnh quan vẫn bận rộn giống như trước đây, vừa đầu xuân, Nguyên Hạo lìên tới Nhật bản công tác, cùng Hoàng đổng khó tính tự mình đối mặt nói chuyện.
Tuy rằng lần trước Tương Quân cuối cùng không đi tới cái hẹn xem mắt, nhưng không biết vì sao, Hoàng đổng cũng không để ý việc này. Nhưng mà nói đi nói lại, cho dù ông ấy bởi vì để ý mà không muốn đem dự án thiết kế giao cho “Cương”, Nguyên Hạo cũng không để ý, dù sao với anh mà nói, Tương Quân so với cái gì cũng quan trọng hơn!
Tuy rằng vất vả, Hòang đổng đưa ra nhiều ý kiến gây khó dễ, nhưng Nguyên Hạo vẫn kiên trì với dự án thiết kế cảnh quan khách sạn, công trình thiết kế còn chưa chấm dứt, “Cương” cùng danh khí của anh đã muốn khai hỏa, nguyên bản ở Hồng Kông, Đài Loan, thậm chí là đại lục, hiện nay lại thêm Nhật bản, dự án một cái thêm một cái, anh cùng Tương Quân bắt đầu gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều ngày.
Bận rộn như vậy mãi cho đến nghỉ xuân Nguyên Hạo mới có thể thở phào, trở lại Đài Loan, trải qua một cái cuối tuần không có công việc hay người nào quấy rầy.
Thứ hai, Nguyên Hạo như cũ mười giờ sáng vào công ty, so với một người đi công tác mười ngày mà nói, anh thần thanh khí sảng một cách khác thường, đương nhiên là vì cuối tuần anh không chỉ được ngủ thỏai mái, hơn nữa tiểu biệt thắng tân hôn.
“Tương Tương.” tâm tình Nguyên Hạo tốt làm cho anh chẳng phân biệt được công và tư, vào công ty liền trực tiếp đứng trước chỗ ngồi của Tương Quân nhìn cô cười, mặc kệ những nhân viên khác bàn ra tán vào: “Cho em thứ này, ngày hôm qua anh quên đưa cho em.”
Công và tư chẳng phân biệt được là chuyện anh kiêng kị nhất, nhưng là anh nhịn không được, anh nói cho chính mình, cho bản thân ba phút, ba phút sau anh liền mang mặt nạ ông chủ mới được.
“Cái gì vậy?” Tương Quân nghĩ đến nguyên nhân làm anh quên, bỗng dưng đỏ mặt.
Sáng sớm cuối tuần, anh lấy nụ hôn làm cô tỉnh, thời gian kế tiếp, anh lại không cho cô rời khỏi giường của anh, đều do anh rất thô lỗ, hại cô hôm nay mặc áo cao cổ đi làm, áo cổ nha! Hôm nay mặt trời lên, nóng đòi mạng, hại cô vào công ty đã bị người khác dòm ngó, cô ăn mặc thật sự rất kỳ quái.
“Quà tặng.”
Nguyên Hạo đưa túi trong tay cho cô, Tương Quân nghi hoặc mở ra, từ giữa lấy ra hai bao kẹo thủ công hình dáng thực đáng yêu.
“Cho bạn nhỏ.” Anh cố ý chú giải thêm.
Tương Quân liếc mắt nhìn anh một cái, xấu hổ nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Nguyên Hạo dạo này thường thường đi công tác không ở công ty, nhưng mỗi lần trở về, anh nhất định sẽ vì cô mang quà vè, trước đó là nước hoa, túi da, hoặc là vật phẩm trang sức quý báu, nhưng chưa từng thấy cô sử dụng qua, cho đến khi bị anh gặp được cô giấu ở ngăn kéo lớn một bình kẹo, từ đó về sau, anh liền nghĩ đến cô thích ăn kẹo, thường thường lấy chuyện này ra cười cô.
Không đếm được từ khi nào bắt đầu, Nguyên Hạo đi công tác trở về, đều vì cô mang theo kẹo thủ công nổi tiếng từ các quốc gia làm quà.
Kéo ra ngăn kéo lớn nhất, ôm ra bình kẹo giấu sâu bên trong, Tương Quân thực quý trọng kẹo Nguyên Hạo đưa cho cô, cô đem kẹo mới bỏ vào bình kẹo thủy tinh đã muốn bị nhồi đầy.
Bình kẹo nhiều đến nhét không nổi, cô phải tìm khe hở nhét từng viên một vào mới được.
Nguyên Hạo bật cười, cô thực sự nhét kẹo, dáng vẻ kia giống học sinh tiểu học chuyên chú làm thí nghiệm: “Mua nhiều kẹo nhiều như vậy cho em, vì sao em không ăn?”
Tương Quân đem viên kẹo cuối cùng nhét vào bình, sau đó khi đem nó bỏ vào ngăn kéo lớn, cô mỉm cười nói: “Hiện tại em rất vui vẻ, cho nên không cần.”
Cô cảm thấy siêu vui vẻ, siêu hạnh phúc, cô không nghĩ sẽ khóc, không hề cảm thấy khổ sở, cho nên kẹo vẫn là để ở trong bình là tốt rồi, cô cảm thấy chính mình hẳn là không cần kẹo.
“Nha đầu kỳ quái.” Nguyên Hạo nhìn cô luyến tiếc không muốn ăn, cũng không hỏi nhiều, lại càng không nghi ngờ: “Đi làm, đã tới giờ rồi.” Thời gian ba phút, anh hẳn là lên lầu trở về văn phòng, nhưng là chân anh lại giống như bị đóng đinh không cử động.
“Được.”
“Anh như vậy là đủ rồi… em tự nói với mình như vậy.” Cô ngây ngốc đáp lời làm cho Nguyên Hạo bật cười, đưa tay ngang qua mặt bàn, nhịn không được muốn chạm đến mặt của cô…
“Giám đốc, sáng sớm không cần chói mắt như vậy, mắt của tôi đau quá…” Cô nhân viên chịu không nổi bọn họ sáng sớm liếc mắt đưa tình, phát ra rít gào bất mãn.
Biểu tình Nguyên Hạo biến đổi, lập tức thu tay lại, dịu dàng không tự chủ được đối với Tương Quân nháy mắt biến mất, chuyển sang gương mặt như tượng, cũng không nói gì cả, liền đảo một ánh mắt đi qua, lập tức làm cho những người khác câm miệng.
Giám đốc vẫn hung ác như trước trở về văn phòng, những người dưới lầu thở phào nhẹ nhõm.
Tình cảm lưu luyến nơi văn phòng thật sự rất tệ, hơn nữa đối tượng lại là ông chủ, ông chủ thì không thể trêu cợt, Tương Quân dịu dáng cá tính hiền hòa, liền biến thành đối tượng bị chế nhạo.
“Tiểu Tương Tương, có cô thật tốt.” Nữ cường nhân bộ nghiệp vụ Sophia lớn hơn Tương Quân hai tuổi đi tới trước mặt cô, vẻ mặt đứng đắn cảm động nắm tay cô, cô ấy cùng Tương Quân cảm tình tốt, nhưng là đặc biệt thích phá cô: “Hiện tại ánh mắt giám đốc mỗi khi vào công ty chỉ biết nhìn chằm chằm vị trí của cô, sẽ không nhìn chúng ta nha, thật sự là vất vả cô cover chúng tôi, thật sự là quá tốt đi.”
“Tôi tuyệt không cảm thấy tốt! Cô nói như vậy là ý tứ gì? Tuy rằng tôi nghe không hiểu, nhưng là tôi biết trong lời nói cô có chuyện, mời nói rõ ràng!” Tương Quân phản ứng rất lớn, làm cho nhóm đồng sự cười vang, mà chính cô nghẹt thở đến đỏ mặt.
Công tác thuận lợi, đường tình thuận lợi, quan hệ với người khác không thành vấn đề, ngày qua vui vẻ như vậy, cô thật không ngờ chính mình rất nhanh liền lấp đầy kẹo trong ngăn tủ.
Ở mùa xuân sắp qua đi phía trước, thời tiết làm cho người ta mốc meo cuối cùng cũng trong, đảo qua vẻ lo lắng nhiều ngày.
Trong lành khó có được, măt trời phát ra sức nóng, chiếu xuống cây cỏ xanh nhạt trước cửa công ty thành một mảng sinh ý dạt dào.
“Gâu! Gâu!” Chó săn màu vàng bị đồng sự kiếm về nuôi trong công ty ở trước cửa sủa hai tiếng, xoay quanh vòng, quẫy cái đuôi, thật xao động.
“Meo meo” Không mời từ trước đến nay, Tiểu hắc miêu đem “Cương” trở thành nhà của chính mình dùng cái tay mập mạp cầm lấy ván cửa, kêu to phóng ra ngoài.
Tương Quân mới từ phòng hồ sơ đi ra phát hiện một mèo một chó này đang náo lọan, lập tức giúp chúng mở cửa, khi đi đến cạnh cửa, Tiểu hắc miêu còn làm nũng cọ vào chân cô.
“Nhưng là mặt cỏ còn ẩm ướt nha…Quên đi, dơ sẽ đưa đi tắm rửa, các ngươi buồn đã lâu, thật đáng thương.” Tương Quân phóng một mèo một chó đi ra ngoài, chúng nó tựa như con ngựa thoát cương, lập tức hướng ra bên ngoài.
Chó săn màu vàng còn mang theo mặt còn ẩm ướt chạy trên cỏ, lăn lộn, rất nhanh liền toàn thân bẩn hề hề, Tiểu hắc miêu tao nhã chầm chậm đến lương đình mái xòe, nhảy đến mặt bàn sạch sẽ nằm úp sấp, nhàn nhã phe phẩy cái đuôi.
Tương Quân trở lại vị trí làm việc, chuẩn bị đem mặt bàn sáng sớm đầy tư liệu chuẩn bị sửa sang lại, còn có sơ đồ thiết kế hợp tác, muốn nhanh chóng mời người công ty trả lại hàng, cũng có rất nhiều việc vặt muốn xử lý, cô còn đáp ứng kế tóan cùng cô ấy chạy đến vài nơi chào hỏi khách hàng.
“Tương Quân, phiền toái cô giúp mọi người pha cà phê.” Đồng nghiệp mới đi ra từ phòng họp mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng lời nói coi như là hòa hõan khách khí.
Phòng khách trên lầu có khách quý tới chơi.
“Chào, anh có khỏe không?” Bởi vì đồng nghiệp nhăn nhó, vẻ mặt hiện lên không thoải mái, Tương Quân quan tâm hỏi: “Muốn tôi lấy thuốc đau dạ dày cho anh không?”
“Thuốc đau dạ dày? Thật tốt quá, cảm ơn. Tôi thật muốn bóp chết A Quang! Đem tư liệu tính sai, anh ta ngu ngốc, xứng đáng bị chê trách! Nếu dự án có chuyện xấu gì, mọi người chúng ta nhất định vây đánh anh ta!”
Đồng nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói một lèo, nuốt vào thuốc đau dạ dày Tương Quân tốt bụng đưa cho, sau khi tìm được mấy văn kiện cần, lại vội trở lại phòng họp.
Tương Quân lập tức đến chỗ pha cà phê, lúc chờ đợi nhìn về phía đồng hồ , kim đồng hồ chỉ vào ba giờ chiều, bọn họ đã muốn ở phòng họp hơn hai giờ.
Hẳn là… Không có chuyện gì đi?
Bưng cà phê nấu xong, cô nhẹ nhàng đi lên, gõ hai cái vào cửa phòng họp, liền thẳng tiến đẩy cửa mà vào.
“Ha ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười thoải mái vang vọng, so với khẩn trương áp bách trong dự đóan của cô hòan toàn tương phản.
Giương mắt nhìn lên, là tiếng cười to của Nguyên hạo, Tương Quân càng nghi hoặc, cho tới bây giờ cô không gặp qua Nguyên Hạo lúc đang làm việc cười to, có thể làm cho anh cười, có vẻ như là có người làm việc gì đúng.
Thật tốt quá, chứng tỏ dự án này anh rất tự tin, Tương Quân cũng nhẹ nhàng thở ra.
Khi Hòang đổng phái cháu trai trưởng đến Đài Loan gặp Nguyên Hạo, toàn công ty cao thấp như sắp gặp phải địch, nghĩ đến dự án lại có chuyện xấu, lo lắng hao tổn tâm trí lúc trước như biến thành hư ảo.
Tương Quân bước đi nhẹ nhàng, Nguyên Hạo dò xét liếc mắt nhìn cô một cái, không phải cô ảo giác, trong nháy mắt ánh mắt kia của anh đặt trên người cô, trên mặt anh tươi cười càng sâu sắc.
Thật là, nói là công và tư rõ ràng, ông chủ lại thường công và tư chẳng phân biệt được!
“Hoàng tiên sinh, có cần tôi rót cho ngài ly nước không?” Sau khi Tương Quân vì khách hàng rót cà phê xong, săn sóc hỏi, dè thấp giọng nói, không ảnh hưởng đến tiến hành hội nghị.
Người cô vừa hỏi đúng là nhân vật chính của hội nghị này, cháu trai lớn đầy tự hào của Hoàng đổng, Hòang tiên sinh là một người đàn ông trẻ tuổi bề ngoài nhã nhặn, tuổi cũng ngang ngửa với cô.
Hòang tiên sinh cũng không giống những khách hàng mà trước đây cô tiếp đãi ngay cả quay đầu lại cũng không có, hoặc là tùy tiện gật đầu cho qua loa cho xong việc, ngược lại nhìn thẳng vào mặt cô, trên mặt lộ ra mỉm cười thân thiết.
Anh ta và Hoàng đổng giống nhau như đúc. Trong lòng Tương Quân yên lặng hạ chú giải, cái lão nhân gia kia thích nhìn vào mắt mà nói chuyện, cho dù là uống một ly trà, nói một câu cảm ơn.
“Được, làm ơn giúp tôi rót một ly nước.” Hoàng tiên sinh mang theo ý cười nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Bởi vì đối phương có lễ, cô cũng khách khí đáp lại.
Tiếo theo Tương Quân quay đầu, tiếp tục vì đồng nghiệp khác rót cà phê.
Cô không chú ý Hoàng tiên sinh nhìn thẳng vào ánh mắt nhìn chằm chằm vừa rồi của cô, mà khi cô xoay người vẫn còn nhìn cô bằng hai mắt, sau đó bật cười.
Mà Nguyên hạo vẫn chú ý hướng đi của Tương Quân thấy được, rađa của đàn ông nói cho anh biết- có quỷ!
“Tôi lần đầu gặp người hợp tác làm ăn bị làm khó dễ còn có thể cất tiếng cười to, khó trách ông tôi lại thích anh, Nguyên tiên sinh.” Hòang tiên sinh cười nói.
“Trên cơ bản, tôi không thích có người nghi ngờ tác phẩm của tôi, tuy nhiên Hòang đổng phái người tới thuyết phục, làm cho ta tâm phục khẩu phục.” Nguyên Hạo nhướng mày nói, không có khả năng, nhất định là anh suy nghĩ nhiều, quá yêu nên ghen, Nguyên Linh thường thường lấy điểm này công kích anh, trong lòng Nguyên hạo bất an nảy lên phiền chán, tiếp tục tiến hành hội nghị.
“Cho nên ý tứ đây là khích lệ chúng tôi?” Một người phụ nữ nói tiếng Trung không được tõ ràng,