Tô Mộ Thu ngồi trên xích đu trong đình viện, cô nhẹ đưa xích đu tạo nên một đường cong nhỏ ở không trung, ung dung qua lại, đôi mắt ngập nước đầy bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên ngơ ngác nhìn bầu trời trong xanh.
Bầu trời sao sáng sủa như vậy? Vì sao lòng cô lại tràn đầy tối tăm? Mẹ ở bên kia có khỏe không? Tiểu Thu rất nhớ mẹ.
Đã không thương cô, vì cái gì không để cô rời đi, cô cái gì cũng không có, chỉ còn lại có ····
Bàn tay nhỏ bé vô ý thức xoa bụng.
Mấy ngày gần đây cô tùy tiện đi đi lại lại vài cái liền cảm thấy toàn thân mỏi mệt không còn chút sức lực nào, trông thấy cái gì cũng đều không có khẩu vị, hơn nữa còn rất buồn ngủ, cô trước kia không như vậy. Cô biết rõ những thứ này là biểu hiện lúc mang thai, cô không biết bọn họ có phát giác được cái gì không, cho dù hiện tại không có, nhưng chỉ cần qua một hai tuần nữa, những biểu hiện này sẽ càng rõ rệt, không chừng còn có thể nôn nghén, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị phát hiện, trước lúc đó cô phải rời khỏi bọn họ.
Ánh mắt lơ đãng rơi xuống cô gái cao gầy bên cạnh cô, cô nhếch khóe môi.
Nửa tháng qua, cô bị giam cầm ở chỗ này, không thể đi đâu cũng không thể gọi điện thoại liên lạc cùng người khác, còn bị an bài một ám vệ đi theo, danh nghĩa là chăm sóc cô, nhưng thật chất lại là giám sát cô.
Cô muốn trốn nhưng mà cô không thể tùy tiện trốn, dù cho may mắn thoát đi được lần thứ nhất, nhưng cô tin chắc lúc bị bắt trở về, thủ vệ sẽ càng nghiêm ngặt hơn, chứ không phải như hiện tại chỉ có một người. Cô phải có kế hoạch thật chu toàn, nhưng cô cần một người, một người có khả năng giúp đỡ cô, cô một mực chờ cơ hội liên lạc với người đó, hôm nay là cơ hội khó có được, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm không ở đây.
Cô không hiểu vì sao bọn họ chấp nhất với cô như vậy, vì sao không cho cô đi, cô không muốn dây dưa không rõ với họ nữa, trò chơi này cô chơi không nổi, chẳng lẽ là bởi vì cô không giống những cô gái khác đối với bọn họ đều tuyệt đối phục tùng sao? Cô nghe lời như vậy còn chưa đủ sao?
“Tiểu thư.”
Một giọng nói thanh thúy cắt đứt suy nghĩ của cô, một người giúp việc đi đến trước mặt cô.
“Sở thiếu gia đã đến.”
“Cô dẫn anh ấy đến thư phòng Hoàng thiếu gia ngồi một lát, tôi sẽ đến sau.”
“Dạ.” Người giúp việc gật đầu, lập tức lui ra.
Cô đứng dậy, đầu có chút choáng váng, vừa muốn bước đi, cô đột nhiên nghĩ đến cô gái sau lưng.
“Mị Nguyệt, cô không cần đi với tôi.”
“Hoàng thiếu chủ cùng Diễm thiếu chủ phân phó, thuộc hạ lúc nào cũng phải đi theo Tô tiểu thư.” Mị Nguyệt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình.
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trầm xuống, “Nếu như tôi nhớ không lầm, bọn họ còn phân phó, cô tất cả phải nghe lệnh tôi, bởi vì tôi chính là chủ tử của cô, không phải sao?” Thanh âm của cô lạnh lùng, ánh mắt uy nghiêm sắc bén nhìn Mị Nguyệt.
Thật ra, nếu như không phải sự tình hôm nay tương đối đặc biệt, cô sẽ không cam tâm tình nguyện dùng tư thế của một chủ tử.
Mị Nguyệt cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.
Tô Mộ Thu để cô ở lại, một mình bước đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong thư phòng của Phượng Dạ Hoàng, Sở Ngự sớm đã ngồi ở trên ghế sô pha, cầm lấy một ly cà phê ưu nhã uống. Thanh âm mở cửa vang lên, Tô Mộ Thu thân thể gầy yếu chậm rãi tới gần, “Sở học trưởng.” Cô lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu Thu.” Sở Ngự gật đầu, cười ôn hòa với cô, trong lòng lại cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cô đến sô pha đối diện anh ngồi xuống.
“Sở học trưởng, hôm nay mời anh tới là có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Em nói đi, có cái gì anh giúp được nhất định sẽ giúp.”
Cô cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu, giống như hạ quyết tâm thật lớn.
“Sở học trưởng, em muốn anh giúp em thoát đi Phượng gia, thoát đi bọn họ.”
Sở Ngự cau mày, “Em không sợ anh nói với Hoàng và Diễm sao?”
“Tuy gặp học trưởng hai lần, nhưng em biết rõ học trưởng không phải người như vậy.” Cô chính là đánh cuộc một lần, cho dù anh không chịu giúp cô, anh cũng sẽ không nói với Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.
“Em cũng biết chúng ta chỉ gặp qua hai lần thì dựa vào cái gì cho rằng anh sẽ giúp em?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ đầu gối, anh nhìn cô suy xét.
“Em không chắc chắn học trưởng nhất định sẽ giúp em, em chỉ là muốn thử xem học trưởng có thể giúp em hay không.”
“Vì sao muốn rời khỏi bọn họ?” Anh khó hiểu.
“Em quá mệt mỏi, em bất quá chỉ là một người bình thường, không muốn dây dưa với bọn họ nữa, em chỉ muốn cuộc sống đơn giản bình thường.”
Sự kiên cường trong mắt cô làm cho anh có chút rung động, “Em yêu bọn họ không?”
Ánh mắt cô lóe lên một cái, “Yêu thì như thế nào, nhất định sẽ không có kết quả.”
Anh thu lại ánh nhìn, tâm tư hơi thay đổi. Anh không biết Hoàng cùng Diễm nghĩ như thế nào, dù sao biết nhau từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ thấy bọn họ đối xử đặc biệt đối với cô gái nào, nếu như bọn họ đối với Tô Mộ Thu chỉ là ham muốn chiếm giữ, anh thật sự không đành lòng nhìn một cô gái vô tội bị bọn họ làm lỡ cuộc đời.
Cô chăm chú nhìn gương mặt ôn hòa của anh, lòng của cô từ từ trầm xuống, cô vẫn là đánh giá quá thấp sự trung thành của anh đối với Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm sao? “Học trưởng không cần khó xử, em biết rõ đây là yêu cầu quá khó xử.” Không ai có thể giúp cô, chẳng lẽ cô chỉ có thể mang theo cục cưng chết đi, mới có thể chính thức thoát khỏi bọn họ sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng, chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Anh cau lại mày kiếm, rốt cuộc chuyện gì làm cô tổn thương nặng như thế, không thể không rời khỏi bọn họ?
“Cho dù anh có giúp em, cũng không thể thành công! Thế lực Phượng gia em tuyệt đối không cách nào lường trước được.”
Hai mắt cô trợn lên, vui mừng nhìn anh, “Cho dù là đánh cuộc, em cũng muốn đánh cuộc một lần, chỉ cần anh giúp em.”
Anh nhìn mắt cô dấy lên hy vọng, đáy lòng thở dài.
Hoàng, Diễm, không thể trách tôi, muốn trách, chỉ có thể trách các người làm người ta tổn thương quá nặng. Như vậy, là tốt hay xấu?
Hoan Ái
Đêm khuya, thư phòng đèn đuốc sáng trưng, hai người đàn ông tuấn mỹ lười biếng ngồi trên ghế sô pha, như đế vương tôn quý, kiêu ngạo bất phàm, tuy bất động nhưng khí thế bức người, làm kinh sợ lòng người, rất khó tưởng tượng được nếu như bọn họ cử động sẽ gây cho người khác cảm giác áp bách mãnh liệt như thế nào. Điểm khác biệt duy nhất là, một người thì lãnh túc, trên mặt rét lạnh như băng quanh năm không thay đổi, người kia lại có vẻ tà mị hơn, mắt phượng hàm chứa nhàn nhạt tà ý.
“Nghe nói bên anh có một tổ chức tên ‘Hắc Đế Tư’ cho người thu mua cổ phần, rất nhiều công ty lớn đã bị thu mua, việc buôn bán của Phượng gia cũng bị ảnh hưởng nhỏ phải không? Hiếm thấy anh có chuyện không làm được.”
Phượng Dạ Diễm giọng nói hơi vui vẻ vang lên.
Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, “Nếu như không có nghe sai, bên em cũng có tổ chức mới tên ‘Minh’ trắng trợn thu mua súng ống đạn được, người thao túng phía sau lưng cũng là có danh hiệu là ‘Hắc Đế Tư’, không phải sao?”
“Ha ha ···” Phượng Dạ Diễm nở nụ cười trầm thấp, “Thật thú vị, mạng lưới tình báo rộng lớn của Phượng gia lại điều tra không ra lai lịch ‘Hắc Đế Tư’, nghe nói những người từng có giao dịch với hắn ngày hôm sau tất cả đều mai danh ẩn tích, ‘Hắc Đế Tư’, một người đàn ông thần bí khó lường, bây giờ em rất muốn sớm được nhìn thấy hắn.”
Mắt phượng xinh đẹp nổi lên hưng phấn, đó là ánh mắt khát máu lúc kẻ mạnh gặp phải kẻ mạnh.
Phượng Dạ Hoàng vẫn là gương mặt không biểu tình, mắt phượng mặc dù không hiện lên sự hưng phấn, nhưng thực sự không thể bỏ qua tia khát máu lóe lên trong ánh mắt.
Phượng gia từ trước đến nay đều có châm ngôn ‘Người không phạm ta ta không phạm người’, đã có người dám phạm đến Phượng gia, uy hiếp địa vị Phượng gia, vậy không thể trách bọn họ hung ác đáp trả.
Mắt Phượng nhếch lên, ánh mắt chiếu đến cửa ra vào, môi mỏng Phượng Dạ Diễm câu dẫn ra một nụ cười nhạt, “Tiểu Thu, tới đây.”
Tại cửa ra vào, Tô Mộ Thu mặt một bộ đồ ngủ trắng muốt, da thịt vốn trắng nõn dưới màu trắng càng trở nên tái nhợt, gần như trong suốt, có loại cảm giác lúc nào cũng có thể biến mất.
Cô mím môi, nhìn anh, chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông khác.
Tuy Phượng Dạ Hoàng rất lạnh lùng, nhưng là so với Phượng Dạ Diễm anh không cho cô cảm giác áp bách mãnh liệt như vậy, không đến mức có loại cảm giác hít thở không thông.
Phượng Dạ Hoàng cau mày kiếm, tay duỗi ra đem Tô Mộ Thu ôm vào trong ngực. Thân thể nhỏ nhắn yên tĩnh mềm mại dựa trên lồng ngực khoẻ mạnh của anh, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay khác vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, động tác nhu hòa cưng chiều, giống như đối với người mình yêu thương nhất trên thế gian.
Đôi mắt trong như nước nhắm lại, quyến luyến hưởng thụ sự ôn nhu khó có được của anh.
Nếu như đây là một giấc mộng, thì đây là một giấc mộng đẹp, thật hy vọng vĩnh viễn vĩnh viễn không tỉnh lại.
“Tại sao muộn như vậy còn chưa ngủ?” Anh trầm thấp hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên ngực anh, cảm thụ được chấn đông nhẹ trên ngực anh, nghe tiếng nói từ tính trầm thấp của anh, cô có cảm giác buồn ngủ.
Cô lắc đầu, “Chưa có buồn ngủ.”
“Vì sao lại ngoan ngoãn như thế?”
“Anh không thích sao?” Thanh âm của cô nhẹ nhàng ôn nhu.
Ngón trỏ thon dài nâng cằm của cô lên, mắt phượng hẹp dài bình tĩnh nhìn chỗ sâu nhất trong mắt cô, ánh mắt sắc bén, phảng phất có thể xuyên thấu hết thảy. Nhưng mà, cô trong mắt ngoại trừ nhu tình ra thì rất sạch sẽ, không hề có chút tạp niệm nào.
Phượng Dạ Diễm bên cạnh duỗi tay ra nắm giữ lấy ót cô, dùng sức xoay mặt của cô qua, “Có phải là làm sai việc gì rồi? Nghe nói buổi sáng hôm nay em tìm Ngự tới, các người có chuyện gì gạt chúng tôi? Hả?” mắt phượng lóe lên nguy hiểm tà khí, thanh âm nhu hòa lại làm cho lòng người run sợ.
“Không có.” Vẻ mặt cô thẳng thắn thành khẩn, “Chỉ là đột nhiên muốn tìm Sở học trưởng tới nói chuyện phiếm.”
“Tìm anh ta nói chuyện phiếm đặc biệt chọn đúng lúc chúng tôi không ở đây, em nghĩ chúng tôi có tin hay không?”
“Ngô ··” Cô kêu rên, cái ót truyền đến một chút đau đớn.
“Diễm.”
Phượng Dạ Hoàng kéo tay Phượng Dạ Diễm ra, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng mở miệng, “Thách em cũng không dám phản bội chúng tôi, em tốt nhất không cần nghĩ ý niệm gì trong đầu, tôi tin chắc rằng em sẽ không thích sự trừng phạt của chúng tôi đâu.”
Cô hạ mắt xuống, che lấp bối rối trong đó.
“Đã lâu rồi các anh không có ôm em. Em muốn ··” Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa lồng ngực của anh, cô tiến đến vành tai anh nỉ non.
“Tiểu yêu tinh.”
Phượng Dạ Hoàng mắng một tiếng, giữ gáy cô, cúi thấp đầu vội vàng tìm đôi môi phấn nộn hung hăng chiếm lấy, cái lưỡi bá đạo cưỡng chế thăm dò vào trong miệng cô như cuồng phong mà tàn sát bừa bãi, cho đến khi cô hô hấp dồn dập, khuôn mặt ửng hồng, sắp không thở được.
Phượng Dạ Diễm ở một bên cảm giác ngực hơi khó chịu, khuôn mặt anh âm trầm, tiến đến giữa bọn họ, hung hăng cắn lên cánh