Thanh âm Phượng Dạ Hoàng vẫn trầm thấp lạnh lùng nhưng lại hơi khàn khàn.
Tô Mộ Thu ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh, cách xa một mét.
Không có biện pháp, tại Phượng gia, anh ta là chủ.
“Đến gần một chút.”
Cô tiến lên trước một bước.
Anh lại không hề báo động trước vươn một chân, mũi giày cứng rắn hung hăng đá lên ống quyển của cô.
“A!”
Kêu đau một tiếng, thân thể gầy yếu ngã xuống trên mặt đất.
Anh nắm cằm của cô, buộc cô phải ngửa mặt lên, “Một cô giúp việc rất to gan a, dám bỏ thuốc tôi, chán sống sao? Hả?”
Trái với giọng nói mềm mại, lực đạo của anh lớn kinh người như muốn bóp nát cằm cô.
Cô cau mày, hai tay dùng sức đẩy cánh tay đang siết chặt lấy cằm mình ra “Anh buông tay, bỏ thuốc gì? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”
Anh cười lạnh một tiếng, tay kia úp lên phía ngực cô, cầm lấy nơi mềm mại nhất thô bạo đè ép, “Dám làm không dám nhận, không biết là rất đáng ghét sao?”
Chát!
Một tiếng giòn vang.
Tô Mộ Thu giật mình sững sờ nhìn tay của mình, lại sửng sốt nhìn Phượng Dạ Hoàng.
“Ha ha…..” Phượng Dạ Hoàng không giận ngược lại còn cười, một giây sau, anh giơ tay lên, hung hăng đánh lên mặt cô, sức mạnh to lớn làm cho cô nằm sấp trên mặt đất.
Gương mặt tuấn mỹ hung ác lạnh lẽo, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng.
Cô cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mùi máu tươi trong cổ họng làm cho cô muốn phun ra.
Cô run rẩy đứng lên, “Nếu như làm thiếu gia khó chịu, tôi thật sự xin lỗi, nếu không có chuyện gì, tôi lui xuống trước.”
Mỗi một bước đi, cẳng chân đều truyền đến từng trận đau đớn thấu xương.
“Còn muốn chạy? Được! Dập tắt nhiệt hỏa cô đã khiêu khích rồi nói sau.”
Phượng Dạ Hoàng chặn ngang sau đó nhấc bổng thân thể gầy yếu lên.
“Anh muốn làm gì?” Cô thét lên. Cảm giác choáng váng càng nhiều hơn.
“Làm chuyện cô muốn tôi làm.”
“Không cần, mau thả tôi ra, thả tôi ra….”
Cô liều mạng giãy dụa, bàn tay nhỏ bé nắm lại đánh về phía anh.
Khuôn mặt anh lạnh lẽo, vung bàn tay lên, đem toàn bộ mọi thứ trên bàn sách quét xuống đất, sau đó ném cô lên trên bàn, thô lỗ không lưu tình chút nào.
“Ô…” Cô đau đến co quắp thân thể.
Thân hình to lớn đè lên thân hình gầy yếu của cô, anh vén váy ngắn cô lên, cởi quần lót vứt đi, ngón giữa thon dài đâm vào nơi tư mật, thô bạo rút ra.
“Ô… Đau… Đừng đụng….” Tô Mộ Thu khó chịu uốn éo người, nhưng bị đè chặt không làm sao nhúc nhích được, “Van xin anh… Buông tha tôi….”
Ngón giữa chỉ qua loa quấy nhiễu hai lần, anh liền tách chân của cô ra, cởi quần lót mình ra, phân thân sớm đã trướng to và dài chống đỡ ở hoa huyệt, động thân một cái, đâm vào trong thật sâu.
“A….”
Nửa người trên của cô cong lên, sau đó lại nặng nề rơi xuống, khuôn mặt vốn trắng noãn trở thành trắng bệch.
Dũng đạo khô khốc không thể luật động.
Bốp Bốp! Bàn tay to đánh thật mạnh vào cái mông tròn vểnh của cô.
Cảm nhận được cơ thể căng cứng của cô chậm rãi buông lỏng, anh bắt đầu mãnh liệt ra vào trong lúc máu tuôn ra thật nhiều, nhiễm đỏ cả hoa huyệt.
“Ô….” Tô Mộ Thu lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Đau quá! Cô nghĩ nếu ngất đi thì thật tốt.
Luật động nhanh mà mạnh mẽ, đâm vào một cái thật sâu, phân thân cuối cùng cũng bắn ra nhiệt dịch nóng hổi.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?
Cô thở dài một hơi, một giây sau, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại. Bởi vì bên trong cơ thể cô thứ gì đó vẫn cứng rắn như trước, bắt đầu một chu kỳ luật động mới.
Từ đầu đến cuối, trong mắt Phượng Dạ Hoàng chỉ có dục vọng ngoài ra không có chuyện gì khác.
Bên kia phòng bếp, Tô Lam thỉnh thoảng nhìn sang cửa ra vào.
“Dì Lam, đừng nhìn nữa!” Hiểu Tình ở bên cạnh nhìn bà buồn cười.
“Nhưng mà Tiểu Thu đi quá lâu, cô nói xem con bé có xảy ra chuyện gì hay không?” Bà lo lắng hỏi.
Hiểu Tình khoát khoát tay, “Đem ly nước dừa cùng tách cà phê thì có thể xảy ra chuyện gì, huống chi Tiểu Thu rất hiểu chuyện, cháu đoán con bé tám phần là đang ở trong phòng nhìn đến mê mẩn không muốn đi ra?”
“Hử?” Tô Lam trợn mắt to, “Không phải là con bé….”
“Đúng vậy! Tuy con bé không nói nó thích đại thiếu gia, nhưng mà chị em tụi con đều thấy rất rõ nha! Đáng tiếc là dì không phát hiện! Tụi con mỗi lần nói đến đại thiếu gia ánh mắt của con bé đều phát sáng! Con chưa từng thấy nó quan tâm đến chuyện gì nhưng lúc nói đến đại thiếu gia nó mới giống như cô gái mười sáu tuổi, chứ không còn giống như một bà già sáu mươi tuổi.”
“Haizz….” Tô Lam thở dài, “Kỳ thật đều tại tôi, con bé từ nhỏ đã chịu khổ nhiều cho nên so với bạn bèn nó hiểu chuyện hơn, mạnh mẽ hơn……..”
Là Tôi
Thân thể mảnh mai của cô gái vô lực nằm ngửa trên bàn lớn xa hoa bằng gỗ lim, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà. Quần áo phía trên đầy đủ, phía dưới váy bị vén đến eo, hai cái chân trắng noãn đầy dấu tay tím xanh, hai đầu gối cong lên, đùi tách ra. Hơi thở đứt quãng, hạ thể sưng đỏ, cửa huyệt tràn ra máu trộn lẫn chất dịch màu trắng.
Đôi mắt chậm rãi quan sát qua một vòng, đợi mọi thứ trước mắt đều trở nên rõ ràng, Tô Mộ Thu leo xuống bàn.
“Ui…”
Cô hít một ngụm khí lạnh, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt.
Cẳng chân đau, chỗ tư mật giữa bắp đùi càng đau hơn, nóng rát như bị người ta dùng dao hung hăng rạch mấy nhát.
Cô xoay người nhặt lên quần lót bị ném trên mặt đất, lúc nhìn thấy dịch trắng đục trượt dọc theo bắp đùi, ánh mắt cô tìm kiếm xung quanh, nhặt hộp khăn giấy trên mặt đất lên, rút ra vài tờ lau chùi sơ qua, lập tức nhắm mắt đem quần lót mặc vào.
“Đừng làm giả vờ tủi thân không cam tâm, đây không phải là điều cô muốn sao, hay là, cô cảm thấy không đủ, muốn thêm nhiều lần nữa?”
Vẫn nhìn cô nãy giờ, Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng mở miệng, khóe môi câu lên, vẻ mặt mỉa mai đùa cợt.
Nghe vậy, cô đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó ngẩng đầu, ánh mắt oán hận trừng về phía ghế sô pha anh đang ngồi, cô xông đến, tay phải giơ lên.
Đôi mắt anh nhíu lại, lúc bàn tay cô chuẩn bị rơi xuống liền đá cô ngã trên mặt đất.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ ngu ngốc để cho một người phụ nữ đánh hai lần sao?”
“Tại sao?” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Ngã ngồi trên mặt đất, cô cúi đầu, trầm thấp hỏi.
“Cô hỏi tôi tại sao? Cô không phải rõ ràng nhất sao?” Anh lạnh lùng cười.
“Cái gì tôi cũng không biết!” Cô rống lớn tiếng.
Cô không hiểu, chỉ là đem ly nước dừa cùng cà phê đưa đến mà thôi, cái gì cô cũng không có làm, bởi vì cô tát anh một cái sao? Hay là bởi vì cô bỏ thuốc như lời anh nói?
Phượng Dạ Hoàng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt thanh thuần, “Cô thật sự không hiểu hay giả ngu, sau khi đem cà phê lên vẫn đứng đó không chịu đi xuống, điều này không phải chứng minh cô là người bỏ thuốc trong cà phê sao? Cũng không coi lại thân phận mình, địa vị nữ chủ nhân Phượng gia cao quý như vậy, một cô hầu gái nho nhỏ như cô có thể trèo lên được sao? Không biết tự lượng sức mình, phụ nữ ngu ngốc.”
Lời nói tàn nhẫn không nể tình.
Cô cảm thấy ngực dường như không thở nổi, “Tôi không có.”
Anh cười lạnh một tiếng, “Là không có bỏ thuốc? Hay không có ngấp nghé địa vị nữ chủ nhân Phượng gia?” Anh cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn xuống một dãy số, “Huyền, truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả ám vệ Phượng gia, tôi cần biết hành động của tất cả mọi người trong Phượng gia lúc sáng nay, còn nữa, kêu tất cả mọi người đến đại sảnh chờ.”
Cô khó hiểu nhìn anh.
“Đã không phải cô, vậy thì chúng ta sẽ tìm xem thủ phạm là ai! Cô giúp việc đáng yêu.”
Anh nở nụ cười tà mị, nơi đáy mắt lại không có ý cười, đôi mắt lạnh như băng hung ác nham hiểm.
Trong đại sảnh xa hoa, trên ghế sô pha có Phượng gia lão gia Phượng Dật Hành cùng phu nhân là Lãnh Nghiên, khách quý Lục Duy Luân, vợ ông ta Liễu Kinh La cùng con gái Lục Nhĩ Nhã.
Lục Nhĩ Nhã nhìn người giúp việc đồng phục chỉnh tề đang xếp thành hàng chỉnh tề phía bên này, lại nhìn một hàng những người đàn ông lạnh lùng trong trang phục đen đứng ngay ngắn bên kia, cuối cùng, hai mắt thật to nhìn người đàn ông thành thục anh tuấn đang ngồi đối diện bên trái, “Chú Phượng, chú có biết anh Hoàng muốn chúng ta chờ ở nơi này làm gì không?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ hé lộ lúm đồng tiền.
Phượng Dật Hành lắc đầu.
Hai đứa con thường không nghe lời người làm cha như ông. Ông cảm thấy rất đau đầu bởi vì cá tính bọn chúng quái dị, không, phải nói là quỷ dị, cũng không biết là hưởng gien biến dị từ ai.
“Còn con, nó không phải đáp ứng hôm nay ở cạnh con một ngày sao? Nó ở phía trên làm gì? Coi văn kiện sao? Đúng là cả một đám cuồng công việc!”
Ngồi ở bên cạnh, Lãnh Nghiên lấy khuỷu tay dùng sức huých vào ngực ông, “Biến thành nghiện công việc điên cuồng còn không phải tại anh, đều tại anh sớm như vậy đã giao công ty cho con, con rõ ràng còn nhỏ!”
Thời gian dường như đặc biệt ưu đãi bà, rõ ràng đã hơn ba mươi tám tuổi, nhưng nhìn thoáng qua chỉ như cô gái hai mươi mấy tuổi.
“Nó đã 22 rồi! Còn nhỏ sao?” Hình ảnh thành thục trầm ổn dường như chỉ là ảo ảnh, Phượng Dật Hành trước mặt Lãnh Nghiên oa oa như một cậu nhóc, “Huống chi, không giao cho nó, em muốn chồng của em vất vả mà chết sao? Em thực tàn nhẫn!”
Lãnh Nghiên lườm chồng một cái.
“Phượng Dật Hành, bộ dáng con nít của ba thật khó coi!”
Lầu hai truyền xuống một giọng nói lạnh lùng.
“Hoàng con.”
“Dạ Hoàng.”
“Anh Hoàng.”
“Hoàng thiếu chủ.”
“Đại thiếu gia.”
Trong phút chốc, nhiều thanh âm khác nhau vang lên.
Phượng Dật Hành trừng mắt với con mình, “Phượng Dạ Hoàng, con thật sự là càng ngày càng hư, ta thật đáng thương, sinh ra một đứa con bất hiếu như thế.”
“Chồng à, là hai đứa, không phải một đứa.” Lãnh Nghiên ở một bên tốt bụng nhắc nhở.
Không để ý tới việc chồng kêu oa oa, bà chuyển ánh mắt sang người Phượng Dạ Hoàng đang ưu nhã đi xuống cầu thang, “Hoàng, con tìm mọi người tới có chuyện quan trọng sao?”
“Là chuyện của một nữ giúp việc.”
“Nữ giúp việc?” Phượng Dật Hành suy nghĩ cười cười, “Nữ giúp việc nào có thể làm cho Hoàng thiếu chủ vĩ đại của chúng ta khổ tâm như thế?”
Ánh mắt Phượng Dạ Hoàng tà mị nhìn lên lầu hai nơi anh đã đứng lúc nãy.
Mọi người nhìn theo ánh mắt anh hướng lên lầu hai.
Không có gì hết.
Lãnh Nghiên liếc cái xem thường, “Hoàng, đừng giả bộ thần bí nữa!”
“Nhìn lại lần nữa đi.”
Mọi người lại một lần nữa đem ánh mắt nhìn lên lầu hai.
Góc bên trái lầu hai chậm rãi xuất hiện một cô gái nhỏ gầy.
“Tiểu Thu!?” Tất cả người giúp việc Phượng gia kinh ngạc lên tiếng.
“Như thế nào? Cảm giác được mọi người nhìn chăm chú có phải tốt lắm không?” Mắt phượng Phượng Dạ Hoàng lóe lên một ý lạnh tà khí, giọng nói không chút nào che giấu vẻ đùa cợt cùng khinh thường.
Dưới đáy lòng Tô Mộ Thu tự nói với mình không cần phải để ý, hờ hững lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vịn tay cầm cầu thang chậm rãi đi xuống.
Thấy rõ ràng trên khuôn mặt tái nhợt của cô sưng đỏ dấu tay, cùng với tư thế đi cà nhắc, Tô Lam đau lòng muốn lập tức xông lên trước, nhưng bởi vì Phượ