Tay phải nhẹ lắc lư, giữa những ngón tay thon dài dung dịch màu đỏ sậm khẽ sóng sánh trong ly.
Phượng Dạ Hoàng lười biếng nằm ngửa trên chiếc ghế dài bọc da, nhíu đôi mắt hẹp dài, thất thần nhìn ra mặt biển đang được ánh mặt trời chiếu rọi lên làn sóng nhấp nhô.
Bang!
Một tiếng vang lớn!
Ngọn lửa hừng hực dâng lên, càng cháy càng ác liệt, như răng nanh ma quỷ đang giương nanh múa vuốt, vẻ mặt khinh thường, giống như đang cười nhạo sự bất tài của bọn họ.
Tâm không thể đè nén mà co rút.
Bốn năm, khoảng thời gian dài hay ngắn? Rõ ràng là dài giống như đã trải qua trăm ngàn thế kỷ, nhưng mà cũng ngắn giống như một cái chớp mắt.
Nâng tay lên uống một ngụm lớn rượu đỏ, mặc cho chất lỏng sâu cay lạnh băng chảy xuống cổ họng.
Nhưng vẫn không cách nào giảm xuống được nỗi đau trong ngực, một chút cũng không thể.
Reng reng reng…..
Giai điệu quen thuộc vang lên.
Phượng Dạ Hoàng để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, đi vào phòng trong, tìm được chiếc điện thoại đã ném lung tung trước đó.
“Hoàng.”
Đầu dây kia vang lên giọng nói trầm.
“Nghe nói em bị thương.”
“Ừ, lần này ngay cả Ngân Hồ, Lãnh Sư cũng được phái đi, xem ra bọn họ không thể nhẫn nại nổi nữa rồi.”
“Chỉ có hai người đó, mà em lại thua sao?”
“Nhất thời sơ sẩy.” Đầu kia có người hừ lạnh, “Em sẽ cho bọn họ biết hậu quả của việc chọc tới chúng ta là gì, không nói cái này nữa, Hoàng, đoán xem em nhặt được cái gì.”
“Gì?” Phượng Dạ Hoàng chau mày.
“Một con mèo hoang nhỏ.”
Phượng Dạ Hoàng nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay vì thế trở nên trắng bệch.
“Anh chắc chắn sẽ không nghĩ ra, thì ra mèo hoang nhỏ luôn ở ngay trước mắt chúng ta, ngay cả em cũng không thể không bội phục sự can đảm của cô ấy! Cô ấy còn mang theo một đôi mèo nhỏ.”
“Thật không?” Phượng Dạ Hoàng cười nhẹ, “Xem ra có trò hay để xem rồi.”
Tiểu Thu, em có can đảm trốn bọn anh, em cũng phải có can đảm thừa nhận lửa giận của bọn anh nha!?
Nhìn quanh bốn bức tường, Phượng Dạ Hoàng cười lạnh một cái, sau đó ưu nhã bước ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng vừa bấm một dãy số điện thoại, “Phái phi cơ trực thăng tới đây ngay lập tức, đồng thời…..”
Giọng nói xa dần, chỉ còn lại tấm màn voan mỏng in hoa trước cửa sổ sát đất theo gió tung bay, còn có…. Cô gái có lúm đồng tiền dịu dàng, thanh tú trong những bức hình treo trên khắp các bức tường trong phòng.
Lửa giận (H)
“Thu nhi, em tựa hồ rất yêu mến khiêu chiến sự chịu đựng của tôi ! Còn không hiểu lời tôi sao? Lại đây.”
“Có lẽ đem hai tiểu quỷ ném đến Lôi Sát đường, em sẽ nghe lời một chút?”
“Không được.”
Cô sợ hãi lên tiếng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cắn cắn môi, nâng lên hai chân nặng như chì, gian nan bước đi.
Phượng Dạ Diễm nửa dựa vào đầu giường, hai tay thanh thản khoanh lại trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đợi cô tại bên giường đứng lại, bỗng dưng, tay hắn duỗi ra.
“A!”
Cô kinh hô, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn ngã lên giường lớn.
Ngón tay thon dài của hắn xiết chặt cằm cô lại như đế vương nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Em muốn bị trừng phạt thế nào, tiểu mèo hoang ko ngoan?.” Lời nói như giữa tình nhân nhỏ nhẹ nỉ non với nhau.
“Chẳng những tự tiện thoát đi chủ nhân, còn tự tiện sinh con, nói lại, hai cái tiểu quỷ thật đúng là đáng ghét, một chút cũng không đáng yêu, ha ha…” Thoả mãn thấy được sự hoảng sợ trong mắt cô, hắn cười vui vẻ,“Yên tâm, tôi sẽ không đối với bọn chúng làm gì, dù sao bọn chúng chính là thứ khống chế em của tôi cùng Hoàng, không phải sao?”
Tô Mộ Thu lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, “Van cầu anh, buông tha con của tôi”
“Như thế này ko phải tốt sao!” Hắn giống như khó xử, ngữ khí mang theo nhàn nhạt chần chờ,“Đối với em, chúng tôi còn chưa chán, nói sao, chúng tôi còn không tìm được sủng vật so với em đáng yêu hơn, em nói, chúng tôi cam lòng buông tha sao?”
Cô nhắm mắt lại, cực lực bỏ qua sự đau đớn trong lòng.
“Chậc chậc, Ngự tiểu tử kia lại vì em mà phản bội chúng tôi, chứa chấp đào phạm, tội danh thật nhiều a.”
Miệng cô run lên,“Không liên quan Sở đại ca, van cầu anh buông tha anh ấy.”
“A? Sở đại ca? Ha ha…” Phượng Dạ Diễm phảng phất phát hiện việc hay,“Gọi thân thiết như vậy! Như thế nào? Sở đại ca của em có phải là so với chúng ta càng có thể thỏa mãn em, tiểu dâm phụ…”
“Anh….” Cô tức giận,“Làm ơn đừng đem chúng tôi nghĩ dơ bẩn như vậy!”
“Tức giận?”
Hắn buông cánh tay kiềm chế cô ra, ngược lại xoa khuôn mặt hồng nhuận trắng nõn của cô.
“Nếu như biểu hiện của em để cho tôi thoả mãn, có lẽ tôi sẽ giúp em khuyên nhủ Hoàng, không truy cứu lỗi lầm của các người. Hiện tại, đem quần áo cởi ra.”
Cô hoảng sợ trừng mắt.
Ác ma!
“Đương nhiên, em hoàn toàn có quyền lợi lựa chọn, cũng có quyền lợi lo lắng, chỉ là, em nên biết, sự chịu đựng của tôi cho tới bây giờ là giới hạn.”
Cô níu chặt cổ áo, sau nửa ngày, bàn tay nhỏ bé run rẩy duỗi đến lưng, nhắm mắt lại cởi ra chiếc váy màu vàng nhạt, trong nháy mắt nó đã rơi xuống mặt đất.
Tuy là mùa hạ, da thịt trắng nõn lại phảng phất ở trong gió lạnh, nhanh chóng liền phát run.
Lại cởi xuống bra cùng quần lót, Tô Mộ Thu đã như trẻ sơ sinh trần như mộng.
Cô cắn chặt môi, một tay che ngực, tay kia che khuất chỗ tư mật, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong mắt tràn đầy khuất nhục cùng xấu hổ và giận dữ.
Cô hơi nhếch môi, tách ra hai chân dạng chân trên bắp đùi của hắn, bàn tay lạnh buốt nhỏ bé dán đặt lên lồng ngực cực nóng, thoáng vỗ về chơi đùa, cúi đầu xuống, thò ra đầu lưỡi liếm láp viên bi màu đỏ sậm nổi lên.
Thở dốc một cái, bỗng dưng, Phượng Dạ Diễm kéo thân hình trên người xuống, xoay người đem cô đặt ở dưới thân, cởi quần lót ra, động thân một cái, cự đại sớm đã gắng gượng vùi sâu vào cơ thể cô.
“A!”
Cô đau đớn kêu lên.
Nửa người trên cơ hồ căng lên, trắng nõn khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, hai tay gắt gao níu lấy dra giường.
Hạ thân phảng phất như bị xé nứt thành hai nửa, khô khốc dũng đạo đột nhiên bị căng lớn đến cực hạn, thành hoa huyệt như lửa đốt cay cay đau nhức.
Hắn không chút nào thương tiếc hung ác kéo ra đưa vào, hung hăng rút…ra, liền hung ác đụng vào,“Tôi cho em trốn, em là của chúng tôi, chỉ có thể là của chúng tôi.” Hắn phát điên gầm nhẹ.
Cự đại nam nhân to lớn hung hăng đâm sâu vào trong hoa huyệt mềm mịn.
“Ô……”
Cô hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn.
Đau quá! Cô có thể hay không cứ như vậy chết mất? Cũng tốt, chết, cô sẽ không liên lụy đến những người khác!?
Hai mắt vô thần nhìn trần nhà, cô hoảng hốt nghĩ.
“Tôi sẽ không để cho em có cơ hội trốn đi lần nữa, tôi không tiếc bẻ gãy chân của em, tiểu mèo hoang……”
Mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn thân thể bị đè chặt khiến cho cao thấp phập phồng.
Con mắt phượng chăm chú khóa tại khuôn mặt tiểu nữ nhân, trong mắt lửa giận cùng dục hỏa thiêu đốt, đồng thời che dấu đáy mắt một tia cuồng hỉ.
“Ân ách…..”
Cô trầm thấp rên rỉ.
Hạ thân đau nhức đồng thời một hồi tê dại tự trong cơ thể xuất hiện, thân thể khẽ run, trong hoa huyệt tuôn ra một cổ dinh dính hoa dịch.
Cô thật sự rất dâm đãng ! Bị làm tình thô lỗ như thế cũng có thể cảm thấy khuây khoả.
Một giọt lệ trợt xuống khóe mắt, Tô Mộ Thu trong lòng đùa cợt mình, càng cảm thấy bi ai. Như vậy thân thể, bị bọn họ dạy dỗ trở nên mẫn cảm.
Vài cái kéo ra đưa vào, Phượng Dạ Diễm thật sâu vùi vào hoa huyệt, chống đỡ cung khẩu liền phun ra một cổ dịch nóng hổi.
Nhiệt dịch rót vào mẫn cảm hoa huyệt làm cô một hồi run rẩy, thiếu chút nữa ko chịu đựng nổi nhưng người đàn ông kia lại bắt đầu một vòng mới tiến vào.
Đây là ý thức cuối cùng của Tô Mộ Thu trước khi bất tỉnh.
Tô Mộ Thu tỉnh lại, nhìn người đàn ông trên thân thể còn đang luật động lực đạo càng hung mãnh.
Đã qua bao lâu? Chân nàng bủn rủn run lên, đó là biểu hiện đùi bị đẩy ra lâu ngày.
“Từ bỏ… Thả tôi ra..”
Cô vô lực lẩm bẩm, đầu vô ý thức đong đưa.
Đột nhiên, cô hơi giật mình trợn mắt to nhìn xem người bên cạnh mình nằm nghiêng vẻ mặt cười tà.
“Anh….” Phượng Dạ Diễm? Vậy trên người cô chính là….
Cô thở dốc kinh ngạc, quay đầu giật mình nhìn người đàn ông lạnh lùng trên người cô tàn sát bừa bãi.