a Zombie, lại khiến Mặc Quân tương đối khổ sở. Cô trời sinh kiêu ngạo, thích làm theo ý mình. Cô không cần bất cứ ai chú ý hay ái mộ. Cô vẫn cho rằng bản thân lập được chiến công, tài mạo song toàn đứng trước mặt vua Zombie, sẽ khiến anh ít nhiều gì cũng có chút rung động. Thế nhưng biểu hiện của ạnh lại lạnh lùng đến vậy, thậm chí còn nhẫn tâm uy hiếp cô.
Hơn nữa, sau lần nhận huân chương đó, anh cũng không hề cho gọi cô nữa. Liên hệ duy nhất giữa anh và cô, chính là anh đã để bên người cô một Zombie nằm vùng. Cô dễ dàng nhận ra thân phận của kẻ nằm vùng kia, chỉ là kẻ nằm vùng đó không biết mình đã bại lộ thôi.
Vì thế cô vẫn cứ yên lặng ở tiền tuyến, dốc sức làm việc cho hắn, mà mật báo của kẻ nằm vùng gửi cho Tư lệnh, nội dung cũng ngày càng “đặc sắc”.
“Ngày 12/5, Tướng quân đóng quân trên núi Côn Lôn luyện binh, không có gì lạ.”
“Ngày 18/5, Tướng quân tự tay vẽ bức họa của Tư lệnh, trông rất sống động, rồi ôm ngủ.”
“Ngày 3/6, Tướng quân nhận lệnh đi đóng quân nơi biên cảnh loài người, tự mình đâm mười tên đào phạm loài người, giao đầu cho quan biên phòng của loài người. Phía loài người yên lặng.”
“Ngày 4/6, Tướng quân biểu lộ tình cảm ái mộ Tư lệnh với thuộc hạ, uống rượu, say.”
“Ngày 8/6, Tướng quân muốn đến thăm Tư lệnh, bị thuộc hạ thuyết phục. Xin chỉ thị, có thể gặp cô ấy không?”
“Ngài Tư lệnh, ngày 18/6, Tướng quân lại biểu lộ tình cảm nến mộ Tư lệnh với thuộc hạ. Thuộc hạ cũng cảm động lây, Tướng quân còn trẻ tuổi, hăng hái chiến đấu, muốn làm bạn với một Zombie như tôi cũng chỉ vì tình cảm dành cho ngài. Ngài Tư lệnh, xin ngài đừng phụ tấm lòng của Tướng quân. Cô ấy khác với những người phụ nữ bình thường, cô ấy là một người con gái tốt, hơn nữa còn có sức mạnh và mưu trí hơn người, có cô ấy hiệp trợ, Tướng quân muốn xưng bá đại lục, cũng không phải việc gì khó.”
Sau nhiều bức mật báo mà chẳng có chút tin tức hữu dụng nào, vua Zombie cuối cùng quyết định rút lại kẻ nằm vùng kia: “ Nhiệm vụ của anh đã kết thúc, chuyên tâm trung thành với tướng quân Mặc Quân đi.”
Mà khi tướng quân Mặc Quân nhìn thấy bức mật thư này cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ thở dài, quay đầu nói với người nằm vùng vừa mới biểu lộ thân phận, tuyên thệ trung thành: “Xem ra, anh ấy quả thực không thích tôi.”
Chỉ có không thích, mới có thể thờ ơ đến thế.
Mà sắc mặt binh sĩ nằm vùng tuổi trẻ tuấn lãng thì hơi khó coi, thở dài: “Sẽ thích, Tướng quân. Sẽ có một ngày, ngài Tư lệnh sẽ nhận thấy tấm lòng của cô.”
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt lại một năm nữa. Trong mắt toàn thể Zombie, vị Trung tướng Mặc Quân thống soái hơn ba vạn đại quân, vẫn là một người con gái đẹp đến chết người, cũng lạnh lùng đến chết người. Liên tiếp có hai gã Tướng quân Zombie theo đuổi, đều bị cô vô tình từ chối. Nghe nói cô dồn hết tâm tư cho Tư lệnh, lại bị cự tuyệt thẳng thừng.Dĩ nhiên, có ai lại không thích vua Zombie?
Chỉ là trái tim của vua Zombie, từ nhiều năm trước đã chết rồi. Rất nhiều Zombie từng truyền tai nhau đoạn truyền kỳ bất hủ kia, từng nghe qua chuyện tình đầy sóng gió mà đau thương giữa vua Zombie và cô gái bán thú.
Giữa những lời đồn nhảm, tướng quân Mặc Quân vẫn làm theo ý mình, hành quân tàn nhẫn, giết người như ngóe. Người hành tinh Khắc Hy làm phản bị dẹp yên triệt để, hơn một vạn phản quân chết thảm dưới gót sắt của cô, quốc vương hành tinh Sulfur Tháp Nại tán thưởng cô tài mạo song toàn. Thế nhưng cô càng ngày càng trở nên lạnh lùng, tựa hồ chỉ say mê quân sự, những thứ khác đều không để vào mắt.
Chiến tranh kết thúc, tộc Zombie nghênh đón hòa bình. Lần thứ hai Mặc Quân nhìn thấy vua Zombie, là lúc các sĩ quan cao cấp bị triệu hồi để báo cáo công tác, hơn nữa phải thay nhau luyện binh canh giữ ở Vọng Đô.
Nhiều năm chinh chiến, có nhiều việc phải làm. Mà tộc Zombie đã khôi phục tính người, cũng cần phải gầy dựng giáo dục, kinh tế, khoa học kĩ thuật, nông nghiệp. Có lẽ gien của người ngoài hành tinh đã thích ứng với Trái Đất, Zombie mang tấm thân bất tử, đã từ từ già đi, dù thong thả hơn loài người rất nhiều. Mà nữ Zombie cũng có thể thụ thai, chỉ là hơi khó khăn. Qua mười năm, bốn mươi vạn Zombie, chỉ có 5000 trẻ sơ sinh. Trẻ sơ sinh có làn da xám và mắt màu xanh lục ngoài ra không có gì khác biệt với người thường. Tộc Zombie, đã chân chính được định nghĩa như một chủng tộc mới, từ đây bắt đầu phấn đấu cho sự phồn vinh của họ.
Mà tại hội nghị quân sự và chính trị, Thượng tướng Mặc Quân từ trước đến nay luôn trầm mặc ít lời, lại lên tiếng cự tuyệt đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng trường đại học quân sự, lại mong muốn đảm nhiệm chức trưởng phòng khoa học kỹ thuật, khiến vô số người rớt mắt kính, vua Zombie nhìn khí thể bức người rực sáng trong mắt cô, chỉ trầm mặc không nói.
Chỉ có điều nửa năm sau, nhóm máy móc tự động trồng trọt đầu tiên được đưa vào sản xuất. Nhóm chiến sĩ người máy hoàn toàn tự động di chuyển, canh gác thay thế binh lính Zombie. Vệ tinh tuần hành đầu tiên được phóng lên bầu trời……..
Cả giới quân sự lẫn chính trị của Zombie, sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, không hẹn mà cùng góp ý với Tư lệnh Zombie. Người thì gửi văn bản, kẻ lại góp lời nội dung hầu như đều là mấy chữ giống nhau:
“Tư lệnh, cưới Thượng tướng Mặc Quân đi!”
Cô đâu chỉ là anh hùng chiến đấu, cô còn là thiên tài đích thực, là một kho báu quý giá. Không ai biết cô học mấy thứ này từ đâu, nhưng những thứ này, đều là nhưng kiến thức mà tộc Zombie rất cần!
Lại qua nửa năm, người chủ động kiêm nhiệm chức trưởng phòng nông nghiệp – Thượng tướng Mặc Quân tuyên bố,lương thực cả nước rốt cuộc cũng tạm biệt tình trạng cấp bách, khi tiến vào mùa thu hoạch, Zombie cả nước gần như sôi trào rồi!
Cưới cô ấy đi ! Vua Zombie! Cô ấy thậm chí….còn toàn diện hơn cả ngài. Biết tìm đâu ra người con gái như vậy?
Vua Zombie chỉ thản nhiên xem dòng tin tức từ Mặc Quân, nghe hết thuộc hạ này đến thuộc hạ khác kích động góp lời, trong lòng lại bình tĩnh như mặt hồ, không hề dao đồng.
Rốt cuộc, khi cuộc biểu tình của Zombie bùng nổ, muốn Mặc Quân gả vào Phủ Tư lệnh, Thẩm Mặc Sơ mới nhìn vào màn hình giám sát chiếu cảnh quần chúng kích động, biển người đông nghịt mà thở dài.
“Gọi Mặc Quân tới đây.” Anh nhàn nhạt nói với cảnh vệ, mà vị cảnh vệ vốn trung thành với Tư lệnh vững chãi như ngọn núi, cũng lộ vẻ vui mừng.
Mười phút sau, vua Zombie nhìn thấy Mặc Quân theo tư thế quân nhân chính hiệu, phong tư tuyệt thế xuất hiện trong tầm mắt mình. Nếu không phải vì dung mạo cô gái kia quá mức xuất sắc, ánh mắt quá sáng ngời, có lẽ đã khiến vua Zombie hoàn toàn nhầm lẫn cô với một người con gái khác, vốn đã bị chôn sâu vào tận đáy lòng.
“Tư lệnh.” Người mở miệng trước cũng là Mặc Quân, “Ngài không cần vì ý dân mà ép bản thân phải yêu tôi.” Cô nghênh ngang ngồi xuống trước mặt anh, “Tôi không kích động bọn họ gây áp lực cho anh, tôi hoàn toàn thật lòng, không phải vì cảm kích. Cho dù anh không cưới tôi, tôi vẫn sẽ làm những chuyện đó, bởi vì tôi tình nguyện.”
Sự tình nguyện mà ngàn vàng cũng khó mua nổi. Cái tôi quan tâm, cũng không phải là sự cảm kích của bốn mươi vạn Zombie kia.
Vua Zombie đương nhiên biết không phải do cô kích động dân chúng. Những gì cô cống hiến cho tộc Zombie, cô không cần nói tiếng nào, cũng đã chinh phục được trái tim của tất cả Zombie. Mà một người lạnh lùng ngay thẳng, chỉ thích làm theo ý mình như cô, sao có thể kích động đám người kia? Anh bình tĩnh gật gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu ý cô, sau đó, ấn nút trên thiết bị truyền tin.
Trong khoảnh khức trên màn ảnh xuất hiện một dung nhan cũng hết sức kinh người kia, ánh mắt của Thẩm Mặc Sơ hơi liếc sang thì thấy Thiếu tướng Mặc Quân vốn ngông cuồng, lại bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hình ảnh người nọ trên màn ảnh, hàng mi dài lạnh lùng như băng, ánh mắt rực rỡ hơn cả kim cương. Chỉ là qua năm tháng, dung nhan vốn trong trẻo như ánh trăng đã thêm vài phần trưởng thành.
Mà người kia chỉ liếc nhìn vua Zombie, sau đó lại nhìn về phía Thượng tướng Mặc Quân đang cúi gằm, không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ im lặng không nói tiếng nào.
Vua Zombie bình tĩnh nói “Con gái của anh, tự đi mà rước về. Những chuyện cô ấy làm cho chúng tôi, tôi sẽ dùng lương thực, vũ khí để trả lại.”
“Tôi không về.” Mặc Quân nhìn vua Zombie chằm chằm, “Anh dựa vào đâu mà quyết định chuyện tôi đi hay ở?”
Thẩm Mặc Sơ không để ý đến cô, nói với người nọ: “Không ngờ hai người lại yên tâm ném con gái vào biên giới Zombie?”
“Thẳm Mặc Sơ!” Mặc Quân quăng ly trà, đứng lên, “Tôi đang nói chuyện với anh, việc này không liên quan gì đến họ.”
Tại đầu bên kia của thiết bị truyền tin, Cố Triệt rốt cuộc cũng nhíu mày vì tạp âm của Mặc Quân, giọng nói không hề giống sự quan tâm của người cha đối với con gái, lại mang theo vẻ khinh bỉ và khí thế bức người.
Cố Triệt nhìn Mặc Quân, không kiên nhẫn nói: “Cố Mặc Quân, bốn năm, vậy mà con không hề có chút tiến triển nào?”
Thẩm Mặc Sơ bất ngờ, nhìn Cố Triệt, anh cho rằng với tính cách bao che của Cố Triệt, nếu biết con gái yêu của anh ta và cô ấy đang ở trong quân Zombie, hẳn là phải giận dữ. Vậy mà anh ta lại nói….
Quả nhiên, bên này Mặc Quân ủ rũ gật đầu, dung nhan xinh đẹp tương tự như cha, khó giấu nổi vẻ cô đơn.
“Đúng vậy, cha à.” Cô nhìn Thẩm Mặc Sơ, gằn từng chữ một, “Giờ đã biết, có một số việc, không phải chỉ cần có nỗ lực là đạt được.”
Cha à, có lẽ tính tình cố chấp, ngang bướng trời sinh, của người họ Cố đã không còn linh nghiệm. Con rời nhà nhiều năm, thì ra không phải ai cũng có được sự may mắn như cha, người trong lòng mình cũng thích mình.
Con gái của cha, người con gái được nâng niu của cả đại lục, cũng không có được sự may mắn như cha.
Mặc dù con tập hợp được tất cả ưu điểm của cha và mẹ, sắc đẹp và chiến lực đủ để kiêu ngạo trên đại lục. Kể cả quá trình học tập và trưởng thành, trải qua cuộc sống gian khổ chẳng phân biệt ngày đêm chỉ vì muốn trở thành người con gái xứng đôi với vua Zombie, tính luôn cả chuyện con rời bỏ thân phận con người, dùng thuốc ngụy trang, trở thành một Zombie người đầy máu tanh —— thì ra đều chẳng có tác dụng gì.
Anh ấy có nhìn, cũng không bao giờ nhìn con.
Con thích anh nhiều năm như vậy, từ lúc con biết chuyện, lần đầu tiên đọc được bài viết có liên quan đến vua Zombie, từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp anh mặc quân phục đứng ở hoa viên Cố phủ mỉm cười cô đơn, con đã thích anh ấy rồi.
Chỉ là trái tim của anh ấy, thật sự đã chết đi vào hai mươi năm trước. Bất kể con làm gì, cũng không thể làm ấm lại một trái tim đã đánh mất.