Trước khi Keaton quay về không gian Sulfur, Hứa Mộ Triều đoán chừng Cố Triệt sẽ uy hiếp nó. Nhưng không ngờ tới cách uy hiếp của anh lại kỳ lạ, lại hiệu quả vô cùng.
Người thú nhỏ ngoài hành tinh nơm nớp lo sợ ngồi dưới phòng khách, nhận lấy máy truyền hình Tạ Mẫn Hồng ném tới. Có lẽ văn hóa khác nhau, hắn lật qua lật lại cái hộp tròn cũng không biết dùng thế nào, cứ xoay qua xoay lại cái hộp kim loại màu trắng bạc hình giọt nước, rồi bật thốt ra một câu cảm thán: “Hình dạng đẹp quá.”
Tạ Mẫn Hồng bật cười, đoạt lại chiếc hộp từ bàn tay thú của nó, ấn chốt mở, lại ném vào tay nó lần nữa.
Ánh sáng lóe lên, hình ảnh ba chiều thu nhỏ hiện lên sinh động trên tay Keaton. Âm nhạc sôi động vang lên, đó là nghệ sĩ dương cầm trứ danh thời kì này, diễn tấu “Bản giao hưởng định mệnh” say mê.
Keaton nghe thấy hai mắt tròn xoe, cầm máy truyền hình trong tay ngây ngô, bất tri bất giác không kiềm chế được mà gật đầu đắc ý theo bản nhạc. Đôi cánh đỏ nhạt vẫn giữ nguyên tư thế giang rộng không thay đổi, dường như bản thân đã không thể chịu đựng sự thăng hoa của linh hồn.
Hứa Mộ Triều không khỏi bật cười. Nếu như không có nhị hoàng tử hiếu chiến và hoàng tử Mộc theo đuổi lý luận máy móc tối cao, thật ra đây chính là dân tộc hòa bình và tốt đẹp nhất.
Keaton đang nghe như người say, Tạ Mẫn Hồng lặng lẽ cúi người, đoạt lại máy truyền phát, nhanh chóng ấn nút tắt, âm nhạc véo von đột ngột im bặt…
Keaton trợn trừng, rơm rớm nước mắt: “Cho tôi, cho tôi!”
Tạ Mẫn Hồng cười cười: “Trên đời này không có cái gì cho không.”
Cố Triệt ngồi ghế chủ, nói hờ hững: “Hãy nói với quốc vương của các người. Nếu hòa bình, tôi sẽ đưa những nghệ sĩ âm nhạc giỏi nhất tới trước mặt ông ta, hằng ngày diễn tấu cho ông ta xem; Nếu tuyên chiến, tôi sẽ giết hết đám nghệ sĩ trước tiên, rồi đốt sạch nhạc phổ.”
Keaton ngẩn ngơ, dường như không thể tin tưởng có thể có người nói ra những lời kinh khủng như thế.
Tạ Mẫn Hồng ném máy truyền hình vào trong lòng nó lần nữa, nó ôm chặt lấy chiếc máy, như thể sợ bị người khác cướp đi.
“Bệ hạ, xin hãy ngài yên tâm!” Nó lại chủ động, quỳ gồi trước Cố Triệt với vẻ mặt nghiêm túc, “Tuy rằng ngài là bạo quân, nhưng từ nhạc khúc tuyệt vời vừa nãy là có thể biết, các người là dân tộc vĩ đại. Vì lợi ích của cộng đồng vũ trụ, tôi nghĩ quốc vương nhất định sẽ không khai chiến. Xin ngài hãy đợi tin tốt của tôi.”
Dưới áp giải của Tạ Mẫn Hồng, Keaton đáp máy bay riêng, bay tới vết nứt thời không nhảy ra từ lần trước. Nhưng Layla bị giữ lại dinh thự nguyên soái để làm con tin.
Tuy rằng Keaton mang theo hy vọng hòa bình để trở lại không gian Ni-tơ. Nhưng mọi người đều biết, phải chuẩn bị chiến tranh cho tốt. Sau khi Bộ tác chiến của loài người bàn bạc gấp rút, được sự đồng ý của Cố Triệt. Họ mời Thẩm Mặc Sơ, Layla tham gia đoàn người thăm quan viện nghiên cứu vũ khí, dựa trên cơ sở trình độ vũ khí hiện đại tối cao, lập ra sách lượt tác chiến thích hợp nhất.
Thời gian Hứa Mộ Triều hồi phục không dài lắm. Cho nên, cô cũng chỉ nghe được tiếng tăm của viện nghiên cứu vũ khí, chứ chưa thấy hình dáng thế nào. Nên khi đoàn người bước vào trong núi sâu cách Đế Đô ba trăm kilomet về phía đông. Chứng kiến xưởng công nghiệp quân sự bí mật có lực lượng quân đội hùng hậu canh gác, khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Các loại vũ khí phổ biến mới nhất được sản xuất số lượng lớn ở đây. Dĩ nhiên không cần nói; Những thứ vũ khí kiểu mới của loài người từng khiến Hứa Mộ Triều ganh tỵ, cũng đều hiện ra trước mắt; Họ còn dùng những người máy bị bắt làm tù binh để tiến hành cải tạo ngược, chế tạo ra người máy phục vụ loài người. Tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng trên chiến tranh với người máy, có tác dụng quan trọng để đảo loạn cuộc chiến.
Cuối cùng, mọi người đến kho vũ khi trong lòng đất. Khi từng khẩu đại bác nặng nề biểu diễn, người khiếp sợ đầu tiên chính là Layla.
“Các người cũng có vũ khí năng lượng cao ư?” Layla không thể ngờ được, nó vuốt ve từng khẩu đại bác thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, “Tôi không thể không tỏ lòng tôn kính của mình. Dân tộc đang bị vây trong giai đoạn chiến tranh năng lượng, lại có thể bắt đầu tìm hiểu vũ khí năng lượng.”
Vẻ mặt của Thẩm Mặc Sơ rõ ràng cũng khẽ động, đi lên trước, quan sát đại bác năng lượng cẩn thận. Anh nhìn nhân viên nghiên cứu vũ khí đứng bên cạnh. Nhân viên nghiên cứu không nói gì, Cố Triệt gật đầu, nhân viên nghiên cứu không bắt đầu giải thích tình nguyện lắm.
Đại bác năng lượng, sử dụng tinh thể năng lượng thu được từ tầng nham thạch trên bề mặt trái đất, với sự va chạm siêu tốc, kích ra năng lượng phóng xạ. Trong phạm vi phóng xạ, tất cả mục tiêu đều bị bay hơi. Nhưng tinh thể này quá ít, mà động lực cần để va chạm thì rất lớn, cho nên đại bác cồng kềnh nhưng phạm vi sát thương không vượt quá năm mươi mét.
Hứa Mộ Triều và Cố Triệt đứng sau mọi người, cô vỗ lên tay Cố Triệt: “Không ngờ anh lại giấu diếm mấy món vũ khí lợi hại vậy! Phù! May là em đã quy thuận từ sớm!”
Cố Triệt bình tĩnh liếc nhìn cô: “Anh không chê sớm.”
Lòng Hứa Mộ Triều ngọt ngào, lại hỏi: “Nhưng vũ khí này không thể sản xuất quy mô lớn được, vì sao anh còn tốn nhiều công sức để nghiên cứu như vậy?”
Cố Triệt choàng tay ôm lấy eo cô, giọng điệu bình thản: “Anh luôn cho rằng, trách nhiệm mà mình phải gánh, không chỉ riêng loài người.”
Lòng Hứa Mộ Triều chấn động. Nhìn đôi mắt trong suốt kiên định của anh, lại không nói nên lời.
Trách nhiệm của anh, không chỉ riêng loài người. Mặc dù Đại Lục chiến tranh không ngừng. Các dân tộc vì lợi ích của mình mà hỗn chiến nhiều năm. Nhưng nguyên soái trẻ tuổi lại dự liệu được có sự uy hiếp bất ngờ bên ngoài Đại Lục, đến từ vũ trụ, cho nên mới có sự xuất hiện của đại bác năng lượng, đột phá trình độ của khoa học kỹ thuật quân sự hiện hành. Tuy đại bác năng lượng quá ít, quá cồng kềnh, lực sát thương lại không cao, nhưng vẫn là anh, đi bước đầu tiên mở ra thời đại mới của toàn bộ đại lục.
Bởi vì ý chí của anh, trách nhiệm của anh, vẫn luôn không chỉ riêng loài người.
“Anh như vậy. . .” Cô khẽ cất giọng thì thầm bên tai anh, “Em sẽ cảm thấy mình không xứng với anh.”
Rõ ràng Cố Triệt có phần vui vẻ, cô khen ngợi anh thật lòng làm cho khóe miệng anh cong lên. Nhưng mà. . . không xứng? Anh không thích từ ngữ như vậy. Anh nhìn vào đôi mắt cô thật tha thiết, cũng không nói gì.
“Nhân viên nghiên cứu.” Cố Triệt la lên, “Đưa một bản tài liệu về bản vẽ thiết kế cho tư lệnh Thẩm”
Nhân viên nghiên cứu trừng lớn mắt, nhưng vẫn gật đầu, không tình nguyện đi lấy tài liệu điện tử. Điều này cũng khó trách, thành quả tâm huyết bao nhiêu năm của bao nhiêu người, lại giao hết cho Zombie.
Thẩm Mặc Sơ gật đầu: “Cảm ơn. Về sau tôi sẽ sai người đưa công nghệ chế tạo áo giáp của quân tôi tới.”
Cố Triệt cũng gật đầu: “Được.”
Hứa Mộ Triều cắn nhẹ môi. Mọi người đều biết, một nguyên nhân quan trọng cho sự mạnh mẽ của quân Zombie, là khả năng phòng ngự của áo giáp chiến đấu mà họ chế tạo ra rất cao. Nhất là áo giáp tốt nhất, có thể phòng ngự được hỏa lực siêu mạnh mà không có chút tổn hại nào.
Không ngờ có một ngày, hai vị vua của đại lục, lại đoàn kết nhất trí cùng chia sẻ vũ khí và trang bị cao cấp nhất như vậy.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh như nhau của hai người, Hứa Mộ Triều nhớ tới trình độ trang bị hoàn toàn chẳng ra gì của thú tộc, trong lòng hơi buồn bã – -
Tuy đã đính ước với Tiểu Cố, dĩ nhiên cái gì của anh cũng là của mình. Nhưng cảm giác đó giống như là tuy ông xã có tiền, nhưng không phải do mình kiếm ra – - Cảm giác nắm giữ trong tay mình vẫn đáng tin hơn. Cô tiến lên một bước, giọng nói trong trẻo: “Hai thứ này, em đều muốn.”
Thẩm Mặc Sơ đứng trước đại bác năng lượng chợt bật cười, xoay người nhìn cô, mỉm cười mà gật đầu; Còn Cố Triệt chỉ nhìn ý cười trên khóe mắt đuôi mày của cô từ phía bên cạnh, ánh mắt diụ dàng, lẳng lặng không nói.
Nhưng lúc này thì Layla nhảy đến trước mặt Cố Triệt, trong đôi mắt lam có ý thở than.
“Vị vua loài người vĩ đại!” Nó thở dài, “Xin hãy bỏ qua cho từ ngữ của tôi. Nhưng vũ khí như vậy, vẫn không thể nào địch nổi quân tôi.”
Cố Triệt lẳng lặng không nói gì, những người khác đều nhìn Layla. Hứa Mộ Triều nhớ tới ánh sáng xanh kinh khủng trên rặng núi ngày hôm qua, quả thực, lực sát thương của đại bác năng lượng thật sự khác một trời một vực.
“Vũ khí năng lượng của trang bị quân tôi không nhiều lắm.” Layla nói, “Hai mươi khẩu pháo cối năng lượng. Thế nhưng một viên đạn pháo, đủ để phá hủy một Đế Đô. Mà đại bác năng lượng của ngài, chỉ có thể tiêu diệt một đại đội. Thắng bại không cần suy nghĩ nữa!”
Lòng Hứa Mộ Triều trầm xuống, sắc mặt của những người khác cũng nặng nề.
Tuy nhiên chỉ có hai vị vua của Đại Lục, sắc mặt trầm tĩnh thản nhiên, không hề thay đổi chút nào.
Thẩm Mặc Sơ nói chậm rãi: “Ai nói thắng bại không cần suy nghĩ nữa?” Anh nhìn Cố Triệt.
Vậy mà Cố Triệt lại gật đầu với anh, như thể hai người có sự thông minh sắc sảo tương thông với nhau. Anh cúi đầu nói với Layla: “Một quả đạn pháo của quý quân có thể tiêu diệt một thành thị, một quả đạn pháo của quân tôi có thể tiêu diệt một liên đội – - vậy cũng đủ rồi.”
Sau khi Layla trở về dinh thự nhà họ Cố, nó lại đi ngắm nghía những bản sao của các bức tranh nổi tiếng thế giới treo khắp dinh thự. Thẩm Mặc Sơ cũng ngủ lại ở dinh thự này.
Đại chiến đã kết thúc. Cuộc chiến mới lại bắt đầu, phải sẵn sàng hành động. Tuy những việc chi tiết đã có các tham mưu, nhưng đại quân vừa mới xả hơi từ sau cuộc chiến, rồi lại phải đối mặt với cuộc chiến mới, nói thế nào đi nữa, thì cũng sẽ khiến cho thể xác và tinh thần của đội quân đó uể oải. Bởi vậy việc bố trí sắp đặt ổn thỏa mới hết sức khẩn cấp. Cho đến khi Cố Triệt xử lý xong những việc của mình, đã là mười hai giờ đêm. Anh đóng hệ thống tác chiến lại, thấy Hứa Mộ Triều đang ôm hai chân, cuộn tròn trên bậc cửa sổ rộng rãi trắng tinh, nhìn bầu trời đêm. Ngay cả rèm của sổ màu xanh nặng nề gần như ôm trọn lấy cô, cô cũng không phát hiện.
Cố Triệt lặng lẽ đi tới, chậm rãi, ôm cả cô lẫn rèm cửa vào lòng.
Bởi vì đang lơ là, cho đến khi thân thể bay lên trên không, Hứa Mộ Triều mới cười khẽ, ngẩng đầu nhìn anh.
Ặc… Cô vẫn biết Cố Triệt không hay nói, cô cũng chuẩn bị chịu sự khô khan khi ở bên anh… Nhưng, sao lại không khô khan chút nào? Chỉ cần anh cứ bình tĩnh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm như vậy, mãi không nói lời nào, cũng có thể khiến cô ngượng nghịu!
Mà Cố Triệt luôn chuyên tâm làm việc. Xử lý công việc xong, thời gian còn lại, anh cũng chỉ muốn dành cho việc mình khát khao. Lần trước anh quay về Đế Đô, ở bên nhau chỉ được ba đêm, hai người đã phải trở lại tiền tuyến. Anh làm việc suốt đêm, cô cũng không rảnh rỗi.
Nhưng Cố Triệt là đàn ông, là người đàn ông đủ cường tráng dư thừa tinh lực. Anh làm việc xong, nhìn Hứa Mộ Triều ngồi cách đó không xa. Dáng người nhỏ nhắn mềm mại, khuôn mặt tĩnh lặng, lộng lẫy xinh đẹp. Khi ở tiền tuyến, vốn là do lời góp ý của người hầu, căn cứ tiền tuyến sẽ không sắp xếp phòng riêng cho Hứa Mộ Triều. Nhưng nguyên soá