Ánh mặt trời rải khắp mảnh vườn xanh mướt, con đường thẳng tắp sạch sẽ không một hạt bụi. Một chiếc xe dài sang trọng lặng lẽ dừng lại dưới lầu, hai hàng lính cảnh vệ đứng thẳng tắp như tượng cung kính hành lễ. Giày kiểu quân đội màu đen dẫm trên mặt đất, bước chân vững vàng mạnh mẽ.
Gần hơn chút, chỉ thấy trên quân trang xanh sẫm phẳng phiu, quân hàm Nguyên soái hình kim ưng tỏa sáng chói lòa. Khuôn mặt khôi ngô điềm tĩnh trắng trẻo ngẩng lên, đôi mắt trong veo trầm lặng mà kiên định như chính bản thân anh.
Hứa Mộ Triều đứng trước chiếc giường trên tầng hai, nhìn theo bóng dáng Cố Triệt đi vào nhà, chẳng hiểu sao mặt lại nóng lên.
Sau cái ngày chạy trốn đó, lúc cô tỉnh lại đã ở Đế Đô. Mà hơn nửa tháng nay, hai người chỉ liên lạc với nhau hai lần. Cuối cùng lúc này anh cũng đã có thời gian rảnh rỗi trở lại Đế Đô, cô rất muốn chạy xuống lầu, chạy đến cổng dinh thự Nguyên soái đón anh. Nhưng trái tim lại nhảy nhót điên cuồng, khi anh bước đến, cô chỉ biết đỏ mặt đứng im trên lầu.
Ngượng ngập thế này có vẻ như đang làm bộ. . . Tuy . . . vòng ôm và nụ hôn trước ranh giới sống chết vô cùng mãnh liệt, nhưng hôm nay đến hồi kết thúc, hai người từ cấp trên cấp dưới lại chuyển thành người yêu. . . Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Hứa Mộ Triều ơi là Hứa Mộ Triều, mi coi như cũng đã tung hoành nhiều năm, thì ra vẫn có lúc ngây thơ căng thẳng đến thế!
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa, nhịp tim của Hứa Mộ Triều càng dồn dập hơn. Bóng người thoáng hiện, lại là người hầu riêng của Hứa Mộ Triều.
“Khụ khụ. . . Hứa thiếu tướng, Nguyên soái gọi cô đến. . .”
Hứa Mộ Triều đứng phắt dậy.
“. . . đến hội nghị quân sự.”
Hứa Mộ Triều nhìn người hầu, cười cười che giấu vẻ mặt khẩn trương khó dằn nổi của mình. Trời đất ơi, mấy ngày nay cô còn nhớ anh hơn cả trước đây, tình hình tiền tuyến đã nắm chắc trong tay, còn cần tổ chức mấy cái hội nghị quân sự chết tiệt đó làm gì? Cô cứ tưởng là sau khi anh trở về, ít ra đầu tiên sẽ đến gặp cô, rồi hai người trò chuyện. Tưởng tượng là thế nhưng ưu tiên số một luôn đau đáu trong lòng anh lại là quân sự.
Có lẽ nhận thấy vẻ ngượng ngập của Hứa Mộ Triều, người hầu dẫn đường phía trước vẫn luôn yên lặng, đột nhiên lên tiếng: “Hứa thiếu tướng có vừa lòng với điều kiện ăn ở mấy ngày nay không ạ?”
Hứa Mộ Triều vội vàng nở nụ cười: “Tốt lắm, cực kỳ hài lòng.” Nói thật, nhiều năm như vậy, cô chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy. Đồ ăn hằng ngày đều có thể nói là của ngon vật lạ. Mỗi ngày đều có người đưa trang phục và trang sức xa xỉ thịnh hành nhất Đế Đô tới dinh thự để cô chọn lựa. Sau khi vết thương gần như khỏi hẳn, mỗi ngày người hầu sẽ sắp xếp những hoạt động khác nhau – - Ví dụ như tham quan những danh lam thắng cảnh của Đế Đô, tham quan kho vũ khí cơ mật, thậm chí còn đưa cho cô những bộ phim hấp dẫn nhất mới nhất – - để cô không hề cảm thấy buồn chán.
“Vâng.” Người hầu gật đầu như lẽ tự nhiên, “Bởi vì trước khi Nguyên soái rời đi chỉ nói một câu: ‘Hãy cho cô ấy những gì tốt nhất’.”
“. . . Ha ha.” Cô phát hiện sau khi cô và Cố Triệt có vẻ mờ ám, những người hầu bên cạnh anh, đám người Tạ Mẫn Hồng, dường như đều biến niềm vui thành hành động cụ thể. Vào những thời điểm thích hợp, sẽ tăng nhiệt cho tình cảm của hai người.
“Anh này, có việc tôi muốn hỏi từ lâu lắm rồi.” Cô nhìn người hầu trầm lắng trẻ tuổi, “Mặc dù tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình vì thái độ của những người khác, nhưng dù sao tôi cũng là bán thú, Cố thị không muốn tôi ở bên Cố Triệt. Vì sao mọi người lại như vậy?”
Người hầu mỉm cười: “Thiếu tướng, chúng tôi đã theo nguyên soái nhiều năm rồi. Ngài quá cô đơn. Nếu có thiếu tướng làm bạn, Nguyên soái sẽ vui hơn nhiều.”
Ồ. . . Thì ra mọi người đều tưởng anh ấy không biết yêu đương gì.Cho nên chỉ cần anh ấy hơi động lòng, chỉ cần là nữ mọi người đều vội vã. . .
“Tình cảm mọi người dành cho anh ấy đúng là không còn lời nào để nói nữa. . . Nói cách khác, cho dù hôm nay là một con thú cái thuần chủng, e rằng mọi người cũng vui mừng ủng hộ?”
“Khụ khụ. . . Thiếu tướng, tới phòng họp rồi.”
Cánh cửa tự động từ từ mở ra, mấy bóng người ngồi quanh bàn tròn dần dần xuất hiện. Mà khi người ngồi đối diện cửa phát hiện ra chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo trầm lắng nhìn cô chăm chú. Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn bình thường, lại làm cho mặt Hứa Mộ Triều nóng lên lần nữa.
Cảm giác này. . .
Không nắm tay, không ôm, cũng chẳng hôn, chỉ là một ánh nhìn ngắn ngủi, lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Hứa Mộ Triều vội dời mắt đi. Trong phòng họp đều là người quen, Quan Duy Lăng, Tạ Mẫn Hồng, ngài thủ tướng, cùng với vài người thân tín trong giới chính trị của Cố Triệt. Đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng khi thấy Hứa Mộ Triều đến gần, mọi người không chào hỏi xã giao như trước nữa, trong mắt đều lấp lánh ý cười.
Hàm nghĩ của ý cười này, chắc mọi người đều hiểu.
Hứa Mộ Triều cúi gằm đầu, đi tới ngồi xuống cạnh Tạ Mẫn Hồng. Tạ Mẫn Hồng cười cười, cánh tay dài duỗi ra, giống như vô tình chắn ngang chỗ trống bên cạnh: “Chỗ ngồi của cô ở bên kia kìa.”
Cô nhìn theo ngón tay của anh ta, Cố Triệt cũng ngước mắt nhìn cô.
Áo khoác quân đội tháo cúc, lộ ra áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ bên trong, càng tôn lên khuôn mặt trắng hơn tuyết của anh. Mà một tay của anh khoác lên lưng chiếc ghế trống bên cạnh, tay kia rảnh rang chống lên mặt bàn, như thể đang mở rộng vòng tay chờ đón cô.
Cô chợt nhớ tới nụ hôn mạnh bạo nhiệt liệt trong bóng đêm của anh, và cả hơi thở ấm áp khi anh thì thầm bên tai rất nhớ cô.
Mặt. . . bốc cháy tới nơi rồi.
Nhưng đặc điểm của Hứa Mộ Triều là càng căng thẳng không chịu nổi thì càng tỏ vẻ bình tĩnh. Bàn tay trong vô thức túm chặt lấy mép váy cũng từ từ buông ra, bước đi nhẹ nhàng tới bên cạnh Cố Triệt, ngồi xuống, khoanh tay nhìn thẳng, khí thế bức người: “Bắt đầu đi.”
Mọi người sửng sốt, đây vốn dĩ là câu nói của Cố Triệt. Mỗi cuộc họp đều bắt đầu trong ánh mắt lành lạnh và câu nói “Bắt đầu đi” của ngài Nguyên soái.
Nhưng mà. . . Hôm nay có người bối rối đã vượt quyền nói hộ Nguyên soái. Theo lý thuyết. vẻ mặt của Nguyên soái phải tỏ vẻ bị xúc phạm, nhưng rõ ràng lại dịu dàng hơn trước khi người nào đó chưa tới rất nhiều. . .
Hội nghị quân sự nắm giữ sự sống chết của người khác vẫn luôn lạnh băng vô tình, hôm nay lại có phần ôn hòa hơn. . .
Quan Duy Lăng báo cáo tình hình quân sự mới nhất với mọi người. Tiền tuyến lại thành công tiêu diệt ba vạn người máy, bao vây quân đội chủ lực của Minh Hoằng. Ngài thủ tướng báo cáo với Cố Triệt hướng đi mới nhất của giới chính trị ở Đế Đô, khắp nơi ăn mừng, muôn dân mong mỏi. Gần như trở thành người đầu tiên thống nhất đại lục trong vòng trăm năm qua, tiếng tăm của Cố Triệt đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Tạ Mẫn Hồng báo cáo cách xử lý những kẻ phản bội và đối địch với Cố Triệt trong lúc anh hôn mê. Phần lớn đều được đọc lướt qua. Cố Triệt vẫn luôn yên lặng đột nhiên hỏi một câu: “Cố Linh?”
Tạ Mẫn Hồng lập tức thức thời đáp: “Những bản tin đó đều được hủy bỏ hết rồi, toàn bộ cấp dưới thuộc lực lượng truyền thông của cô ấy đều không lên tiếng. Cố thị cũng đã gửi lời xin lỗi, không can thiệp vô cớ nữa.”
Cố Triệt lặng im trong chốc lát, hờ hững liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, không lên tiếng.
Tạ Mẫn Hồng đã thân thiết với cô từ lâu, cười chân thành: “Là Cố Linh không biết sống chết.”
Hội nghị của Cố Triệt luôn đạt hiệu quả cao, nửa tiếng sau, Quan Duy Lăng tuyên bố kết thúc hội nghị. Lúc này vừa sẩm tối, mọi người đều đứng dậy, những người hầu ở ngoài cửa vui cười chào hỏi, đưa mọi người tới phòng ăn dùng bữa.
Hứa Mộ Triều do dự một giây, cô muốn đi cùng mọi người. Nhưng hình như đi cùng mọi người cũng không được, ở lại với Cố Triệt cũng chẳng xong.
Cô rất muốn một mình ở bên Cố Triệt, nhưng lại không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Khóe mắt liếc qua, một tay Cố Triệt đang cầm tài liệu, chính là tài liệu ngài thủ tướng vừa đưa lên, hình như xem rất chuyên tâm, vẫn chưa đứng dậy.
Ặc. . . Được rồi. Cô đứng lên.
Không đi được.
Bởi vì tay phải đã được một bàn tay ấm áp, lặng lẽ bao trùm, nắm trong lòng bàn tay, trầm lặng mà kiên định không cho cô lùi bước.
Tạ Mẫn Hồng rời khỏi phòng họp sau cùng, quay đầu thấy hai người, mỉm cười lặng lẽ, chủ động nhấn chốt cửa bên ngoài, cánh cửa tự động từ từ khép lại. Mà người hầu đứng ngoài cửa nhìn theo bóng mọi người rời đi, còn bản thân thì mỉm cười đứng đó, lặng lẽ chờ đợi.
Hứa Mộ Triều đứng, anh ngồi. Cô đỏ mặt, tim đập như trống, cúi đầu nhìn anh, anh quẳng tài liệu trên tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn cô.
Trong ánh mặt trời, trên quân trang, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, vững vàng cương nghị như núi. Mà ánh mắt trong trẻo kia, ánh mắt cô vẫn luôn cảm thấy lạnh lùng, thì ra lại. . . rực sáng chói lòa đến thế.
Anh cũng không phải là người biết nói những lời tình tứ, hai người yên lặng nhìn nhau chừng hai phút, Cố Triệt đứng dậy, nâng tay lên, cúi đầu, yên lặng ôm cô vào trong lòng.
Kề sát áo sơ mi trắng thơm tho sạch sẽ của anh, bên tai là tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ. Sự căng thẳng của Hứa Mộ Triều bất chợt tan thành mây khói, chỉ có tình cảm ấm áp và sự thỏa mãn trào dâng trong lòng.
Hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh: “Đi ăn nhé?”
“Ừm.” Anh trầm giọng đáp một tiếng. Cô nhoẻn miệng cười, kéo tay anh ra khỏi cửa. Anh lại đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, khẽ dùng sức kéo cô lại.
Hôm nay cô mặc váy dài. Khi gấu váy của cô nhẹ nhàng phấp phới trở lại trong lòng anh, thì lần này anh không chần chừ nữa, nâng tay nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn.
Không giống với sự kiềm chế vội vã đêm đó, lúc này hai người đã buông tất cả gánh nặng ngăn cách trái tim mình. Nụ hôn của Cố Triệt, thật sự rất khí thế, rào rạt mà kiên nhẫn. Hứa Mộ Triều cảm thấy chắc chắn anh thiếu kinh nghiệm, nếu không sẽ không dùng sức như vậy, khiến môi lưỡi của cô hơi đau rát. Nhưng sự si tình một lòng bẩm sinh đã dẫn dắt anh, hôn đến độ cô phải thở hổn hển, đầu óc choáng váng.
Đầu lưỡi nóng bỏng của anh dây dưa qua lại, như thể muốn dồn ép cô lùi bước. Cô không cam lòng yếu thế, tiến lên đáp trả. Lại phát hiện khi bề ngoài băng giá của ai đó đã được cởi bỏ, thì sự cố chấp mãnh liệt kia sao cô có thể sánh bằng. Hứa Mộ Triều thi thoảng mở mắt ra, thấy hàng mi trên chiếc mũi cao ngất của anh khẽ rung động thì trái tim cô dường như cũng rung động theo mất rồi.
Hứa Mộ Triều cảm thấy không thở nổi nữa, đầu ngửa ra sau muốn giãy ra. Ai ngờ một tay anh đã siết chặt gáy cô, khiến cô không nhúc nhích nổi, chỉ có thể tiếp tục thừa nhận.
Không biết đã qua bao lâu, thật sự không biết đã qua bao lâu.
Anh buông cô ra, đôi mắt luôn sáng trong, cũng xuất hiện dục vọng.
Cô vẫn còn ở trong lòng anh, vòng eo nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Nữ tướng quân khát máu dũng mãnh một thời, hôm nay