lắc đầu: ” Sau khi A Lệ trở về, tâm tình vẫn không tốt lắm. Nguyên soái cũng an bài chút việc quân sự cho anh ta. Phòng làm việc của anh ta ở phía đông tầng ba. Nhưng không phải lúc nào anh ta cũng rảnh để gặp cô.”
Hứa Mộ Triều liếc anh ta một cái, nhưng cũng cảm thấy vui vui—— A Lệ đã bắt đầu cuộc sống mới rồi sao? Tốt quá! Tạ Mẫn Hồng không giúp, tự cô đi tìm cậu ấy cũng được.
Gần tối.
Tạ Mẫn Hồng ở trong thư phòng Cố Nguyên soái, báo cáo: ” Hôm nay cô ấy có hỏi thăm A Lệ, ngài có muốn đi thăm cô ấy không?”
Ánh mắt Cố Triệt vẫn dừng trên báo cáo nghiên cứu vũ khí trong tay như cũ, cất giọng lạnh lẽo: “Không cần thiết.”
Tạ Mẫn Hồng lắc đầu: “Thưa ngài, tôi nghĩ ngoại trừ A Lệ, không ai có thể không cần trả bất cứ giá nào mà vẫn lấy được thông tin tình báo về người từ miệng Hứa Mộ Triêu.”
Cố Triệt trầm mặc.
Tạ Mẫn Hồng nói: “Ngài định dùng hình với cô ta sao? Nhưng xem ra cô ta là loại thích mềm không thích cứng.”
Cố Triệt cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tự mình quyết định đi.”
Tạ Mẫn Hồng thầm kêu hỏng bét trong lòng!
Anh rất hối hận vì đã nói tới vấn đề này, đúng là một củ khoai lang phỏng tay! Cô gái này đặc biệt khó dây, mà Quan Duy Lăng hình như lại có chút tình ý với cô ta. Hơn nữa tuy nói mấy ngày trước Cố Nguyên vì A Lệ, mới để cho cô ôm anh ta, nhưng tưởng tượng đến một màn hai người đang ôm nhau, không hiểu saoTạ Mẫn Hồng lại cảm thấy không rét mà run?
Hơn nữa nghe nói cô gái này, cũng có giao tình với vua Zombie.
Dụng hình với cô ấy thì coi như xong! Anh cũng không muốn đồng thời đắc tội với nhiều người như vậy.
Tạ Mẫn Hồng quyết định xong liền tùy tiện viện cớ cáo từ. Cố Triệt tiếp tục vùi đầu vào công vụ, mỗi ngày đều như vậy, Nguyên soái trẻ tuổi sẽ một mình làm việc cho đến tận khuya.
Cũng không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.
Năm phút sau, cửa thư phòng bị đẩy ra lần nữa.
Cố Triệt khẽ cau mày. Anh ta thích thuộc hạ hồi báo tất cả mọi chuyện xong xuôi trong một lần, mà không phải quấy rầy lặp đi lặp lại nhiều lần. Anh ngẩng đầu nhìn qua nhưng không thấy Tạ Mẫn Hồng, mà là Hứa Mộ Triêu buộc tóc đuôi ngựa ngây thơ như cô bé nhà bên đứng ở cửa mỉm cười.
Anh im lặng một thoáng rồi gấp tài liệu trong tay lại, ném vào ngăn kéo.
Bản thân nguyên soái là người mạnh nhật thứ nhất, cũng không sắp đặt bất cứ cảnh vệ nào ở dinh thư. Ngoài cửa thư phòng chỉ có một người hầu. Nhưng Cố Triệt cũng không biết vì Tạ Mẫn Hồng ám hiệu nên người hầu đó căn bản không lộ diện, để Hứa Mộ Triều tự do đi vào.
Cô nhìn thần sắc trầm tĩnh của anh, khẽ cười: ” Trông cậu bây giờ rất có cảm giác quân nhân!” Cô lấy từ trong người ra một phong thư: “Giúp tôi giao nó cho Đại Vũ. Cậu có thể xem, nhưng đừng để rơi vào tay người khác. Nhờ cậu chuyển thư, tôi mới có thể yên tâm.”
Cậu ta cau mày nhìn cô, cũng không nhận lấy.
Hứa Mộ Triều hơi sững sờ. Cô rõ ràng cảm giác được người trước mặt rất khác với khí chất của A Lệ.
Lạnh hơn, trầm mặc hơn. Cũng xa cách hơn.
Nhưng trên đời này làm sao có thể, làm sao có thể có người giống hệt A Lệ như vậy? Quan Duy Lăng là anh trai cậu ta, dáng dấp cũng chỉ có vài phần tương tự mà thôi.
Đây là lần thứ hai sau khi tỉnh dậy cô nhìn thấy cậu ta. Vậy mà hai lần gặp mặt, cậu ta cũng không kể gì về những chuyện xảy ra khi bị Đồ Lôi bắt giữ. Chắc là cậu ấy không muốn nói đến, sau khi đã trải qua những chuyện kia.
A Lệ còn sống là được rồi, việc này quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Cô lẳng lặng nói: “Cậu chỉ cần nhớ, ở trong lòng tôi cậu giống như một đứa em trai ruột thịt. Bất cứ lúc nào, tôi cũng đều sẵn sàng ở bên cậu.”
Anh trầm mặc chốc lát, giơ tay lên nhận lấy lá thư.
Ánh mắt Hứa Mộ Triều nhìn một vòng quanh thư phòng, diện tích không lớn nhưng rất tinh tế thoải mái. Cô gật đầu cười: “Cố Triệt an bài công việc cho cậu, có kịp thích ứng không? Áp lực có lớn không?”
Cố Triệt nghe vậy, chợt lộ ra nụ cười vô cùng nhẹ.
Hứa Mộ Triều sửng sốt.
Đã nhiều lần nhìn thấy cậu ta cười, lần nào cũng làm cô sợ hãi than thầm. Nhưng cậu ta bây giờ, tuy vẫn là gương mặt cũ, nhưng nụ cười này. . . . . . tại sao còn sáng chói hơn cả trước kia, càng thêm. . . . . . kinh động lòng người?
Thậm chí khiến cô không thể nào nhìn thẳng?
“Cô nghĩ . . . . . Minh Hoằng sẽ công kích chủng tộc nào trước tiên?” Anh bỏ lá thư của cô xuống, giả như vô tình hỏi.
Hứa Mộ Triều thở dài: “Minh Hoằng này, tôn thờ lý thuyết máy móc tói thượng. Còn loài người lại là chủng tộc có trí tuệ cao cấp nhất đại lục, dựa vào tính tình hắn ta, thì chủng tộc đầu tiên muốn chinh phục e rằng chính là loài người.”
“Chỉ là. . . . . .” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Mặc dù Cố Triệt lấy tôi ra làm thí nghiệm, vô tình máu huyết. Nhưng anh ta cầm quân cũng không tệ lắm, tôi thấy thực lực của quân đội loài người cũng không thua kém người máy. Chỉ là người máy dù sao không giống với những chủng tộc, muốn thích ứng cách chiến đấu của bọn họ, có lẽ phải trả một cái giá khá cao.”
Cố Triệt mặt mày tối sầm nhìn cô chằm chằm: “. . . . . . Có lý.”
Sau khi nhờ đưa thư, cô gái an ủi vài câu rồi rời đi. Trong thư phòng lại chỉ còn lại một mình Nguyên soái, cầm lá thư mỏng đứng trước ngọn đèn bàn, im lặng xuất thần.
Không nghĩ tới cô lại có kiến thức như vậy.
Thật sự cô hiểu rất rõ tính tình của Minh Hoằng, thậm chí còn dự đoán người máy sẽ công kích loài người đầu tiên, xem ra phải tăng cường phòng ngự ở biên giới;
Điểm mấu chốt nhất trong những lời cô ta nói đó là ở Đại lục, chưa có ai từng giao chiến trực tiếp với người máy kể cả Cố Triệt. Đối mặt với kẻ địch hoàn toàn xa lạ, có lẽ khi cuộc chiến bắt đầu, nhất định phải có chút hy sinh.
Mà người nhạy bén như cô, còn đang ở trại địch không biết sẽ truyền tin tức gì cho cái tên “Đại Vũ” kia? Phải chăng là một sĩ quan Thú Tộc sao?