ạch này gần như đã có thể thành công. Sự gan dạ sáng suốt này quả thật có thể xưng tụng là kỳ tài.
Chính là trong khi tiến hành đánh lén, cô thường lộ ra nụ cười nhạt. Nụ cười kia trong suốt như không hề có toan tính sâu xa gì, thật sự không hợp với tình thế giương cung bạt kiếm này chút nào.
“Nếu như cô ấy tiên đoán tôi sẽ đi tiền tuyến thị sát, vậy thì cứ như mong muốn của cô ta đi.” Cố Nguyên soái bỗng nhiên nói.
“A?” Quan, Tạ hai người đều ngẩn ngơ.
“Triệu tập quân đội bên ngoài, bao vây ranh giới thành Phàn Nam cần thời gian bao lâu?” Cố Nguyên soái hỏi.
“Chuẩn bị phi cơ, hai giờ sau tôi sẽ khởi hành.” Cố Nguyên soái đứng lên.
Lúc bình minh.
Trong cuộc tiến quân về phía Nam lần này, binh lực của loài người có hơn mười lăm vạn, mặt khác còn có các nhánh quân chiếm đóng rải rác ở các chiến tuyến nhỏ.
Cho nên khi nhận được mệnh lệnh trực tiếp của Cố Nguyên soái, các nhánh bộ đội vô cùng phấn chấn tiến tới thành Phàn Nam, hành quân suốt đêm hình thành vòng vây quanh thành
Khi Hứa Mộ Triều nhận được tin tức khẩn cấp của Mộ Đạt, kinh ngạc nói không nên lời —— quân của loài người đã ở ngoài thành, hình thành vòng vây kiên cố như lồng sắt? Ngay cả hai vạn người dưới sự dẫn dắt của Mộ Đạt, cũng bị vây trpng cái lồng sắt kia?
Chẳng lẽ bọn họ đã biết đến sự biến hóa ở thành Phàn Nam?
Buổi sáng bảy giờ, dựa theo mệnh lệnh của Thôi Tư lệnh, bọn lính đang thả lỏng nghỉ ngơi và hồi phục ở thành Phàn Nam, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thiết bị thông tin được đặt trong từng doanh trại, ở cùng một tần suất, đồng thời truyền ra một giọng nói giống nhau:
“Chào bộ đội các cấp phía Nam, tôi là Cố Triệt.” Giọng nói trong trẻo trầm thấp vang lên. Bọn lính đờ ra trong giây lát, đột nhiên phát ra tiếng hoan hô như tiếng sẩm rền. Giống như cả thành Phàn Nam đều bừng tỉnh ở thời khắc đó, tiếng hô hào của binh lính vang lên tận mây xanh.
“Cố Nguyên soái! Là Cố Nguyên soái tự mình hạ lệnh!” Đám lính hoan hô.
“Có thật không?” Có người nghi ngờ. “ Thật là ngài ấy sao?”
“Ai dám giả mạo Cố Nguyên soái trên kênh thông tin quân dụng chứ?”
Giọng nói trong thiết bị thông tin tạm dừng một chút, nói: “Thành Phàn Nam có kẻ gian xâm nhập. Chỉ huy của các bạn đang bị nhốt ở Bộ Tư lệnh. Tôi lệnh cho mọi người, lập tức bao vây Bộ Tư lệnh, chờ chỉ thị của tôi.”
Ý kiến để Cố Nguyên soái trực tiếp từ hạ lệnh là do Tạ Mẫn Hồng nghĩ ra. Nếu quan binh ở thành Phàn Nam biết Bộ Tư lệnh bị người ta bắt gọn, chỉ sợ sẽ làm nhụt sĩ khí, có khi còn sinh ra náo loạn.
Nhưng nếu lúc này, Cố Nguyên soái có oai danh như thần trong quân trực tiếp ra mặt, bọn lính phấn chấn còn không kịp, sĩ khí càng không thể bị ảnh hưởng.
Giọng nói này cũng vang lên ở Bộ chỉ huy.
Kể cả Tiết Tư lệnh, tất cả những quan quân loài người bị bắt đều nở nụ cười. Hứa Mộ Triều mắng một tiếng “ Mẹ nó” , ra lệnh cho nhóm zombie lập tức chỉ huy phong tỏa lối ra vào của các phòng.
Mà lúc này, Cố Nguyên Soái đang ngồi ở Bộ chỉ huy lâm thời cách thành Phàn Nam trăm km về phía Bắc, lẳng lặng nhìn hỉnh ảnh trên màn hình.
Anh nhấn nút truyền tin dưới hệ thống tác chiến, trầm giọng nói: “Hứa Mộ Triều.”
Trên màn ảnh, cô gái lẽ ra đang ngồi nhíu mày tập trung tìm đối sách, nghe thấy giọng nói của anh, toàn thân liền đờ ra như hóa đá.
Cô lập tức ngẩng đầu, biểu tình trên mặt giống như bị sét đánh, há miệng thở dốc, lại giống như không biết nói gì cho phải.
Cố Nguyên soái bỗng nhiên cảm thấy, dường như mình đã bị phản ứng của cô lấy lòng.