Trong một ngõ hẻm âm u hẻo lánh, 5 người đàn ông lực lưỡng, to lớn bao vây một cô gái nhỏ nhắn, lặng lẽ.
Khoé miệng nhễu nhão nước dãi dơ bẩn, vật đàn ông xấu xí đã sớm dựng đứng bên trong lớp quần áo rách nát. Nhìn dáng vẻ đói khát của bọn chúng, sống lưng cô gái toát mồ hôi lạnh.
Lúc này thiếu nữ còn không biết, ác mộng thật sự chỉ mới bắt đầu, những màn kinh khủng quái dị hơn vẫn đang chờ đợi cô phía sau.
Những gã đàn ông với đôi mắt xanh lè như mắt chó sói, làn da màu xám trắng cứng như thép, trải đầy những hoa văn hình bướm đen. Loại người này trong thành đã xuất hiện đầy rẫy.
Bắt đầu từ lúc nào?
Lúc đầu Tin tức chỉ nói bâng quơ như là ‘một căn bệnh truyền nhiễm bùng phát với quy mô nhỏ’, sau đó cơ quan chức năng rốt cuộc đã phải thừa nhận ‘Tình hình bệnh dịch nghiêm trọng bùng phát trên phạm vi lớn chưa từng có.’
Hy vọng cuối cùng của mọi người là nhóm bộ đội đặc chủng tinh anh rốt cục cũng đến thành phố, nhưng họ lại ồ ạt đánh thẳng vào chính phủ, tấn công đài truyền hình, tiến đánh vườn trường … hưởng thụ bữa đại tiệc xác thịt tanh tưởi. Cục diện đã hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Từ cuộc sống yên ả cho đến cảnh bị chiếm đóng hỗn loạn cũng đã một tháng trôi qua.
Trong giờ phút này, vô số ý nghĩ, phương kế lướt qua đầu thiếu nữ tên Hứa Mộ Triều.
Nếu trong tay cô có khẩu súng lấy được từ kho đạn của cục cảnh sát, nếu khẩu súng còn đạn, cô tin rằng có thể giết sạch bọn chúng. Nếu trong ba lô của cô còn thịt khô, cô sẽ giống như mấy ngày trước, khiến cho bọn chúng vì tranh đoạt đồ ăn mà tự giết lẫn nhau. Nếu cô có bạn đồng hành, mọi người liên thủ với nhau, có lẽ sẽ thoát được…
Có thể do cuộc sống nơi vùng rừng núi khiến cô có được thân thủ nhanh nhẹn, cũng có thể do cha cô là một nhân viên cứu hỏa nên cô cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, bồi dưỡng nên tính cách kiên cường của cô. Cô đã từng là một sinh viên hết sức lặng lẽ trong trường đại học. Hiện tại cô là một trong số rất ít người còn sống sót trong trận bệnh dịch kinh hoàng này.
Cô đã trốn thoát nhiều ngày, cả lương thực lẫn vũ khí đều đã cạn kiệt, lại lẻ loi cô độc, chỉ còn một con dao găm nhỏ tùy thân chẳng giết được ai.
Ngoại trừ chính bản thân cô.
Hứa Mộ Triều không thể để mình trở thành đồ ăn của zombie, càng không muốn trở thành món đồ chơi của bọn chúng. Cô ngẩng đầu nhìn bức tường cao vút trong ngõ hẻm nhỏ hẹp, trong lòng dấy nên một nỗi tuyệt vọng xen lẫn không cam lòng – chỉ mấy bước chân nữa thôi.
Cô đã bước qua vô số đống đổ nát với đầy những xác người thối rửa, chỉ vài bước nữa thôi là đã tới được bức tường phía sau viện nghiên cứu sinh vật quốc gia. Tin tức đã nói là sẽ có quân đội tới cứu các nhà khoa học đang bị nhốt trong viện nghiên cứu. Mà lúc này đây, cô gần họ trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Hứa Mộ Triều giơ dao găm lên, nhắm ngay cổ họng mình. Bọn zombie mặc dù không có đầu óc tư duy nhưng dường như cũng nhận thấy sự khác thường của cô, tiếng hít thở mỗi lúc một dồn dập, giống như ngay giây tiếp theo sẽ lao xổ vào cô.
“Đùng đùng!!!”
Tiếng súng đột ngột vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng. Con dao trong tay Hứa Mộ Triều ngừng lại giữa không trung. Bọn zombie hoảng sợ tru lên. Hứa Mộ Triều ngẩng đầu lên, trước mắt cô là cảnh tượng bọn zombie bị bắn trúng vào những chỗ hiểm.
Những tên còn lại vội vàng bỏ chạy tứ phía, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng. Chỉ còn lại Hứa Mộ Triều đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cô được cứu rồi sao?
Không thể tin nổi, cô vui mừng quay đầu nhìn lại, quả nhiên trên bờ tường cao vút, một họng súng đen ngòm đang rút về.
Trong phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu sinh vật quốc gia dưới lòng đất vẫn còn điện, ánh đèn sáng trưng, không khí mát mẻ trong lành thật dễ chịu. Hứa Mộ Triều ngồi trên ghế sô pha sạch sẽ, dáng diệu thật thoải mái và nhàn tản uống chút trà nóng, ăn bánh quy, mắt không ngừng dõi theo ân nhân cứu mạng của mình đang bận rộn đi đi lại lại.
Cô không biết phải làm thế nào để báo đáp ân cứu mạng của người đó, hoặc làm thế nào để biểu đạt lòng biết ơn của mình.
“Giáo sư Tiết, khi nào quân đội mới đến ạ?” Giọng nói của cô hết sức bình tĩnh và tràn ngập sự kính trọng.
Một ông già lưng hơi còng mặc bộ áo giáp màu đen, hông mang một loạt dụng cụ thí nghiệm xoay người lại. Ông có một khuôn mặt gầy gò tẻ nhạt, đeo kính đen, dáng vẻ nghiêm túc và lặng lẽ. Ông là giáo sư Tiết, viện trưởng viện nghiên cứu sinh vật quốc gia, cũng là người đã nổ súng cứu Hứa Mộ Triều.
“Quân đội tới rồi, cũng đã đi rồi.” Ông bâng quơ buông một câu.
Hứa Mộ Triều như bị nguyên một chậu nước lạnh hắt thẳng vào mặt. “Sao ngài không đi cùng bọn họ?”
“Cô bé à, công việc nghiên cứu quan trọng nhất đời tôi đang được tiến hành, sao tôi có thể bỏ đi được?”
“…” Không phải chứ? Hứa Mộ Triều nhìn khuôn mặt chất phác của ông, lẽ nào cô đã gặp một nhà khoa học cuồng công việc? Người bình thường sao có thể vì nghiên cứu khoa học mà bỏ qua cơ hội chạy trốn?
“Cô bé yên tâm đi, tôi có cách thoát thân”, giáo sư Tiết bỗng nhiên mỉm cười. “Đi theo tôi nào.” Hứa Mộ Triều cho rằng ông muốn dẫn cô đi “thoát thân”, nên không chút do dự đi theo ông xuống tầng hầm thứ hai. Khi tới nơi, cô gần như bị sốc.
Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?
Hai người họ đứng trước một cái lồng màu bạc khổng lổ. Theo sự hướng dẫn của giáo sư Tiết, qua một cửa sổ nhỏ trên vách của chiếc lồng, Hứa Mộ Triều trông thấy một sinh vật kỳ lạ.
“Nó đẹp không?”
Ngữ khí của giáo sư Tiết có vẻ khác lạ, tràn ngập sự say mê sùng bái đến khác thường.
Hứa Mộ Triều trầm mặc một lúc, rồi mỉm cười : “Nó thật đặc biệt”
Thật sự rất đặc biệt– nó rõ ràng là một con quái vật.
Con vật đó lớn cỡ một con mèo trưởng thành, toàn thân trắng như tuyết. Mà nó cũng không phải mèo, vì trên lưng nó có một đôi cánh khổng lồ màu đỏ như máu, vừa dày vừa nặng rũ xuống.
Có lẽ cảm nhận được hai luồng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nó, con thú ngẩng đầu lên. Đó rõ ràng là khuôn mặt của con người mà. Hai con mắt màu xanh lam thật lớn, mũi cao thẳng, môi thật dày, thoạt nhìn giống như có thể nói chuyện được.
Chỉ là nó không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều, còn có vẻ đăm chiêu.
Hứa Mộ Triều trước kia thường xem chương trình khoa học tự nhiên, nhưng cô chưa từng trông thấy sinh vật nào giống như vậy. Ánh mắt của con thú này bình tĩnh và trầm tư, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái. Vào lúc cô muốn quay mặt đi thì một chuyện kỳ lạ xảy ra. Thân thể con thú dưới ánh đèn dần dần trở nên trong suốt, phát ra luồng ánh sáng màu đỏ mơ hồ. Con thú kia rõ ràng chính là một quầng sáng hư ảo.
“Giáo sư, nó biến thành trong suốt sao?” Hứa Mộ Triều chấn động.
Giáo sư lại mỉm cười bí hiểm.
Hình ảnh đó tồn tại khoảng nửa phút, quang ảnh biến mất, hình ảnh con thú ngày càng rõ nét hơn, cuối cùng trở lại bình thường.
Giáo sư Tiết liếc nhìn Mộ Triều một cách đầy ẩn ý:
“Đây là một giống vật hoàn mỹ chưa từng xuất hiện trong lịch sử, tôi gọi nó là Quang ảnh thú”
Quang ảnh … thú?
“Cháu còn đồ ăn không? Thịt ấy? Nó không ăn bánh bích quy”. Giáo sư Tiết hỏi.
Hứa Mộ Triều lắc đầu.
“Quang ảnh thú đáng thương, bị đói cả một ngày rồi.” Giáo sư Tiết có vẻ thất vọng.
Hứa Mộ Triều lại hỏi: “Giáo sư Tiết, chúng ta làm cách nào để thoát thân? Khắp nơi đều là zombie.”
“Đây là lồng đông lạnh, được chế tạo bởi những vật liệu cao cấp nhất, có thể duy trì sự sống ở nhiệt độ cực thấp trong trạng thái hôn mê. Nếu có nguy hiểm, chúng ta vào trong đó, cùng quang ảnh thú ngủ vài chục năm. Chờ cho nạn zombie bị tiêu diệt hết, chúng ta lại ra ngoài.”
Người đông lạnh sao? Hứa Mộ Triều nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể hy vọng ông giáo sư này không bị điên.
Giáo sư đương nhiên là không điên.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Mộ Triều còn chưa kịp nghiệm chứng việc đông lạnh cơ thể thì một đoàn zombie đã tràn vào, bao vây phòng thí nghiệm. Có thể là mấy tên zombie hôm qua chạy thoát đã trở về triệu tập đồng loại tới tấn công.
Không biết bọn chúng tìm đâu ra một cây cột khổng lồ, đập rầm rầm vào cánh cửa kim loại kiên cố của phòng thí nghiệm. Nửa giờ sau, cánh cửa kim loại đã gần như không trụ nổi nữa, một khoảng tròn tròn sắp bị phá vỡ, bọn zombie sắp sửa tràn vào.
Đạn của giáo sư hôm qua cũng đã dùng hết, ông cắn răng nói: “Chúng ta cùng vào lồng đông lạnh đi.”
Hứa Mộ Triều chần chờ khoảng nửa giây, rồi vui vẻ gật đầu. Cô cũng chỉ đành tin vào con đường sống sót này thôi.
Đứng trước cánh cửa lồng đông lạnh hôm qua mà Hứa Mộ Triều đã nhìn thấy, giáo sư Tiết nói: “Tôi mở cửa, cháu phải vào ngay”
Hứa Mộ Triều vừa dợm bước đã quay lại: “Ngài không cùng vào sao?”
Giáo sư Tiết nói: “Phải có người ở ngoài kiểm soát hệ thống. Lỡ may zombie vọt vào, chúng ta đều không thoát được. Nhanh lên. Giúp tôi chăm sóc quang ảnh thú”
Hứa Mộ Triều nghe ông nói hết sức thành khẩn, liếc mắt nhìn con thú nhỏ đang cuộn mình trong góc, gật đầu. “Ngài bảo trọng”
Cô vừa bước vào trong lồng đông lạnh, cánh cửa lồng đã đóng lại ngay tức khắc. Cô đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Cô ngửi thấy rất nhiều mùi lạ lùng, giống như mùi của những thi thể đã hư thối nhiều ngày.
Nhưng trong lồng chỉ có con thú nhỏ kia. Làm sao có thể có mùi như vậy.
Cô nhìn con thú nhỏ như đang ngủ say, rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ và trông thấy gương mặt giáo sư Tiết đang cười cười một cách kỳ dị.
Hứa Mộ Triều cảm thấy vô cùng bất an. Vì sao ông ta lại cười kỳ lạ như vậy? Ánh mắt hưng phấn, bộ dạng thỏa mãn ấy là sao?
Lúc này, ánh mắt của giáo sư Tiết lướt qua cô, nhìn sang quang ảnh thú, cất giọng đầy tình cảm.
“Quang ảnh thú con à, đứa bé đáng thương của ba, hôm nay rốt cuộc cũng có đồ ăn rồi… , ba đau lòng chết mất. Con cưng từ từ ăn nhé. Thịt con bé này non mềm lắm đó.”
“Ông…”
Hứa Mộ Triều kinh hoàng đến khó mà tin được, mục đích ông ta cứu cô là vì muốn biến cô thành đồ ăn cho con quái vật kia? Việc này căn bản chính là một cái bẫy!
Cô rút dao ra, ánh mắt lạnh như băng, ngữ khí trấn tĩnh có vài phần uy hiếp. “Tôi không phải loại con gái nhu nhược đâu, thả tôi ra ngay.”
“Hừ, tao cứu mày một mạng, chẳng lẽ mày không thể dùng thân thể để báo đáp sao?” Giáo sư độc ác cười.
“Uồm…” Phía sau truyền tới một tiếng rống trầm thấp làm Hứa Mộ Triều giật mình xoay người.
Con thú nhỏ vẫn ngủ say ở góc lồng lúc này đã nhận ra tiếng động, đôi cánh màu đỏ chậm rãi mở ra, nó chậm chạp đứng dậy, cơ thể ẩn hiện những bắp thịt rắn chắc, móng vuốt và răng nanh trắng nhởn sắc nhọn. Biểu hiện của nó giống như con người, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều, đôi mắt màu xanh lam toát ra vẻ quái dị, tràn đầy lạnh lẽo và khủng bố.
Hứa Mộ Triều bỗng nhiên hiểu ra, nó muốn ăn thịt cô, muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nó coi cô là thức ăn.
Chẳng lẽ cô lại chết trong này? Trải qua trăm ngàn nguy hiểm, không chết trong tay zombie, lại chết trong tay lão giáo sư biến thái và con quái vật này ư.