Những người phụ nữ mà hắn từng tiếp xúc, ngay cả nhìn thấy con gián cũng đã bị dọa cho mặt mày tái nhợt.
"Thương Nghiêu tiên sinh, cảm ơn món quà này của ngài." Lạc Tranh đi đến trước bàn làm việc, đem con rắn lục trong tay bỏ lên mặt bàn. Lúc này mọi người mới nhìn ra, thì ra không chỉ có một con rắn. Hai con rắn tìm được đồng loại, vui vẻ xoay mình đùa giỡn với nhau.
Thương Nghiêu dường như không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, hơi nhíu mày. Sau một khắc, gương mặt cương nghị khẽ nở nụ cười.
"Còn không trở về làm việc?"
Một câu nói, hù dọa tất cả đám nhân viên đang xem cảnh náo nhiệt chạy sạch.
Lạc Tranh khẽ cười, vẫn giữ thái độ im lặng, ngồi trên ghế dùng ngón tay đùa giỡn với hai con rắn nhỏ. Hai chân Sally đã sớm mềm nhũn, hiện tại cũng chẳng khá hơn. Lúc này thấy Thương Nghiêu xuất hiện, tất cả ủy khuất trước đó liền ùa về, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Anh rể...”
"Tại sao còn ở nơi này?" Nét không vui trong đáy mắt Thương Nghiêu dường như tăng thêm. Hai ngày trước không phải Sally đã rời khỏi đây rồi sao.
Giọng đàn ông trầm trầm rơi vào bên tai Sally, dường như tiếp thêm cho cô ta sức mạnh, lảo đảo đứng dậy, nhào vào trong ngực Thương Nghiêu, yếu ớt đến độ khiến đàn ông nhìn thấy phải đau lòng.
"Anh rể... cuối cùng anh đã về. Em sắp bị cô ta dọa chết, cô ta căn bản không phải là phụ nữ... Ô..ô...” Trên mặt Thương Nghiêu xẹt qua nét phiền chán, nhưng vẫn là cố nhẫn nại, đưa mắt nhìn về phía Lạc Tranh, thấy nàng dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng hắn, dường như đối với lời nói của Sally không hề có ý phản bác.
Khẽ thở dài, hắn không nói một lời kéo Sally ra khỏi phòng làm việc...
Không khí lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có...
Chẳng bao lâu sau, Lạc Tranh liền được chứng kiến một màn trong phòng làm việc của Thương Nghiêu qua bức tường kính. Thương Nghiêu nhìn về phía Sally nghiêm khắc nói gì đó, Sally gương mặt đầy nước mắt phản bác lại, cuối cùng, cô ta lại nhào vào trong ngực Thương Nghiêu...
Lạc Tranh nhìn thấy Thương Nghiêu cũng không hề đẩy cô ta ra...
Trong tim bất chợt dâng lên một hồi lạnh lẽo, cùng lúc đó, đầu ngón tay cũng có cảm giác lạnh, thì ra con rắn nhỏ đang bò lên tay nàng...
Lạc Tranh khẽ cười, giờ khắc này, nàng lại cảm thấy đầu ngón tay tuy lạnh băng nhưng vẫn không sánh được với cảm giác mất mát trong lòng...
Màn đêm yên tĩnh lại buông xuống. Ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ đã thắp sáng cả không gian.
Lạc Tranh từ chối tất cả các cuộc hẹn xã giao. Ăn tối xong liền sớm trở về biệt thự. Nàng vẫn luôn thích ở một mình, sang Paris cũng không ngoại lệ. Sau mỗi ngày bận rộn làm việc, việc nàng muốn làm nhất là được trở về nhà, nghe chút âm nhạc, xem một bộ phim hoặc là ngồi ghép hình.
Bộ ghép hình đặc chế gồm một vạn miếng đã được gửi tới qua đường bưu điện. Đây là bộ ghép hình có liên quan đến bức họa “Phi thiên” trong hang Mạc Cao Đôn Hoàng, một khung cảnh mà Lạc Tranh vô cùng thích cả về sắc điệu và ý nghĩa.
Từ khi Lạc Tranh bắt đầu chơi ghép hình, lúc đầu là bộ ghép một ngàn miếng, giờ đã tăng lên một vạn, niềm vui cũng theo đó tăng thêm. So với những kiểu vận động khác, Lạc Tranh thích ở nhà nhàn nhã vận động kiểu này hơn.
Ghép hình là cách bồi dưỡng tinh thần cùng sự quan sát của người chơi rất lớn. Khi bức ghép được hoàn thiện, cảm giác thành tựu thực sự rất đặc biệt. Lạc Tranh chơi ghép hình có một thói quen là tất cả các miếng ghép của nàng mặt sau đều không có ký hiệu. Phàm là người chơi ghép hình đều biết, những ký hiệu hoặc hình vẽ sau lưng miếng ghép là tiêu chí giúp cho người chơi có thể dễ dàng lắp ráp bức hình. Có rất nhiều người chơi đều căn cứ những ký hiệu sau lưng miếng ghép để hoàn thành bức ghép.
Nhưng Lạc Tranh lại không hề thích như vậy. Đầu tiên nàng sẽ ghi nhớ trọn bức hình trong đầu, sau đó căn cứ vào từng miếng ghép nhỏ để ghép lại. Khi bắt đầu chơi, tốc độ ghép phải nói là vô cùng chậm. Bởi vì không hề có chút ký hiệu nào ở phía sau cho nên chỉ nhìn hết chỗ miếng ghép cũng đã thấy rất khó. Thời gian trôi đi, khi Lạc Tranh đã quen với chúng, tốc độ ghép sẽ càng lúc càng nhanh.
Bởi vậy, nàng không hề thích sử dụng bộ ghép hình có ký hiệu. Đây cũng là một cách rèn luyện ý chí cùng sức chịu đựng bền bỉ.
Mà đêm nay, Lạc Tranh hiếm khi được rảnh rỗi ngồi tĩnh tâm thế này. Chưa tưởng tượng đến cảm giác khi một vạn miếng ghép được hoàn thiện sẽ tạo thành không khí như thế nào, mà mới chỉ nghĩ đến, nàng đã thấy thật hưng phấn.
Mọi nỗi phiền muộn ban ngày dường như đã bị ném qua một phía. Giờ khắc này, Lạc Tranh chỉ muốn chuyên tâm vào miếng ghép trong tay.
Khi nàng còn đang mải mê với những miếng ghép thì cửa phòng khách bất chợt vang lên một tiếng động. Là âm thanh của chìa khóa tra vào cánh cửa. Sau một khắc, bóng dáng đàn ông cao lớn dường như che khuất ánh sáng trong phòng.
Lạc Tranh chẳng buồn nhìn về phía cửa, tầm mắt hoàn toàn rơi vào trên bức ghép, ngón tay cầm miếng ghép hơi run lên nhè nhẹ...
Thương Nghiêu vừa vào cửa liền thấy Lạc Tranh ngồi trên thảm trải sàn ở phòng khách, dựa vào tấm nệm lớn, trước mặt là một lượng lớn những mảnh ghép xanh xanh hồng hồng phản chiếu trong ánh mắt nàng càng thêm phần hấp dẫn.
Lúc này, Lạc Tranh đã cởi bỏ bộ trang phục công sở ban ngày, mái tóc vốn vấn gọn sau gáy giờ cũng được thả xuống, từng sợi tóc mềm mại rủ xuống đầu vai càng khiến cho gương mặt nhỏ trắng trẻo thêm mê người. Nàng mặc một chiếc váy ở nhà màu trắng, chất liệu cũng mềm mại hệt như thân hình nàng, chỉ nhìn qua cũng khiến người ta phải mê mẩn.
Thương Nghiêu khe khẽ nở nụ cười, đưa tay kéo cà vạt xuống, bước nhanh đến phía trước, mới vừa muốn tới gần, đã thấy nàng nhẹ nhàng chỉ về phía dưới chân hắn.
"Chú ý một chút!"
Thương Nghiêu một chân còn đang nâng lên trong không trung, cúi đầu nhìn, mới thấy một con rắn nhỏ đang bò ngay cạnh mấy miếng ghép màu xanh biếc, giống như đang nhu thuận cùng Lạc Tranh chơi ghép hình. Nhìn về phía nàng, lại thấy một con rắn khác đang nằm trên mép váy.
May là nàng sớm nhắc nhở, nếu không một chân hắn đạp xuống, cái mạng nhỏ của con rắn kia đã sớm được đi đầu thai.
"Người phụ nữ này thật lớn mật, đổi lại những phụ nữ khác trông thấy mấy con vật kiểu này đã sớm ngất xỉu.” Thương Nghiêu dè dặt hạ chân xuống, đi vòng qua phía sau nàng, ngồi xuống, nhấc tay lên, kéo nàng ôm vào trong ngực.
"Nhưng mà, loài vật này nuôi ở nhà quá nguy hiểm, phụ nữ như em, sao lại không sợ chúng?”
Bàn tay đàn ông nóng hổi đặt trên eo nhỏ của nàng. Lạc Tranh bị hơi thở của hắn vây lấy, nhẹ nhàng đứng dậy, cầm hai con rắn nhỏ hướng về phía bình thủy tinh cách đó không xa.
"Bọn chúng có tên gọi, không phải là cái loài vật này." Vừa nói, Lạc Tranh vừa đem hai con rắn thả vào cái bình thủy tinh có đặt thêm một nhánh cây. Không gian đó với hai con rắn mà nói hệt như một khu rừng lớn, vừa tiến vào, chúng liền vô cùng cao hứng, mặc sức đùa giỡn.