Năm đó, có một vách tường ngăn cách, đó cũng chính là khoảng cách của tâm hồn, giống như lúc trước, cô mãi mãi cũng không hiểu được suy nghĩ của anh, cô vĩnh viễn cũng không biết được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, anh luôn quyết đoán như vậy, đã nói là làm.
Nhưng dù sao mọi việc cũng không có gì, tất cả đều đã qua hết rồi.
Suy nghĩ một lát, những ý nghĩ vây hãm đầu óc cứ tràn ra, cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
Action 4
Khi thức giấc ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp mọi nơi.
Tiểu Băng đứng lên, cô đi đến ban công, vừa hóng gió vừa vươn vai căng giãn thân thể cứng nhắc của mình.
Hồ nước xanh biếc, bầu trời xanh lam, thật là đẹp!
“Chào, nha đầu!”
Là giọng nói của Diệp Chính Thần, Băng Băng ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, cô cười đến mức chân mày cong lên: “Chào, sư huynh!”
“Hôm nay em muốn đi đâu?”
“À…” Cô suy nghĩ một lát: “Chúng ta đi dạo quanh Viện y học đi.”
“Được!”
***
Viện y học đã lâu rồi vẫn không thay đổi.
Mặt đá hoa văn vừa dày vừa cứng, đó chính là điển tích cho thấy nó đã trải qua bề dày lịch sử, mặt trên in chữ vàng bằng tiếng Nhật đã hơi bạc màu, nhưng vẫn uy nghiêm trang trọng.
Đi vào cổng lớn, mùi hỗn hợp thuốc nước ập đến, khiến cô lại nhớ đến hình dáng và vẻ mặt của Diệp Chính Thần mặc áo blouse trắng lúc làm phẫu thuật cho con chuột bạch.
“Anh biết không? Dáng vẻ lúc anh mặc áo blouse trắng làm phẫu thuật, rất là mê người.” Bạc Băng khẽ nói với anh.
Diệp Chính Thần cười cười: “Anh cứ nghĩ em chỉ thích nhìn anh mặc quân trang.”
“Vâng, thật ra em rất muốn thấy anh mặc quân trang bên trong, bên ngoài lại khoác áo blouse trắng…” Vừa có sự trang nghiêm của quân nhân, vừa có sự tao nhã của bác sĩ, nghĩ đến mà cô nhốn nháo trong lòng.
“À? Lúc anh học quân y thường mặc như vậy, đáng tiếc là em biết anh hơi muộn.”
Không sao, có rừng xanh thì lo gì không có củi đốt!
Action 5
Thời gian một tuần thoáng chốc đã trôi qua, cô và anh đi rất nhiều nơi, có một số chuyện cũ muốn ôn lại, có một số nơi muốn đến, nhưng lại chưa kịp đến.
Lê tấm thân mệt rã rời nhưng tràn ngập hạnh phúc về nhà trọ, quần áo Bạc Băng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô cởi quần áo, nằm trong bồn tắm, vừa nghe giai điệu du dương của ca khúc [Yêu], vừa nhắm mắt hồi tưởng lại những ngày ngọt ngào vừa qua.
Ngày thứ hai, cô và anh đi Togetsukyo ở Arashiyama, cô và anh đứng trên cầu cùng chụp ảnh, cả hai lại cùng nhau nói đến câu hỏi của thủ tướng chính phủ năm nào “trong mưa Arashiyama”, sau đó cùng nhau thảo luận về bốn vị mỹ nam của Trung Hoa Dân Quốc.
Ngày thứ ba, cô và anh đi Disneyland ở Tokyo, buổi tối hai người còn đi xem cảnh núi lửa phun trào, xem Thủy Tinh Linh và Hỏa Tinh Linh trình diễn nước và lửa thể hiện sự gắn bó với nhau trong tình yêu.
Ngày thứ tư, cô và anh đi Kobe ngâm suối nước nóng, cô không thuyết phục được anh, nên đành phải xuống suối ngâm cùng với anh… Nhớ đến cảnh tượng đó, cô không khỏi đỏ mặt, may mắn là ở suối nước nóng có nhiều người qua lại, anh không dám suồng sã, nhưng tay anh ở trong nước vẫn không chịu an phận, thường lướt qua những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô…
Bạc Băng lớn tiếng kháng nghị: “Diệp Chính Thần, nếu anh không lấy bàn tay của anh ra, em sẽ tố cáo anh có ý định quấy rối đấy.”
Kết quả là anh lại trả lời mà không biết xấu hổ: “Em tố cáo đi, dù sao anh cũng có mang giấy chứng nhận kết hôn theo.”
…
Điều này cũng chưa phải là điều đáng giận nhất, mà điều đáng giận nhất hôm nay là anh đưa cô đi xem phim, bên ngoài là phim tình cảm Nhật Bản, nhưng nhìn kỹ mới biết được, anh nói thiếu mất hai từ trong poster, đó là phim hành động tình yêu…
Trong rạp chiếu phim, ngọn đèn mờ ảo, khiến cô cảm thấy trong không khí như vậy có phần không chân thực, màn sân khấu màu đen, trong khi cả phòng là màu vàng…
Người xem không nhiều lắm, chỉ có vài người, nhưng không mang lại chút cảm giác nhạt nhẽo nào.
Bạn sắc lang nào đó lại càng không nhạt nhẽo hơn nữa, bàn tay ma quái của anh lúc nào cũng đặt trên đùi cô, khiến cô không thể động đậy, mồ hôi toát ra ướt cả đẫm áo lót…
…
Càng ngâm càng nóng, Bạc Băng với tay lấy khăn tắm, cô đứng lên, đang muốn choàng khăn tắm lên người.
Phía cửa sổ bất chợt vang lên tiếng động khẽ, rồi chợt có một chiếc bóng vút qua như cơn gió, mở cửa phòng tắm ra.
Thấy rõ bóng người đó chính là Diệp Chính Thần, Bạc Băng không nhanh không chậm vây khăn tắm quanh người: “Tìm em có việc gì sao?”
“Biết rồi mà vẫn cố hỏi!”
Anh kéo cô vào lòng, ôm đến giường…
Action 6
QJ và JQ, vào thời điểm này không có sự khác biệt chẳng qua là nhìn nhận từ góc độ khác nhau mà thôi.
Thời khắc hạnh phúc như vậy, trước khi chìm vào giấc ngủ, bạn “đàn ông” nào đó đặt cô lên giường, mạnh mẽ nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Một bàn tay anh đặt cố định cả hai tay cô ra sau lưng, một bàn tay khác bắt lấy một chân của cô, vật đàn ông nóng như lửa của anh không cho cô lấy chút thời gian để chuẩn bị mà lập tức tiến quân thần tốc.
Quá trình này, anh không cho cô một chút cơ hội phản kháng. Vâng… Trên thực tế, cô cũng không có ý định phản kháng.
Cái gì là bạn bè, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng rồi tùy tiện nói thôi.
Sau đó, cô giả vờ cự tuyệt, cứ mỗi lần như thế thì cô nghe thấy anh vào tắm nước lạnh, chuyện như thế diễn ra vài lần anh mới đi ngủ. Bạc Băng lén cười trộm, cười đến mức khóe miệng cô như muốn rút gân…
Cô biết sớm muộn gì anh cũng đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ anh có thể kiên trì đến một tuần, như vậy cô đã rất sùng bái sự tự chủ của anh rồi.
Action 7
Cuối cùng cũng phá bỏ được rào cản, Diệp Chính Thần bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuần trăng mật trong mơ của anh.
Ráng chiều, cô và anh đi siêu thị Carrefour mua thức ăn, chuẩn bị nguyên liệu để làm món lẩu cay.
Hành lang bên ngoài cửa sổ có người đi qua, một cô gái xinh đẹp dẫn theo một người đàn ông Nhật Bản khoảng ba mươi tuổi, trên miệng và dưới cằm là hàng ria mép kinh tởm.
Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Bạc Băng có thể nhận ra, đó chính là Tần Tuyết.
Tần Tuyết cũng thấy Bạc Băng và Diệp Chính Thần, như có một chút bất ngờ, cô ấy đứng trước cửa sổ, hoảng hốt rất lâu.
Tần Tuyết thay đổi rất nhiều, chiếc váy ngắn hầu như không che được cái mông gợi cảm của cô ta, khi nhìn thoáng qua, trông Tần Tuyết không khác phụ nữ Nhật Bản cho lắm. Duy nhất chỉ có một điều là cô ấy không thay đổi, đó chính là ánh mắt khi cô ấy nhìn Diệp Chính Thần, vẫn quấn quít si mê như vậy, ánh mắt trong suốt hàm chứa nhiều điều, như màu đá hổ phách ngàn năm ngưng kết sự đau thương khôn xiết.
Tần Tuyết bước đến gần một chút, cô ấy nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, lại nhìn thoáng qua Bạc Băng, vô cùng xa lạ mà chào hỏi vài câu: “Ha ha, đã lâu không gặp. Tôi thật không bao giờ nghĩ đến hai người vẫn có thể trở về nơi này.”
“Tớ cũng không nghĩ đến, cậu ăn cơm chưa? Vào trong ăn lẩu nhé.” Bạc Băng chân thành mời.
“Không được, tôi còn có việc.” Nói xong, Tần Tuyết bước đi, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Chính Thần: “À, đúng rồi, Dụ Nhân có khỏe không?”
Bị đâm trúng chỗ đau, Diệp Chính Thần giật giật khóe môi: “Chắc khỏe, từ khi ly hôn tôi chưa gặp lại cô ấy.”
Tần Tuyết cong cong khóe miệng đầy châm biếm: “Thật sự không nghĩ đến hai người sẽ ly hôn. Năm đó, anh đối xử với cô ta tốt như vậy, giặt quần áo cho cô ta, vui vẻ nấu cơm cho cô ta, vì muốn cô ta cười, anh không ngần ngại sang Pháp ngay trong đêm hôm trình diễn mốt mới nhất, sau đó còn không tiếc tiền mà mua chiếc váy cô ta thích nhất…”
Rất rõ ràng, cô ấy phá nát tuần trăng mật này mà.
Thấy Diệp Chính Thần ngấm ngầm nghiến răng, tay nắm thành quyền, Bạc Băng không thể không ra mặt giúp anh thoát nguy: “Loại tình cảm như vậy, rất khó lý giải… Đôi lúc bản thân còn không hiểu trái tim của chính mình, huống chi là người khác.”
“Nước sôi rồi, nên cho thịt vào đi.” Diệp Chính Thần bỗng nhiên nói.
“A, được.”
“Cẩn thận coi chừng bỏng đấy, để anh làm cho…” Anh nhận lấy khay thịt bò từ trong tay cô: “Em mà bỏng, anh sẽ đau lòng lắm.”
“Hay là anh sợ em bị bỏng, sẽ không có người cởi cúc áo cho anh?”
Anh cười ôm thắt lưng cô, vô cùng thân mật hôn lên vành tai cô, dùng âm giọng đủ để Tần Tuyết nghe được nói như mê bên tai cô: “Anh chỉ là không hy vọng buổi tối, lúc anh vuốt ve em, ngón tay lại phải quấn miếng băng gạc vướng víu…”
Tần Tuyết cứng nhắc ôm người đàn ông bên cạnh, nhanh bước rời đi. Thấy Tần Tuyết đã đi xa, vẻ mặt Bạc Băng lập tức trở nên lạnh nhạt, đẩy bạn sắc lang nào đó ra: “‘Giặt quần áo cho cô ta, vui vẻ nấu cơm cho cô ta?’ Rồi cả ‘Vì muốn cô ta cười, không ngần ngại sang Pháp ngay trong đêm hôm trình diễn mốt mới nhất, sau đó còn không tiếc tiền mua chiếc váy cô ta thích nhất’, Diệp Chính Thần, anh đối xử với vợ trước thật là tốt nha?!”
“A, nước sôi rồi, cho thức ăn vào đi.”
Hơi nóng bốc lên, bọt nước cuồn cuộn, nếu không phải luyến tiếc cái gương mặt điển trai này, cô thật sự muốn hất cả nồi nước nóng lên mặt anh.
Action 8
“Uống ly bia đi, sẽ hạ hỏa đấy.” Diệp Chính Thần bật nắp lon bia Asahi, đổ vào chiếc ly trước mặt cô, vẫn là hương cà phê, bọt bia trắng như tuyết nổi bồng bềnh trên bia màu nâu nhạt.
Bạc Băng càng nghĩ càng nghẹn thở, cầm ly bia lên uống một hơi hết sạch, hà hơi một cách hào phóng.
“Em nói em đến đây để tìm lại cảm giác bạn bè mà, sao anh lại không thấy em hạnh phúc gì hết?” Anh không còn cách nào khác mà hỏi.
“Còn nói nữa à, anh đối xử với người phụ nữ khác như thế, cho nên đương nhiên anh sẽ không thấy vợ anh hạnh phúc!”
“Hừ, ghen, sự ghen tuông không hề che đậy.” Anh vội vàng hùa theo, sau đó lấy ly bia của cô.
Bạc Băng giật lại ly bia, ngửa đầu lên uống. Mùi vị cay đắng chảy vào dạ dày làm cho cơn tức giận nguôi đi một chút.
Hơi men rất nhanh đã khiến cho đầu cô có chút choáng váng, Bạc Băng bất chợt nhớ đến liền hỏi anh: “Anh thật sự đối xử với Dụ Nhân tốt như vậy sao? Giặt quần áo rồi nấu cơm cho cô ta? Cho đến bây giờ anh chưa hề làm cho em một tí cơm nào.”
“Bởi vì anh nấu cơm không thể ăn được, anh không muốn hãm hại em.” Anh giải thích ậm ờ: “Về phần quần áo, anh đều đem đến tiệm giặt ủi để giặt.”
“Em đã từng thấy trên mạng ảnh chụp hôm sinh nhật Dụ Nhân, anh vì cô ta mà mua bánh ga tô rất đẹp, phía trên có rất nhiều dâu tây, còn có chữ: Anh yêu em! Em còn thấy anh ghé vào tai cô ta thì thầm gì đó, thân mật như vậy…”
“Anh đã ly hôn với Dụ Nhân rồi, có một số việc, không biết còn hơn là biết…”
“Có phải anh thích cô ta không? Ngày đó, anh ghé vào tai cô ta nói những gì?”
Anh than nhẹ, đầu chân mày có chút biểu hiện của sự thương xót: “Em nhất định phải biết?!”
“Ừm.” Mặc kệ sự thật như thế nào, cũng hơn sự ghen tuông vô bờ bến.
“Được rồi, ngày đó sinh nhật Dụ Nhân, anh mời rất nhiều người đến để chúc mừng sinh nhật cho cô ta, anh đã hỏi là: Ở bên cạnh anh có hạnh phúc không?”
Chóp mũi cô cay cay, cô tự mình uống bia, uống xong, cảm giác tê liệt càng khiến cô khổ sở hơn.
Anh gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cô: “Em ăn một chút gì đi, bụng trống rỗng mà lại u