vụt tắt, một giọng hát bằng tiếng Nhật vang lên, Bạc Băng nhắm mắt lại, cô lại nhớ đến những hình ảnh ở sân bay năm đó, cô cũng nói với anh một câu: “Sayonara”.
Khi đó, nếu cô biết anh có nỗi khổ tâm khó nói thành lời thì cho dù có phải làm tình nhân của anh cô cũng chấp nhận. Nhưng chỉ là anh không chịu nói bất kì điều gì cả.
“Sư huynh, nếu em cho anh ba phút, anh sẽ nói gì? Có nói cho em biết sự thật không?”
Anh ôm cô, ôm thật chặt…
“Anh vẫn luôn cám ơn em, vì em đã không cho anh ba phút đó!”
***
Mọi người dùng cơm trưa ở club xong, lại đi tắm trong nhà tắm hơi ở tầng một. Không biết từ khi nào những ánh đèn đã rực sáng, lúc ấy mọi người lại trở về phòng ca múa ở tầng cao nhất, xem biểu diễn và uống rượu theo phương thức tư bản chủ nghĩa.
Khách vào đã đông hơn, không ít phụ nữ đẹp bước vào sàn nhảy để nhảy theo điệu nhạc, đồng thời khoe ra dáng người hoàn hảo của họ.
Diệp Chính Thần đã có chút say, ánh mắt anh càng ngày càng trở nên mơ màng, tay anh bắt đầu không an phận mà di chuyển trên đùi cô. Thực ra tửu lượng của anh rất tốt, nếu không phải vì thay cô uống nhiều rượu như vậy thì nhất định anh sẽ không say.
Bạc Băng cũng uống một ly rượu vang, cộng với bàn tay đang không an phận của anh hiện giờ khiến nhiệt độ trong cơ thể của cô bắt đầu bốc lên, vì thế, cô nhẹ nhàng đứng dậy.
“Em đi đâu vậy?”
“Toilet.”
Bạc Băng rửa mặt thật sạch, khi từ trong toilet Bước ra, cô nhìn thấy trong một góc nhỏ có ban công yên tĩnh, bị một tấm màn bằng vải trong phòng khách che khuất.
Bạc Băng bước đi thong thả đến ban công, hai tay cô để lên hàng rào chắn, mắt nhìn về phía xa xa.
Cách đó không xa là một hải cảng, cô có thể thấy được rất nhiều ngọn đèn đang lấp lánh, rất đẹp…
“Có phải là rất nhàm chán không?” Một giọng nói từ phía sau lưng cô vang lên, Bạc Băng quay đầu, Trịnh Vỹ đang đứng phía sau cô, tay cầm một chai nước khoáng đưa cho cô.
“Cám ơn!” Bạc Băng nhận lấy: “Không phải, em cảm thấy hơi nóng, nên ra đây hóng gió một chút.”
Trịnh Vỹ xoay người dựa vào hàng rào chắn, nghiêng mặt nhìn Bạc Băng: “Anh vẫn luôn muốn nói chuyện với em, hôm nay có thể không?”
“Em cũng rất muốn trò chuyện với anh, nhưng vẫn không tìm được cơ hội…”
“Ờ?!”
Bạc Băng nói: “Em nghe mọi người nói, vụ án của Ấn Chung Thiêm là do anh phụ trách…”
“Ừ.” Trịnh Vỹ nở nụ cười: “Là anh bắt anh ta.”
“Tại sao anh lại bắt anh ấy? Anh ấy thật sự phạm tội à?”
Bạc Băng không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, giống như trong lòng cô luôn có một hy vọng, hy vọng là những điều Ấn Chung Thiêm nói không phải là sự thật, hy vọng là Diệp Chính Thần mà cô quen biết vẫn là một người mặc chiếc áo blouse trắng thiêng liêng, ngay cả một con chuột bạch anh cũng vô cùng thương tiếc.
Trịnh Vỹ dùng giọng nói quan chức nói với cô: “Anh ta không liên quan đến vụ án, hơn nữa anh ta lại vô cùng phối hợp với bọn anh trong công tác điều tra, cung cấp cho bọn anh rất nhiều chứng cứ chính xác có hữu lực.”
“Nhưng lúc đó tin tức mà em nghe được không phải là như thế, em nghe nói anh ấy đã nhận toàn bộ tội lỗi, sẽ bị kết án.”
“Nếu ngay cả em cũng có thể nghe được tin tức nội bộ chính xác, thì làm sao bọn anh có thể tra án?”
Bạc Băng không biết trả lời như thế nào, cô không muốn vòng vo cùng Trịnh Vỹ, cô quyết định hỏi một cách dứt khoát: “Tin tức này có phải là Diệp Chính Thần yêu cầu anh truyền ra không?”
Trịnh Vỹ sửng sốt với câu hỏi của cô: “Cậu ấy nói như vậy với em à?”
Bạc Băng lắc đầu: “Không phải.”
Im lặng một lát, Trịnh Vỹ thở dài: “Xem ra, em hoàn toàn không hiểu gì về con người cậu ấy.”
“Không phải anh ấy bảo anh làm sao?”
“Không phải.”
“Thật sự không phải anh ấy sao?” Bởi vì chờ mong câu trả lời, tay Bạc Băng bất giác nắm chặt trên hàng rào chắn, nắm thật chặt.
“Là anh bảo người khác bắt vị hôn phu của em… Thẻ phòng tổng thống ở khách sạn Quốc Tế cũng là anh bảo người khác đưa cho em.”
“Anh?!”
“Khi Diệp thiếu gia về nước, thấy em đang ở cửa hàng áo cưới… Em có biết cậu ấy có phản ứng như thế nào không?”
Trước mắt Bạc Băng bỗng nhiên lại thoáng qua bóng dáng cao ngất trước cửa hàng áo cưới ngày đó, cao ngạo nhưng cô đơn, còn có chiếc xe quân đội hiên ngang vượt đèn đỏ, lao vun vút về phía trước.
Khi đó, anh ấy đã có tâm trạng như thế nào?
Trịnh Vỹ nói: “Anh chỉ muốn giúp cậu ấy, tạo cho cậu ấy một cơ hội, muốn hai đứa có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với nhau, muốn cậu ấy nói thật rõ ràng, nhưng mà…
Anh không biết em đã dùng cách gì, mà luôn luôn biến người có đầu óc lý trí như cậu ấy trở nên mù mờ…” Trịnh Vỹ cúi mặt, khẽ cười: “Chờ đợi mãnh liệt em có thể cầu xin cậu ấy một lần nữa!”
Những ngọn đèn phía xa xa ngoài biển cũng dần trở nên mơ hồ.
Bạc Băng cố gắng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, dường như Diệp Chính Thần muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cô lại không chịu nghe.
Sau đó, anh đàm phán điều kiện với cô, cô liền cởi quần áo, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm anh.
Bạc Băng ngửa đầu, uống một hớp nước, cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện một cách thật cẩn thận, dường như anh muốn nói gì đó với cô, nhưng chưa kịp nói đã bị cô cắt lời!
Bạc Băng giương mắt nhìn Trịnh Vỹ, trong đáy mắt anh ta lúc này đầy những ngôi sao sáng, đôi mắt Trịnh Vỹ giống như bầu trời đêm sâu xa. Cô bỗng nhiên cảm thấy nên cảm ơn Trịnh Vỹ, đúng lúc cô và Diệp Chính Thần trượt chân, chính anh ta đã làm cho cả cô và Diệp Chính Thần nhìn rõ những khát vọng của nhau, làm cho cô và Diệp Chính Thần không thể trốn tránh một sự thật là cả hai vẫn yêu nhau như trước kia, không hề thay đổi.
Nếu không, cả cô và Diệp Chính Thần sẽ phải nuối tiếc cả đời.
Trong lòng Bạc Băng vừa rung động, thì bỗng nhiên cô nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn.
“Trịnh Vỹ, vụ án ở thành phố Nam Châu, tại sao anh lại là người phụ trách? Điều này là trùng hợp à?”
Trịnh Vỹ khẽ cười, anh ta không trực tiếp trả lời Bạc Băng, mà nói: “Năm anh mười lăm tuổi, rất mê cờ bạc, có một lần anh bị một tổ chức cờ bạc lừa gạt, nợ bọn họ rất nhiều tiền, anh không dám nói với bố anh, chỉ có thể đi tìm Diệp Chính Thần nhờ cậu ấy giúp đỡ. Thực ra, gia đình cậu ấy còn nghiêm khắc hơn cả gia đình anh, nhưng cậu ấy không nói nhiều mà liền về nhà trộm trang sức của mẹ cậu ấy để trả nợ thay anh… Sự việc lần đó bại lộ, bố cậu ấy suýt chút nữa đã đánh chết cậu ấy… Nhưng cậu ấy chỉ cắn răng chịu đựng mà không nói một lời.”
Bạc Băng gật đầu, gật đầu thật mạnh, cô đã biết đáp án là gì.
Bạc Băng nói: “Anh có thể nói một chút về anh ấy không? Em muốn hiểu anh ấy thêm một chút nữa.”
Ánh mắt Trịnh Vỹ nhìn về phía phòng khách, bạn bè đang thay phiên mời Diệp Chính Thần uống rượu, mặc dù đã say nhưng phong thái của anh vẫn rất đĩnh đạc, Diệp Chính Thần uống rất hào hứng, ai mời cũng không từ chối.
“Lúc anh năm tuổi đã quen cậu ấy, lúc đó cậu ấy chỉ mới ba tuổi, anh và cậu ấy ở cùng một đại viện, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn… Gia đình cậu ấy rất nghiêm khắc, Bác Diệp quản thúc cậu ấy giống như quản thúc binh lính của ông ấy, sợ cậu ấy học thói xấu của người khác, không cho phép cậu ấy hút thuốc, uống rượu, bài bạc… Còn không cho phép cậu ấy có bạn gái, sợ cậu ấy mê muội mất cả lý trí, lầm đường lạc lối. Nhưng cá tính cậu ấy rất bướng bỉnh, hoàn toàn không biết hai chữ ‘phục tùng’ viết như thế nào… Có thể tưởng tượng, tuổi thơ của cậu ấy lạnh lẽo đến mức nào.”
Bạc Băng chăm chú lắng nghe, cô có thể tưởng tượng được điều đó.
“Bác Diệp đăng kí cho cậu ấy thi vào Học viện quân sự trong khi cậu ấy lại muốn thi vào Học viện quân y. Vì chống đối với chế độ độc tài của bác Diệp, cậu ấy la cà ở quán bar suốt hai tháng, mỗi ngày sống trong sự mơ mơ màng màng, hàng đêm sống trong sự xa hoa trụy lạc… Bác Diệp nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, ngược lại cậu ấy còn cười nói: ‘Tốt, dù sao đầu năm nay cũng không thể thi bác sĩ, đáng tiếc là bố mẹ về già cô đơn không có con cái.’ Câu nói đó suýt chút nữa đã làm cho bác Diệp tức chết. Cuối cùng bác Diệp thỏa hiệp với cậu ấy, chấp nhận để cậu ấy thi vào Học viện quân y.
Bạc Băng cười gượng: “Nếu anh ấy sống trong thời đại kháng chiến, chắc là thà chết chứ không chịu khuất phục Đảng cách mạng.”
“Đúng vậy. Nếu không như vậy tại sao lại phái cậu ấy đi Nhật Bản.” Trịnh Vỹ cười cười đùa cợt, anh ta còn nói: “Con người cậu ấy, có một nguyên tắc rất đặc biệt, nếu là chuyện không thể nói, thà chết cậu ấy cũng không nói, anh có quan hệ tốt với cậu ấy như vậy, chuyện đi Nhật Bản, cậu ấy cũng không đề cập với anh. Nếu anh không tình cờ nhìn thấy tấm ảnh cậu ấy chụp em để trong ví tiền thì thật sự anh sẽ không thể biết cậu ấy đi Nhật Bản.”
“Ảnh của em?”
“Trên cầu Togetsukyo ở Kyoto. Anh đã từng đi khảo sát một lần ở Nhật Bản, anh có ấn tượng rất đặc biệt với Togetsukyo. Hôm đó, vừa nhìn thấy ảnh của em, anh liền đoán ra…”
Bạc Băng càng nghe càng không hiểu: “Rốt cuộc là mọi chuyện như thế nào, anh có thể nói rõ ràng cho em hiểu không?”
***
Bên trong là thế giới xa hoa trụy lạc, bên ngoài là bầu trời màu xanh biếc, Bạc Băng dựa vào hàng rào chắn ở ban công, nghe Trịnh Vỹ nói về quá khứ của Diệp Chính Thần.
Đến giờ Bạc Băng mới biết có rất nhiều chuyện bí mật mà Diệp Chính Thần không thể nói thành lời, giờ đây cô mới chính thức hiểu được người đàn ông mình yêu.
Hóa ra, lần đó về nước, Diệp Chính Thần vốn dĩ rất vui vẻ, anh nói với Trịnh Vỹ anh đã có bạn gái, còn nhờ Trịnh Vỹ giúp anh đặt một cặp đồng hồ tình nhân thương hiệu Hải Âu chỉ bởi vì bạn gái anh thích.
Ăn uống no say, Trịnh Vỹ đưa Diệp Chính Thần về nhà.
Trịnh Vỹ lái xe chạy nhanh như bay, Diệp Chính Thần say đến tám phần lại lấy ví tiền ra, nhìn tấm ảnh bên trong.
Trịnh Vỹ nhìn thoáng qua một lần cô gái trong tấm ảnh, người được gọi là bạn gái của Diệp Chính Thần, quang cảnh trong ảnh giống như nơi anh ta đã từng đi qua, điều đó khiến Trịnh Vỹ giật mình nhớ đến đó chính là kinh đô ở Nhật Bản. Sau một phút kinh ngạc, anh ta bất chợt hiểu được: Bạn gái của Diệp Chính Thần ở kinh đô Nhật Bản, điều này có nghĩa là, hành tung mà cậu ấy không chịu tiết lộ hai năm qua, là ở Nhật Bản.
Trịnh Vỹ nhớ rõ, trong cuộc đời Diệp Chính Thần hận nhất là người Nhật Bản, từ nhỏ anh đã thường nói: “Ngoại trừ có chiến tranh, nếu không em tuyệt đối sẽ không bước chân lên đất nước đó nửa bước…”
Trong phút chốc ánh sáng chợt lóe lên, có rất nhiều điều đã từng nghĩ mãi không ra, thì giờ đây Trịnh Vỹ đều đã nghĩ thông suốt.
Suy nghĩ cẩn thận một lát, Trịnh Vỹ thử thăm dò: “Togetsukyo, đúc bằng xi măng cốt thép, chiếc cầu bằng gỗ, đứng trên cầu có thể tha hồ mà ngắm lá phong ở Arashiyama… Tôi đã đến đó một lần, có ấn tượng vô cùng sâu sắc.”
Diệp Chính Thần bất ngờ, cơ thể bỗng nhiên căng thẳng.
Phản ứng của anh càng làm cho Trịnh Vỹ xác định suy đoán của mình là đúng, anh ta không khỏi lắc đầu, cảm khái nói: “Hồng nhan, quả nhiên… Họa thủy!”
Diệp Chính Thần cười khổ rút ảnh chụp trong ví ra, nhìn thoáng qua lần cuối rồi xé tấm ảnh thành những mảnh nhỏ vứt ra cửa s