Sau khi trở lại Nam Châu, Bạc Băng đưa Ấn Chung Thiêm đến gặp bố mẹ của cô, sau đó lại cùng Ấn Chung Thiêm đến nhà bố mẹ anh ta, Bạc Băng tìm quần áo để Ấn Chung Thiêm thay, giúp anh ta giặt quần áo và lau rửa toilet.
Vừa giặt quần áo, Bạc Băng vừa lắng nghe Ấn Chung Thiêm kể về cuộc sống những ngày qua của anh ta với bác trai và bác gái, cô vô thức nhìn thoáng qua khung cửa trống rỗng.
Phiền muộn cũng như bọt xà phòng trong tay cô, càng vò càng nhiều.
Giặt xong quần áo, Bạc Băng phơi tất cả lên ban công, trở vào nói nhỏ với Ấn Chung Thiêm: “Buổi tối em phải trực ca đêm, em đi trước nhé, ngày mai em lại đến.”
“Cháu ăn cơm chiều rồi hẵng đi.” Bác gái nói.
“Dạ không ạ, cháu còn phải đến bệnh viện thăm bố cháu.”
Ấn Chung Thiêm đưa Bạc Băng đến cửa thang máy, thang máy vẫn chưa lên tới, Ấn Chung Thiêm cố ý đến gần cô hơn một chút, Bạc Băng cố gắng kiềm chế bản năng muốn phản ứng lại của mình, không dám động đậy.
Tay của Ấn Chung Thiêm nhẹ nhàng khoác lên vai cô: “Quan hệ của em và Tham mưu Diệp, dường như rất tốt.”
“Cũng được.” Bạc Băng suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: “Đã nhiều năm rồi không gặp.”
“Tại sao anh ta lại giúp em?”
Do có sự hổ thẹn trong lòng, Bạc Băng không muốn đề cập đến vấn đề này, có phần sành đời, cũng có phần hoài nghi.
“Có lẽ là nể tình cảm huynh muội trước đây.”
Thang máy đến, bên trong không có người, Bạc Băng vội vàng từng bước tiến về phía trước: “Chào, anh về nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng suy nghĩ nhiều quá. Không gặp chuyện gì là quan trọng nhất!”
Ấn Chung Thiêm giữ chặt Bạc Băng: “Hôm nào có cơ hội, mời Tham mưu Diệp dung một bữa cơm nữa đi.”
“Sao?” Bạc Băng không hiểu.
“Chúng ta nên cám ơn anh ta! Hơn nữa, cũng cần khai thông mối quan hệ.”
Cửa thang máy khép lại, không gian bị tách biệt, Bạc Băng chỉ biết cười gượng.
Cần khai thông mối quan hệ? nếu Ấn Chung Thiêm biết mối quan hệ trong quá khứ cô và Diệp Chính Thần, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
***
Đêm đó, Bạc Băng mất ngủ, cô nằm trên giường trong phòng trực ban lăn qua lăn lại đến tận khuya, trong đầu cô có hai bóng người đuổi mãi cũng không đi.
Ấn Chung Thiêm bất lực suy sụp khiến cô đau lòng, Diệp Chính Thần có khí thế bức người làm cô sợ hãi, hai người ở trong suy nghĩ của cô cứ phân cao phân thấp, anh một lời, tôi lại một câu, càng nghĩ đầu óc cô càng rối rắm.
Cuối cùng, Bạc Băng cũng buông tha cho giấc ngủ của chính mình, cô xuống giường, mặc thêm áo blouse trắng đi vào văn phòng trực ban.
Ngồi trước máy vi tính, Bạc Băng mở mục sưu tầm các trang web điều trị bệnh ở nước ngoài ra xem, cô muốn xem thử họ có thành quả trị bệnh mới hay chưa, có thuốc kháng bệnh ung thư hay chưa.
Không phải Bạc Băng tôn sùng nước ngoài, chỉ là các trang web trong nước trang nào cũng tràn ngập các quảng cáo giả dối, cô đã bị lừa hai lần rồi nên sẽ không dễ dàng tin nữa.
Ngẫu nhiên, trên một trang web của Mỹ, các chuyên gia có nhắc đến căn bệnh ung thư hạch bạch huyết, còn giải thích rất tỉ mỉ, Bạc Băng định mở hộp thư điện tử ra, cô muốn viết một lá thư gửi cho vị chuyên gia này nhờ họ tư vấn một chút.
Vừa mở hộp thư ra Bạc Băng liền trông thấy một lá thư vẫn chưa được mở, với tiêu đề: “Bệnh án mới nhất về phương pháp trị liệu căn bệnh ung thư hạch bạch huyết.”
Bạc Băng mở thư với tốc độ nhanh nhất, không có ghi chú, không có ký tên, không có thông tin người gửi. Cô mơ hồ có thể đoán ra là ai nhưng lại không dám tin, vội vội vàng vàng mở lá thư ra đọc.
Trong thư là bài viết tổng kết số lượng khá ít các ca áp dụng phương pháp trị liệu thành công, mỗi một ca bệnh đều được ghi chú ý kiến của chuyên gia ở mặt sau bằng màu đỏ.
Bạc Băng chăm chú đọc lá thư từ đầu đến cuối, thứ tự được sắp xếp rất khoa học, có thể thấy được sự chuyên nghiệp và cẩn thận của người viết.
Là anh, chỉ có anh mới có khả năng viết một văn kiện có chiều sâu như vậy, chỉ có anh mới hiểu được lúc này cô đang cần điều gì nhất, chỉ có anh mới gửi một lá thư không để lại thông tin, không kí tên vì anh tin rằng khi cô đọc cô vẫn có thể biết được chủ nhân của lá thư này là ai.
Đọc đến trang cuối, ở phía dưới có một dòng chữ màu đỏ được ghi chú rất rõ nét: “Tổng kết về phương án trị liệu này, đã tốn của anh hai mươi tư giờ, cám ơn!”
Nhìn đến câu này, Bạc Băng như có thể thấy được nụ cười xấu xa của kẻ nào đó khiến cho người khác vừa yêu vừa hận, lại có thể thấy được bóng dáng của anh chăm chú ngồi trước máy vi tính suốt một đêm để nghiên cứu.
Bạc Băng cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy hai mắt mình đang đau buốt.
Hai mươi tư giờ… Trong ba ngày qua anh làm sao có thể sắp xếp để có được hai mươi tư giờ rảnh rỗi để tìm tư liệu cho cô kia chứ?
Bạc Băng nhớ lại gương mặt mệt mỏi của anh vào hôm qua.
Điện thoại trong tay vang lên, màn hình hiện lên số của Diệp Chính Thần.
Bạc Băng nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, tim cô trở nên yếu mềm, cô nhận cuộc gọi.
“Chưa ngủ à?” Anh hỏi.
“Vâng. Vừa đọc xong thư điện tử của anh.”
“Anh biết.” Trong điện thoại, giọng nói của Diệp Chính Thần vô cùng nhẹ nhàng: “Lúc anh gửi thư có cài đặt âm báo khi em mở thư.”
Hơi thở của anh, lúc nhẹ lúc nặng, lúc chậm lúc nhanh, Bạc Băng không muốn nói gì cả, cô chỉ thầm nghĩ, chỉ cần nghe được tiếng hít thở của anh như vậy là được rồi.
“Ngày mai anh phải về Bắc Kinh.”
Anh phải đi? Không phải anh nói muốn cô cho anh thời gian “một tháng” sao?
Sự phiền muộn mãnh liệt hóa thành một lời nói thản nhiên: “Ờ”.
“Anh thật sự không nỡ xa em.” Anh cố ý thở dài: “Nhưng mà Sư trưởng của anh nói, nếu anh không về, ông ấy sẽ phái người đến Nam Châu bắt anh.”
Phiền muộn trong cô bỗng nhiên biến thành nụ cười, haizzz! Có cấp dưới như Diệp Chính Thần, thân làm Sư trưởng của ông ấy không biết phải bạc thêm bao nhiêu sợi tóc.
“Sao em không nói không nỡ xa anh?” Thấy cô không nói lời nào, anh lại nói: “Anh sẽ không đi…”
Giống như vừa ăn vào một thỏi chocolate mềm mại của Bỉ, đầu lưỡi cô cảm thấy ngọt ngào, gương mặt bỗng nhiên hiện lên một nụ cười ngọt ngào như rất hài lòng: “Chung Thiêm nói muốn mời anh ăn cơm, mà anh không có thời gian nên quên đi.”
“Mời anh ăn cơm? Vị hôn phu của em xem ra rất hiểu chuyện.”
“Chính phủ là nơi nào, nếu không hiểu chuyện thì làm sao có thể tồn tại.” Bạc Băng đứng ở lập trường của Ấn Chung Thiêm mà nói.
“Cũng không cần theo xu nịnh như thế.”
Trong lời nói của Diệp Chính Thần có sự châm chọc khiến cho Bạc Băng cảm thấy vô cùng không thoải mái, không phải ai cũng có thể giống như Diệp Chính Thần, được sinh ra trong một gia đình bề thế, có thể có được cá tính không kiêng dè gì như anh, có thể đối đầu với hiện thực, và còn vô cùng sắc xảo nữa.
Trái ngược với Diệp Chính Thần, Ấn Chung Thiêm được sinh ra trong một gia đình bình thường, từ nhỏ đã có lý tưởng và hoài bão của chính mình, cũng cố gắng hết sức để nhận được sự đền bù xứng đáng.
Ấn Chung Thiêm từng ngày đều cố gắng mài dũa từng góc cạnh của bản thân, dựa vào sự chăm chỉ và cố gắng của mình để đi lên, ở tuổi của anh ta, được đứng ở vị trí đó là không hề dễ dàng, nhưng không ngờ là bỗng nhiên lại trượt ngã, trở thành hai bàn tay trắng.
“Anh ấy không phải như thế.” Giọng nói của Bạc Băng không hề có ý giận hờn: “Diệp Chính Thần, anh đừng xem thường người khác quá, Chung Thiêm chỉ muốn cám ơn anh thôi, nếu anh không tiếp nhận thì quên đi.”
Đối với sự tận lực bảo vệ của Bạc Băng, Diệp Chính Thần hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc em coi trọng hắn ở điểm nào.”
Bạc Băng hừ lạnh lại một tiếng: “Chung Thiêm thế nào cũng không quan trọng, dù sao vẫn tốt hơn người nào đó có gương mặt con người mà lòng dạ lại là cầm thú.”
Tiếng hít thở của anh cực to, cực mạnh truyền đến trong microphone.
“Người phụ nữ này…” Trong điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Sao em có thể qua cầu rút ván như vậy?”
“…”
Cô thật sự muốn rút ván, nhưng đây là chiếc cầu được xây dựng bằng xi măng cốt thép, cô làm sao có thể ra tay được!
Có người gõ cửa gọi lớn: “Bác sĩ, bác sĩ!”
“Có bệnh nhân gọi em, không thèm nói chuyện với anh nữa.” Không đợi anh trả lời, Bạc Băng vội vàng dập điện thoại, chạy đi xem bệnh nhân.
***
Sau ngày hôm đó, Bạc Băng không hề có tin tức gì về Diệp Chính Thần nữa, điện thoại cũng không có.
Sức khỏe của bố cô phục hồi rất nhanh, ông được xuất viện. Công việc của cô lại trở về quỹ đạo như ban đầu, mỗi ngày cô dốc hết toàn bộ sức lực cứu chữa cho những bệnh nhân đã hoàn toàn hết hy vọng. Nhưng khi hết giờ làm việc, cuộc sống của Bạc Băng vẫn không thể trở lại như lúc đầu, mỗi ngày cô đều lê tấm thân và tinh thần mệt mỏi để về gặp Ấn Chung Thiêm.
“Hôm nay em đi xem một căn hộ, nhìn khá giống căn hộ trước đây của chúng ta, vị trí cũng khá tốt, chỉ là giá cả hơi cao.” Bạc Băng cố ý tìm chủ đề để nói chuyện với Ấn Chung Thiêm, hy vọng có thể đánh lạc hướng sự chú ý của anh: “Đều do em, lúc trước em hồ đồ, vì khi đến Bắc Kinh khai thông các mối quan hệ, em đã bán căn hộ của chúng ta với giá khá thấp. Hiện tại để mua lại căn hộ như vậy, thì quá khó khăn.”
Ấn Chung Thiêm do dự một chút: “Vấn đề mua nhà, có thể chờ một thời gian nữa hay không?”
“Chờ?” Bạc Băng nghĩ Ấn Chung Thiêm sẽ vội vã mua nhà để chuẩn bị cùng cô kết hôn.
“Khoản tiền đó, anh muốn sử dụng.”
Bạc Băng đã hiểu, cô lấy tờ chi phiếu từ trong túi xách ra đưa cho Ấn Chung Thiêm: “Mật mã chắc anh biết rồi.”
“Tiểu Băng…”
Bạc Băng cười lắc đầu: “Anh không cần phải giải thích, em hiểu mà.”
Vụ án chưa có kết quả, tiền đồ trước mắt vẫn không biết sẽ ra sao, Ấn Chung Thiêm cần khoảng tiền này để phòng bị cho bất cứ tình huống nào.
Ấn Chung Thiêm đang ngồi bỗng nhiên đứng lên, ôm lấy thắt lưng của Bạc Băng, mặt anh ta vùi vào vai cô khiến cô có thể cảm nhận được sự lo lắng về tương lai của anh ta.
Bạc Băng rất muốn giúp anh ta, nhưng chỉ là không biết giúp như thế nào, ngoại trừ đi tìm một người…
Không, cô không thể đi tìm người đó, Ấn Chung Thiêm tuyệt đối sẽ không cho phép cô làm như vậy.
“Tất cả rồi sẽ qua thôi, anh vẫn còn trẻ, vẫn có thể làm lại từ đầu.”
…
Thấm thoát đã hết một tuần.
Cuối tuần, lúc Bạc Băng hết giờ làm việc thì trời đã về khuya, cô không về nhà bố mẹ, lê tấm thân mệt mỏi về nhà trọ của mình.
Lại một bệnh nhân nữa ra đi, hai mươi hai tuổi. Lúc gần đi, một người con gái trẻ tuổi chạy như điên vào phòng bệnh, ghé vào người bệnh nhân khóc thất thanh.
Bệnh nhân nam thở một cách yếu ớt bất chợt nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, em tới đây làm gì? Không phải em nói về sau sẽ không muốn gặp lại anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh nữa hay sao?”
Người con gái lắc đầu, không nói lời nào.
“Tính tình anh không tốt, hay làm em tức giận, lần sau nhớ là phải tìm một người bạn trai có tính cách tốt, có nhiều thời gian bên cạnh chăm sóc em.”
“Em không cần, em sẽ ở bên cạnh anh.”
Người con trai bình thản ra đi.
Cô gái đó khóc cả một buổi chiều, hai tay cô gái nắm chặt cổ tay