mệnh đã định của cô. Nhưng định mệnh của Diệp Chính Thần lại không phải là cô, mà một người phụ nữ khác mới chính là vận mệnh suốt đời suốt kiếp của anh…
—
Diệp Chính Thần – Ba chữ này khi phát âm rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi truyền đến tai Dụ Nhân, lại khiến cho cô có một cảm giác dao động mạnh mẽ.
Không hiểu sao, thời đại học, tần suất của ba chữ này lại xuất hiện cực kì cao trong phòng trọ của cô.
“Nghe nói Diệp Chính Thần lại đổi bạn gái mới, là Trần Tất khoa bệnh lý học…”
Âm thanh gió thổi sàn sạt, lặp đi lặp lại rất nhẹ nhàng.
“Có phải là cô nàng đẹp nhất trường không? Đặc biệt rất thích làm nũng với người yêu?”
“Đúng là cô ta.”
Nghe đến đó, Dụ Nhân chỉ im lặng khép sách lại, cô bật máy vi tính lên rồi lướt web. Đối với loại đề tài này, từ ngữ dường như chưa bao giờ có điểm dừng.
“Thật là ngưỡng mộ Trần Tất…”, đang nói chuyện là nhóm nhiều nữ sinh đã say đắm Diệp Chính Thần hai năm nay.
“Có gì mà ngưỡng mộ, lại chỉ là chuyện tình cảm nam nữ bình thường thôi mà.”
“Ai mà không biết là tình cảm nam nữ cơ chứ, nhưng mà chỉ cần từng có được…”
Sau khi ăn xong, nhóm tám chuyện nhàm chán lại bắt đầu, tin đồn mà các nữ sinh nói cứ như là chuyện lạ, người không biết tình hình thật sự sẽ cho rằng Diệp Chính Thần và Trần Tất có chuyện gì đó không thể cho ai biết. Còn người hiểu biết tình hình thật sự, cũng lười giải thích hộ anh.
Là ai có thể khiến cho những câu chuyện tình yêu của Diệp Chính Thần có thể viết thành cả một quyển sách kia chứ.
Có người nói: Thường hay thấy anh tán tỉnh phụ nữ đẹp ở quán ăn đêm.
Có người nói: Thấy anh dẫn một cô gái đến khoa phụ sản để siêu âm.
Cũng có người nói: Chính mắt thấy anh mang một cô gái vào khách sạn ở gần trường…
Nhưng Dụ Nhân là người rõ nhất, đó chỉ là tin đồn, chỉ là tin đồn mà thôi…
Bởi vì cô cũng đã từng gặp được Diệp Chính Thần ở quán ăn đêm. Anh cùng với một cô gái ăn mặc lẳng lơ nào đó trò chuyện rất mờ ám. Nhưng sau khi lắng nghe Dụ Nhân mới biết được là cô gái đó muốn quyến rũ anh, mà anh thì vòng vo tìm cách để từ chối…
Dụ Nhân còn gặp được Diệp Chính Thần mang một cô gái đến khoa phụ sản làm siêu âm.
Cô gái mang phiếu siêu âm bước ra từ phòng khám, sắc mặt nhợt nhạt nắm lấy tay áo của anh khóc nức nở, anh dùng lời nói dịu dàng để khuyên cô gái ấy.
Gặp được cảnh tượng này, dạ dày vốn dĩ rất tốt của Dụ Nhân đột nhiên co rúm, khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô gái hoảng hốt rời đi, trước khi đi còn nói câu “Cám ơn!”
Dụ Nhân cảm thấy ngạc nhiên, đuổi theo cô gái để hỏi, hóa ra trên đường cô ta suýt chút nữa thì ngất, đúng lúc Diệp Chính Thần đi qua, đưa cô ta đến bệnh viện.
Về phần Diệp Chính thần có mang một cô gái say rượu đến khách sạn hay không? Có lẽ, là không.
Để xác định rõ ràng mọi thứ, thì có thể dùng câu nói của Trịnh Vỹ: “Cái nào cũng có khả năng là thật, ngoại trừ lên giường. Ai chẳng biết Diệp đại công tử nổi tiếng sạch sẽ, không bao giờ ngủ trên giường người khác, không phải khách sạn năm sao thì không ngủ, không phải gái ‘sạch’ thì không dùng…”
Diệp Chính Thần chỉ thản nhiên đáp lại: “Tại sao em lại không biết nhỉ?”
Trịnh Vỹ vỗ vỗ vai anh: “Hiện giờ biết được cũng không muộn!”
“Vâng, biết rồi.”
…
Dụ Nhân không thể không cười, cô đã quen biết Diệp Chính Thần được mười năm, cô biết rất rõ con người của anh. Anh thích giúp đỡ người khác, lại không thích giải thích về hành động của mình. Lâu ngày, hiểu lầm của mọi người đối với anh ngày càng lớn, ngay cả những người phụ nữ được anh giúp đỡ cũng hiểu lầm là anh có ý đồ khác.
Ban đầu, đối với tin đồn Diệp Chính Thần chỉ cười trừ, lâu ngày, anh cũng chế giễu thêm vài câu, đem một hình tượng công tử phong lưu ra biểu diễn vô cùng tinh tế.
Có một loại đàn ông, chỉ cần bạn tin tưởng nhân phẩm của anh ta, không quan tâm người khác nói thế nào, càng không thể tin vào hai mắt của mình.
Cho nên, nếu thật sự yêu anh ta, nhất định phải tin tưởng anh ta, nếu không, câu nói “em yêu anh” sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!
***
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Osaka.
Dụ Nhân cố ý không mở sim điện thoại vừa mua, mà dùng điện thoại công cộng gọi cho Diệp Chính Thần.
“Sinh nhật vui vẻ!” Vì muốn đến Nhật Bản vào ngày đặc biệt này mà Dụ Nhân đến sớm hơn thời hạn đã định, cô nghĩ là Diệp Chính Thần chắc chắn sẽ rất cảm động.
Nhưng nhận điện thoại đã lâu, anh mới nói chuyện, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Cô đang ở đâu?”
“Sân bay quốc tế Kansai.” Dụ Nhân trả lời, cố gắng không biểu lộ sự chờ mong của bản thân.
“Không phải nói tháng sau mới đến sao?”
“Tạm thời có sự thay đổi.”
“…”
“Có phải em đến hơi sớm phải không?”
“Ừ, tôi còn một số việc vẫn chưa xử lý xong.”
Đã từng gặp phải sự nhắc nhở nhẹ nhàng trước đó, nên Dụ Nhân đã cố gắng không để công việc và việc riêng vướng víu vào nhau, cô dùng rất nhiều ám ngữ để nói chuyện cùng cấp trên.
Đoạn đối thoại này, nghe như lời tán gẫu bình thường của một cặp vợ chồng mà thôi.
“Tôi hiểu rồi.” Diệp Chính Thần hoàn toàn hiểu được ý của cô: “Cô ở sân bay chờ tôi, tôi sẽ qua đón cô.”
“Được”
…
Ánh đèn rực rỡ được thắp lên, gió biển đang thổi nhè nhẹ.
Chiếc xe thể thao đang chạy nhanh trên đường cao tốc, Dụ Nhân ở trong xe nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Không hề nghi ngờ, Diệp Chính Thần có một gương mặt tuấn tú không thể lẫn với bất kỳ ai. Nhưng sức hấp dẫn thật sự của anh không chỉ có ở gương mặt.
Trên người của anh lại có một sức hấp dẫn khiến cho người khác không thể nào nắm giữ được…
Khi anh mặc quân trang trông anh vô cùng nghiêm túc. Vẻ mặt trang nghiêm, giống như một bộ máy nhà nước – Không thể xâm phạm
Khi anh mặc áo blouse trắng, tao nhã và bình thản, có nét thiêng liêng tựa như thiên thần.
Khi anh cùng uống rượu với bạn bè trong một quán ăn đêm, thật sự không thể hình dung nổi, nói năng thô lỗ, nụ cười đen tối, đúng dáng vẻ của một công tử đào hoa.
Khi ở cùng cô, Diệp Chính Thần như biến thành một người khác, nho nhã lễ độ, vô cùng ít nói…
Hôm nay anh lại khác với thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cởi hai cúc áo, vừa phảng phất nét lơ đãng vừa quyến rũ vô cùng.
Không biết anh đang nhớ đến điều gì, vầng trán có chút dao động, ánh mắt cuốn hút tựa như yêu ma…
Tâm trạng Dụ Nhân không khỏi xao động, ánh mắt cô chuyển về hướng khác, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Dọc theo đường đi, anh chuyên tâm lái xe, cô thì nhìn phong cảnh.
Mỗi lần cô cố gắng tìm đề tài bắt chuyện, anh đều dùng ngôn ngữ không thể ngắn gọn hơn để trả lời.
Tuy rằng cô là vợ của anh, nhưng giữa cô và anh vẫn là khoảng cách xa muôn trùng điệp…
Phong cảnh bên ngoài khiến Dụ Nhân không khỏi nhớ lại nhiều tháng trước.
Diệp Chính Thần đề nghị với tổ chức, vì nhiệm vụ học tiến sĩ của anh quá nặng, anh không có thời gian làm việc. Anh muốn tổ chức sắp xếp cho một cô gái có thể giúp anh viết báo cáo, sưu tầm tư liệu. Ngoài ra, anh nói tuổi anh cũng không còn nhỏ, cần một người phụ nữ giúp anh lo việc ăn uống trong cuộc sống hằng ngày.
Tổ chức cứ mãi lo lắng, từ chối thỉnh cầu của anh. Lý do rất đơn giản: Bên cạnh có một người phụ nữ quan hệ thân mật, sẽ rất dễ lộ thân phận.
Vì chuyện này mà Diệp Chính Thần đã về nước, quá trình cụ thể như thế nào Dụ Nhân không biết rõ lắm, cuối cùng cấp trên đồng ý phái một cô gái đến giúp anh, với thân phận là vợ hợp pháp…
Dụ Nhân cho rằng đó là một cơ hội hiếm có.
Cô nam quả nữ, chung sống cùng nhau ba năm, cho dù tâm có vững như thế nào đi nữa, cũng sẽ khó thoát khỏi “mưa dầm thấm đất”.
Với địa vị ở quân khu của bố mình, cơ hội này nhanh chóng được Dụ Nhân tận dụng.
Hội nghị diễn ra trong căn phòng bí mật, lãnh đạo cấp trên thay mặt tổ chức tuyên bố với cô và anh.
Diệp Chính Thần bỗng nhiên đứng dậy, dỏng dạc nói hai chữ: “Không được!”
Đối với kỷ luật của quân đội, quân lệnh như ngọn núi, đây là hai chữ cấm kỵ.
Lãnh đạo cấp trên sửng sốt với thái độ của anh: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi không đồng ý, tôi kết hôn với ai là tự do của tôi.”
“Đây là quyết định của tổ chức.” Lãnh đạo cấp trên trước tiên phải suy nghĩ đến công việc: “Lo lắng cho thân phận của cậu…”
Diệp Chính Thần lạnh lùng cắt đứt lời nói phía sau của vị lãnh đạo: “Đây là quyết định của tổ chức, hay là quyết định của Tư lệnh Diệp?”
Sắc mặt của vị lãnh đạo cấp trên biến đổi, tức giận đến mức đập mạnh văn kiện lên bàn.
“Ký tên! Đây là quân lệnh!”
Trên văn kiện, là một dòng chữ rõ ràng: “Đơn xin đăng kí kết hôn”, còn có nội dung đã được điền đầy đủ, chỉ cần ký tên.
Hai chữ “quân lệnh” vừa nói xong, Diệp Chính Thần như không còn đường phản bác. Anh cầm bút lên…
Chữ viết chưa dừng trên giấy, cây bút trên tay anh đã bị gãy vụn.
“Tôi không ký!” Anh quẳng cây bút đi, đứng thẳng người, tư thế đứng của sự độc lập: “Ông đưa ra tòa án quân sự đi.”
“Cậu!”
Nếu là người khác nói ra lời nói điên cuồng như vậy, sẽ sớm bị đưa đi trị tội rồi, nhưng Diệp Chính Thần là ngoại lệ!
Vị lãnh đạo cấp trên này lại là cấp dưới của bố anh.
Vị lãnh đạo cấp trên như không có biện pháp nào khác, giọng nói của ông trở nên chậm rãi: “Cậu có thể không chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng mà, cậu cũng đừng quên! Đừng quên, cậu là quân nhân, cậu là người phải gánh vác tránh nhiệm!”
Một gánh nặng về trách nhiệm đè lên vai anh, Diệp Chính Thần bất giác trầm mặc.
Tuy rằng anh không ký tên, nhưng giấy kết hôn vẫn được gửi đi, anh và cô chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Cầm lấy tờ giấy kết hôn, Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân, vô cùng nghiêm túc: “Cho dù là hợp pháp, tôi cũng sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân này.”
Cô cười nói: “Em hiểu.”
Rồi sẽ có một ngày, anh phải thừa nhận.
Nhưng ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, cũng không đủ làm anh thừa nhận.
…
Sau khi hoàn hồn trở về từ hồi ức, thì Diệp Chính Thần đã chạy xe vào gara của một căn nhà nhỏ.
Anh đưa cô đi qua một bãi cỏ, vào cửa, bật đèn.
Ngọn đèn chiếu vào bức rèm màu xanh nhạt, căn phòng vô cùng sạch sẽ, thoáng mát.
Dụ Nhân nhìn thoáng qua căn phòng một chút, trong phòng được trang trí ngăn nắp đơn giản, lộ rõ vẻ mạnh mẽ nam tính.
“Đây là nhà của anh à?” Dụ Nhân hỏi.
“Ừ, tôi mua khi vừa đến Nhật Bản.” Anh nói: “Một năm trước tôi đã dọn đến nhà trọ của sinh viên, có việc cần mới đến đây, thỉnh thoảng mới ở lại.”
Diệp Chính Thần đưa Dụ Nhân xem qua các căn phòng, vừa xem anh vừa giới thiệu: “Tầng một là phòng khách và phòng bếp, nhà vệ sinh nằm ở trong cùng tầng hai, có hai phòng ngủ, một căn phòng dành cho hai người, và một phòng cho khách… Trong ngăn kéo có vài xấp tài liệu hướng dẫn sử dụng đồ điện trong nhà… Không hiểu được thì điện thoại cho tôi, điện thoại ở phòng khách tầng một… Còn có, chiều thứ sáu mỗi tuần sẽ có một người đến quét dọn nhà, cô đừng để người đó vào thư phòng.”