Đi đến trước cửa, Bạc Băng len lén nhìn anh qua cửa kính, chóp mũi cô không tự giác mà chạm vào mặt kính mát rượi. Anh đang hướng dẫn cho một sinh viên mới đến làm sao để phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng của một con chuột bạch để hạn chế việc sinh sản của nó. Trong tay anh là dao phẫu thuật, những thao tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, ánh sáng màu bạc từ con dao mổ trong tay anh lóe từng tia sáng. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện phòng phẫu thuật tràn ngập mùi máu tươi lại đẹp đến như vậy.
Thao tác cắt bỏ hoàn tất, anh thay một chiếc kim bạc khác, nhanh chóng khâu lại miệng vết thương cho con chuột. Hoàn thành tất cả, anh gập một miếng băng gạc màu trắng, nhẹ nhàng đặt bên người con chuột, trong mắt anh toát lên vẻ thương tiếc và áy náy. Ánh mắt đó của anh làm Bạc Băng ngẩn ngơ thật lâu, ngay đến khi Diệp Chính Thần bước ra, cô cũng không biết.
“Nha đầu? Tại sao em lại ở đây?” Anh có chút ngạc nhiên, tháo bao tay ra rồi bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống. Động tác này… Thật sự rất có tính thử thách lòng kiên trì của cô nha.
“Nhìn xem anh tàn nhẫn đến mức nào!” Bạc Băng lắc đầu, dấu lại sự rung động trong lòng: “Haizzz! Anh không chỉ thích tàn phá phụ nữ, ngay cả động vật giống cái như con chuột này anh cũng không chừa! Đàn ông như anh, không có thuốc nào cứu được! Không có thuốc nào cứu được!”
Diệp Chính Thần nở nụ cười, lấy tay di di vào trán cô: “Nha đầu, em có thể sỉ nhục nhân cách của anh, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của anh. Anh là một bác sĩ, một bác sĩ cực kì có đạo đức nghề nghiệp.”
“Bác sĩ Diệp, em không làm phiền anh trị bệnh cứu người nữa, xin mời đi chăm sóc bệnh nhân đi!” Bạc Băng tạo tư thế mời anh đi, ý cô là anh nên đi làm việc nên làm đi, không cần ở đây trò chuyện với cô.
Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa, anh và em đi ăn cơm trưa đi.”
“Được thôi!” Bạc Băng bày ra gương mặt vô tội nhìn anh: “Em hẹn Tần Tuyết.”
“Thôi quên đi! Anh trở về phòng nghiên cứu uống cà phê.”
“Uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu!” Bạc Băng âm thầm thở dài, tự hận bản thân mình không nên quan tâm đến sức khỏe của anh, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà cứ quan tâm đến anh: “Được rồi, em có mang một ít thức ăn để trong tủ lạnh ở lầu hai, anh cầm lấy rồi dùng đi.”
Ánh mắt anh tỏ rõ sự vui sướng: “Vậy còn em?”
“Em không muốn ăn cơm thừa, nên sẽ đến căn tin ăn những món ngon hơn.”
“Cám ơn!”
…
Một người ngồi trong một góc căn tin, trước mặt là một bát mỳ nước, Bạc Băng lẳng lặng húp một ngụm nước dùng, vô cùng nhớ món đậu hũ nấu gà mà cô đã thức dậy từ lúc năm giờ sáng để làm.
Bạc Băng thở dài, Haizzz! Điều này có thể trách ai, không phải bản thân của cô ngu ngốc đến nỗi không thể nào ngăn cản sự mê hoặc của “sắc đẹp” à!
Khi Bạc Băng nhớ đến người nào đó, hít thở của cô dường như không thông, oán hận trong lòng liền bày ra trên mặt cô, giá mà mang được sự tức giận ấy để ở trong miệng rồi nghĩ nó như là người đàn ông vô lương tâm nào đó mà ra sức cắn nuốt. Miệng cô thầm mắng: “Diệp Chính Thần đáng chết, Diệp Chính Thần vô sỉ, Diệp Chính Thần đào hoa… Tất cả đều bị cô nhai ngấu nhai nghiến đến tan nát sau đó nuốt vào trong bụng.”
Bỗng nhiên, một chiếc hộp thực phẩm màu hồng đặt trước mặt cô, sao trông quen mắt quá nha, Bạc Băng nâng mắt lên, trước mắt cô là một gương mặt quen thuộc: “Chỉ ăn một hộp thức ăn của em thôi, không cần phải đem anh để vào miệng rồi nhai nát ra như vậy, sau đó còn nuốt vào bụng hả?”
Thấy cô phun thức ăn trong miệng ra, Diệp Chính Thần chậm rãi đưa cho cô ly nước. Bạc Băng nhanh nhẹn uống: “Sao anh lại tới đây?”
“Tần Tuyết mới đến tìm anh.”
“Hử?” Bạc Băng sửng sốt: “Cậu ấy tìm anh làm gì?”
Anh không trả lời: “Đợi anh một lát, anh sẽ đi mua thức ăn ngon cho em.”
Không lâu sau, anh mang đến món gà rán mà cô thích nhất, còn có cá nướng, cơm bò hầm… Được bày ra trên chiếc bàn tròn. Anh cười xoa xoa đầu cô: “Ngoan, từ từ ăn, chậm rãi nhai, chậm rãi mắng! Coi chừng nghẹn!”