Đôi môi mọng của nàng nhanh chóng bị bao trùm bởi bờ môi đàn ông ấm áp. Tay Hàn Viễn đặt lên thắt lưng Lâm Nghi, giọng hắn cũng trở nên gấp gáp hơn.
- Nghi nhi, ta không đợi nổi nữa. Ta yêu nàng, ta muốn có nàng. Có được không, Nghi nhi?
Giọng nói của Hàn Viễn khào khào, đầy kích động. Đôi tay vuốt nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh….Tuy cả hai đã có Khánh nhi song đó vẫn chỉ là kết quả của một tình yêu vô vọng…. Trong mắt Lâm Nghi lúc ấy, người đàn ông cùng nàng ân ái là Mạc Phong chứ không phải Hàn Viễn…Hắn cũng không quên được, khi say đắm nhất, người Lâm Nghi là “Mạc Phong”. Trong nước mắt nàng gọi mãi tên người ấy….Nếu biết đó là Hàn Viễn,Lâm Nghi sẽ không bao giờ chấp nhận dấn thân.
- Hàn…Viễn….Thiếp yêu chàng…
Giờ thì đã khác. Nàng là của Hàn Viễn. Nàng yêu Hàn Viễn. Nàng đang gọi tên của hắn, rất tha thiết, rất nồng nàn.
Đôi mắt Lâm Nghi không còn nhắm chặt. Hàn Viễn hay Mạc Phong đều không quan trọng nữa. Nàng yêu người đàn ông trước mặt. Người đã vì nàng mà không tiếc cả sinh mạng. Người đã vì nàng mà chịu quá nhiều thiệt thòi. Người gác hận thù lại cũng vì yêu thương và trân trọng Lâm Nghi.
Đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại của Lâm Nghi run rẩy. Nhưng nàng hoàn toàn chủ động. Chiếc áo trên người rơi xuống. Một thân thể như bạch ngọc hiện ra trước mặt Hàn Viễn. Hơi thở hắn nóng rực. Má Lâm Nghi hồng hồng như trái táo vừa chín tới. Nhưng nàng cũng không ngừng lại. Đôi môi đỏ mọng chạm vào môi hắn. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt, song nhanh chóng chuyển thành say đắm khi Hàn Viễn thoát khỏi trạng thái thụ động, kéo nàng sát vào mình.
Lần trước, dưới thân họ là lớp lá rừng mềm mại. Cả hai đều ngô nghê, không biết nhiều về chuyện nam nữ ân ái. Hàn Viễn chỉ làm theo bản năng. Thấy Lâm Nghi đau đớn, hắn vô cùng luống cuống. Sau bảy năm trời, vẫn là bản năng dẫn dắt, nhưng bây giờ Hàn Viễn đã thuần thục hơn. Thân thể Lâm Nghi cũng nở rộ ra sau lần sinh nở. Tất cả đều đã sẵn sàng….
Bàn tay Hàn Viễn thô ráp, chạm vào phần ngực trắng mịn của Lâm Nghi mà lòng lâng lâng cảm xúc. Cả thân thể mảnh mai của nàng đỏ lựng. Làn da trần trụi của cả hai chạm vào nhau.
Tiếng rên rỉ không nén được bật ra từ bờ môi mọng. Lâm Nghi đỏ cả mặt. Nàng dụi mặt vào trong ngực Hàn Viễn, ôm chặt lấy lưng hắn, không dám ngẩng lên.
Hàn Viễn chỉ cười khẽ. Hắn cúi xuống…Đôi chân thon dài của Lâm Nghi bị kéo vòng qua lưng hắn. Đột ngột thay đổi tư thế khiến nàng hoảng hốt, mở bừng mắt, đối diện là ánh nhìn ấm áp, tràn ngập tình yêu của Hàn Viễn. Hắn nhẹ nhàng:
-Nghi nhi…
-Hàn Viễn….A…
Hắn đã tiến vào bên trong nàng, mạnh mẽ và dứt khoát. Cảm giác chân thật. Lâm Nghi vừa bối rối, vừa lại bị cơn khoái cảm vừa kéo tới làm cho đầu óc mê muội…Hàn Viễn chồm lên người nàng, phần sinh lực như long như hổ không ngừng công thành đoạt đất. Lâm Nghi cắn chặt đôi môi đỏ mọng…Nhưng rồi lý trí dần lùi xuống. Nàng bắt đầu buông thả. Tiếng rên rỉ động tình càng khiến Hàn Viễn mạnh mẽ hơn.
-Nghi nhi…Ta yêu nàng…
Bốn chân quấn chặt. Môi lưỡi giao hòa. Hàn Viễn như kẻ lữ hành trong sa mạc, đòi hỏi hoài mà vẫn khát. Hắn vừa mới dịu dàng đó, lại trở nên mạnh mẽ và dữ dội…Lâm Nghi thở dốc vì mệt mỏi nhưng cũng không kháng cự. Nàng cũng cảm thấy là chưa đủ…Nàng cũng muốn dâng hiến hết những gì mình có. Chân vô thức mở rộng, âm thanh kích tình vang lên càng lúc càng rõ, thúc hối Hàn Viễn miệt mài trong cuộc ái ân.
-Hàn Viễn…Chàng…
Sau một đợt phun trào, cuối cùng những động tác của Hàn Viễn cũng chậm lại. Lâm Nghi cảm nhận rất rõ thứ nóng rực, căng cứng tồn tại trong người mình, hết đâm mạnh rồi lại xoáy sâu. Nhưng nàng lại không muốn rời khỏi nó. Cảm giác tiếp xúc da thịt thật là kỳ diệu…Hắn tựa người vào giường, hơi thở có hơi nặng nề, nhìn người ngọc cuộn tròn trong lồng ngực. Lâm Nghi ngẩng đôi mắt rợp buồn nhìn thẳng vào hắn. Nụ cười bất giác nở trên đôi môi đỏ thắm, ngon lành như một trái đào vừa chín tới trên cây:
-Hàn Viễn…Thiếp yêu chàng…
Nàng chồm người, hôn nhẹ lên môi Hàn Viễn. Hơi thở hắn lại trở nên nặng nhọc. Lâm Nghi cảm thấy, thứ cứng rắn trong cơ thể mình dường như đang cứng lại. Hàn Viễn đẩy Lâm Nghi nằm xuống, thân thể lại phủ lên người nàng:
-Nghi nhi…Bù lại bảy năm, ta chỉ sợ nàng không đủ sức chịu đựng thôi.
Lâm Nghi nũng nịu ôm chặt lấy người Hàn Viễn. Bù đắp chỉ là một cái cớ. Quan trọng nhất là nàng được hiến dâng cho hắn, được cùng người mình yêu trải qua những giây phút mặn nồng ân ái, tràn ngập yêu đương.