riêng cậu nữa rồi, cậu đã thuộc về anh chàng Chương gì gì đó rồi.”
“Cậu bán thân tớ rồi à? Tự do của tớ cũng không phải cậu nói là được!” Thẩm Xuân Hiểu bị lôi đi lảo đảo, không chịu nổi bèn trừng mắt với Triệu Yến Minh: “Thôi xin, dù sao cậu cũng là tổng biên tập của một tạp chí, điềm đạm một chút có phải là tốt hơn không? Như thế này còn hình tượng gì nữa? Người nào biết thì nghĩ cậu có chuyện nói với tớ, còn kể không biết lại ngỡ cậu có mưu đồ bất chính, cướp bóc hại người đấy!”.
“Tớ còn cướp của, cướp sắc nữa ý chứ!”Triệu Yến Minh kéo Thẩm Xuân Hiểu được mấy mét thì buông tay, nói không khách khí: “Đừng có tươi cười với tớ như thế! Cô Thẩm, cô chẳng ý tứ chút nào, vừa đến đây đã bí mật hẹn hò với người ta rồi, ngay cả tớ mà cậu cũng quẳng sang một bên, một tin nhắn cũng không có. Tớ đã có lòng tốt tạo cơ hội cho cậu vậy mà cậu báo đáp tớ kiểu ấy à?”.
“Cái gì chứ? Bí mật hẹn hò?” Thẩm Xuân Hiểu vừa bực vừa buồn cười, lớn tiếng quát: “Tớ nói là tình cờ gặp, ai bảo cậu không tin!”.
“Cậu không thấy ánh mắt hạnh phúc của anh chàng họ Chương kia à? Lại còn nói cái gì mà tình cờ gặp, cậu coi tớ là trẻ con sao?”
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy vô cùng buồn cười, bèn vỗ vai Triệu Yến Minh, cười nhăn nhở: “Sao thế, cậu ghen à?”.
“Đúng thế, tớ đang ghen đây!” Triệu Yến Minh cũng cợt nhả, hai tay ôm ngực, tươi cười rồi nheo mắt nhìn Xuân Hiểu, nói: “Xin cậu, sau này có ra ngoài thì cầm theo di động đi, tớ còn tưởng cậu bị mất tích rồi chứ. Dù thế nào tớ cũng là người đưa cậu tới đây, nên cũng phải đưa cậu về nguyên vẹn, nếu không làm sao tớ có thể ăn nói với bố mẹ cậu được?”.
“Tớ đã lớn thế này rồi, còn cần cậu để ý sao? Hơn nữa, cậu có biết bố mẹ tớ không?” Thẩm Xuân Hiểu khịt mũi giễu cợt.
Triệu Yến Minh không đấu khẩu với bạn nữa mà rón rén hỏi: “Xuân Hiểu, nói thật đi, có phải cậu đã động lòng trước anh chàng nào rồi không?”.
“Đâu có dễ dàng thế, chỉ là không có ác cảm thôi!”
“Không có ác cảm chính là có cảm tình, có cảm tình là bước thứ nhất của thành công. Bằng tuổi này rồi, gả được đi đâu phải chuyện dễ dàng, cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, cậu cần phải cố gắng nhiều.”
“Cậu tự nói cậu đấy à?”.
“Nói tớ thì cũng như nói cậu, dù sao chúng ta đều là phụ nữ phấn đấu cho cuộc sống hôn nhân, bởi vậy cách này chẳng phải tốt hơn rất nhiều so với cách đi xem mặt sao? Cậu nói xem?”
“Cậu mới là phụ nữ phấn đấu vì cuộc sông hôn nhân ấy, tớ chỉ bị cậu lôi kéo vào thôi!”
“Gần mực thì đen mà, sớm muộn gì cậu cũng phải kết hôn và giải quyết vấn đề độc thân, chẳng phải sao?” Triệu Yến Minh cười nịnh bợ.
“Cậu thừa nhận mình là mực đen?” Thẩm Xuân Hiểu không nhịn được cười.
“Cho dù đỏ hay đen, miễn là có thể ảnh hưởng đến cậu đều được! Tình yêu là thứ cần vun đắp mới có kết quả, bây giờ thứ mà tớ cần nhất chính là cho nó một mầm sống, nếu bắt buộc phải kết hôn thì tại sao không tiến hành sớm một chút chứ?” Triệu Yến Minh lải nhải nhìn về phía Chương Phương Hựu, nhỏ giọng nói: “Xem ra anh chàng ấy rất có tình ý với câu, phải mau mau nắm lấy cơ hội”. Cô huých huých Thẩm Xuân Hiểu, vẻ mặt khuyến khích.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt nhìn. “Hôm nay tớ mới quen anh ấy, cậu nóng vội gì chứ?”
“Đúng là hết cách, vì chuyện của cậu mà lúc nào tớ cũng nóng ruột nóng gan.” Triệu Yến Minh nhún nhún vai. “Đáng tiếc, cậu chả nhận ra lòng tốt của tớ, khiến tớ phải nhọc lòng vì cậu!”
“Chua ngoa vừa thôi, sao cậu lại để bụng như thế, cậu cứ giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của cậu trước đi rồi hãy nói đến chuyện của tớ.” Thẩm Xuân Hiểu phì cười. “Tớ thấy cậu đang lấy tớ làm bia đỡ đạn, cậu bị bố mẹ thúc giục đến nỗi không còn chỗ nào để lánh thân nên sống chết gì cũng phải lôi tớ xuống nước cùng cậu, thiếu chút nữa thì cậu đã treo biển rao bán lên người tớ rồi!”
“Thế nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng, sao có thể để cậu tiếp tục một mình ung dung tự tại được?” Triệu Yến Minh không hề lấp liếm, lí lẽ hùng hồn: “Nếu thật sực có thể rao bán cậu thì bây giờ tớ đã ngồi ở nhà mà đếm tiền rồi, còn phải kéo cậu đên đây nữa sao?”.
“Cậu kéo tớ đến đây có lẽ phần nhiều cũng vì bản thân ấy chứ? Cậu có dám nói cậu không liếc nhìn các anh chàng đẹp trai không?” Thẩm Xuân Hiểu cười khiêu khích. “Sớm biết cậu trọng lợi khinh nghĩa, tớ quen rồi!”
“Thì tớ cũng tiện thể thôi!” Triệu Yến Minh ngang ngạnh. “Mẹ tớ đăng ký cho tớ tham gia các hoạt động xem mặt nhiều lắm, nếu không phải vì cậu, tớ cũng sẽ chẳng đến đây đâu!”
“Chỉ vì tớ sao? Cũng vì Trương Hướng Dương nữa chứ?” Thẩm Xuân Hiểu trêu đùa.
Triệu Yến Minh trừng mắt, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Thẩm Xuân Hiểu lén cười, vừa nghiêng đầu đã thấy Chương Phương Hựu vẫn đứng đó đợi, nghĩ mình bỏ rơi anh như thế thật quá mất lịch sự, cô liền nói với Triệu Yến Minh: “Tớ qua chào hỏi người ta trước đã, gặp lại cậu ở hoạt động buổi tối nhé!”.
“Cậu không đi ăn cùng tớ sao?”
“Tớ nghĩ cậu đi ăn cùng Trương Hướng Dương thì tốt hơn!”
“Đúng là trọng sắc khinh bạn!” Triệu Yến Minh rít qua kẽ răng.
“Học cậu cả đấy!” Thẩm Xuân Hiểu nghe thế liền ngoái đầu cười, xán lạn như hoa mùa xuân.
Cô đến cười nói với Chương Phương Hựu: “Thật ngại quá, để anh đợi lâu, hôm nay tôi để quên điện thoại trong phòng nên bạn tôi đang trách làm gì mà không nói với cô ấy một tiếng!”.
Chương Phương Hựu cười nói: “Anh tưởng em cố ý không mang theo chứ? Ở nơi yên tĩnh thế này, không cần bất kỳ phương tiện thông tin hiện đại nào, chỉ cần dùng trái tim để cảm nhận phong cảnh tuyệt vời, cảm nhận vẻ đẹp nơi cõi trần, cho tâm hồn được thoải mái. Anh đoán đúng chứ?”.
Thẩm Xuân Hiểu cười cười, cô thừa nhận trong mình tồn tại tâm hồn lãng mạn, nhưng không phải lúc nào cũng có được sự thư thái. Chiều nay, coi như cũng có được nửa ngày an nhàn của kiếp phù du. Cố tình cũng thế, vô tình cũng được, hà tất phải quá thật thà chứ.
Chương Phương Hựu thấy khóe môi cô khẽ nhếch nét cười vui vẻ, liền đề nghị: “Cũng tới giờ ăn tối rồi, hay là chúng ta đi ăn nhé!”. Anh nhìn về phía Triệu Yến Minh, rồi lại nói thêm: “Gọi cả bạn em đi cùng!”.
Trương Hướng Dương đã sớm giới thiệu đại thể về bố cục trang trại, các căn phòng bên sườn núi này đều là nhà mái bằng, nhưng quán rượu lại là nhà lầu, hơn nữa, phía đông và phía tây đều có nhà ăn. Nhà ăn phía đông chuyên về những món ăn Trung Quốc, người nào thích ăn kiểu Tây thì có thể đến nhà ăn phía tây. Vì là chuyến du lịch tự túc nên vấn đề các bữa ăn cũng có thể tự mình quyết định.
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười, cảm thấy Triệu Yến Minh nói rất có lý, hôn nhân đại sự cả đời là vấn đề cần giải quyết. Cô không mâu thuẫn như Triệu Yến Minh, vừa chống đối lại những cuộc xem mặt mà bố mẹ sắp xếp, vừa tích cực cố gắng kết thúc cuộc sống độc thân. Lúc này, cô cũng là một trong những người có mặt ở đây, cũng đã trở thành một phần tử đang phấn đấu vì cuộc sống hôn nhân, tại sao lai không thử chứ.
Chẳng phải tên đầu heo Lư Hạo Tường đó đã nói sẽ không có ai cần mình sao? Mình phải cho anh ta thấy rằng mình chẳng những có điều kiện tốt, không thiếu người theo đuổi, mà còn có thể hưởng thụ sự ngọt ngào và hạnh phúc của tình yêu.
Cô hậm hực trong lòng, bỗng trách bản thân, sao lại nhớ tới anh ta? Là do bị anh ta mỉa mai châm chọc nên đã thành thói quen hay có lý do khác? Cô đã xa công ty, xa con người độc mồm độc miệng ấy song lại nhớ đến những tủi nhục và tổn thương mà anh mang lại cho mình. Bất giác dòng suy nghĩ mâu thuân lướt qua đầu cô.
Thẩm Xuân Hiểu vội nghĩ đến những chuyện vui khác để quên đi lời nói của Lư Hạo Tường, cô quyết không để anh xuất hiện lần nữa trong suy nghĩ và làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mình trong chuyến du lịch này được.
Triệu Yến Minh đang định đi đến chào hỏi Chương Phương Hựu, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, cô dừng bước, cười nói: “Cảm ơn anh đã nhớ đến tôi, nhưng tôi ghét nhất làm phiền người khác, làm kỳ đà cản mũi lại càng không. Hai người cứ tự nhiên, đừng để ý đến tôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu biết Triệu Yến Minh sẽ nói những lời không hay, nhưng nào ngờ trước mặt Chương Phương Hựu, cô ấy lại dám nói câu này. Cô đứng quay lưng lại với Chương Phương Hựu và hậm hực nhìn Yến Minh. Triệu Yến Minh chỉ vờ như không thấy, vẫn cười tươi tựa hoa.
Thấy Triệu Yến Minh đã đi, Thẩm Xuân Hiểu quay lại lúng túng với Chương Phương Hựu: “Yến Minh thích đùa thế đấy, một ngày mà không trêu chọc tôi một lần thì không thoải mái. Anh đừng để tâm nhé!”.
“Ha ha, không sao, anh thấy cô ấy rất thẳng thắn!” Chương Phương Hựu nở nụ cười điềm đạm, đưa tay làm động tác mời Xuân hiểu đi trước.
Thẩm Xuân Hiểu cười cười, hỏi: “Anh thích ăn đồ Trung Quốc hay đồ Tây?”.
Chương Phương Hựu vốn muốn nói đi ăn đồ Tây, có ánh nến, dao dĩa và tiếng đàn violon, thỉnh thoảng lại được mỉm cười với cô gái đối diện, biểu hiện phong độ như thế mới thể hiện được vẻ nho nhã, lịch sự của người đàn ông. Nhưng thấy cô nhìn về nhà ăn phía đông, anh lại mỉm cười nói: “Anh có thể ăn được cả đồ Trung Quốc và đồ Tây, nhưng cá nhân anh thấy đồ Trung Quốc vẫn ngon hơn, chỉ có đồ ăn Trung Quốc mới kích thích được hết công năng của vị giác, tận hưởng cảm giác sung sướng khi thức ăn từ mặt lưỡi lan rộng đến khắp cơ thể”.
Thẩm Xuân Hiểu thích đồ ăn Trung Quốc hơn, nghe thấy Chương Phương Hựu nói thế, cô thấy thật tâm đầu ý hợp, gương mặt bỗng nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh, nói: “Không ngờ anh cũng thích ăn đồ Trung Quốc, lại còn am hiểu như thế!”.
“Khiến em chê cười rồi!” Chương Phương Hựu khiêm tốn nói, “Thực ra văn hóa ẩm thực Trung Quốc cũng là một loại quốc túy, từ nhỏ anh đã rất thích món ăn Trung Quốc, nếu không phải vì xã giao thì số lần chọn món Tây trong một năm sẽ không quá mười lần”.
Thẩm Xuân Hiểu càng rạng rỡ nụ cười, trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nói: “Hay là, chúng ta đi ăn lẩu?”, ánh mắt cô long lanh, khóe môi hiện nét cười ý vị, nhìn anh trưng cầu ý kiến.
“Thật hả, thế thì càng hay, anh đang định đề nghị như vậy nhưng chỉ sợ em không thích!” Bị ánh mắt cô nhìn chăm chú, Chương Phương Hựu bất giác đứng thẳng lưng, trả lời chẳng chút do dự. Nhưng khi Thẩm Xuân Hiểu quay người bước đi, nụ cười trên mặt anh trở nên cứng nhắc.
Đến nhà hàng, Chương Phương Hựu lịch sự nho nhã, Thẩm Xuân Hiểu thì vô cùng hào hứng, họ đã chọn món lẩu Trùng Khánh.
Nhìn những cọng rau và nước dùng đầy nồi, trong lòng Chương Phương Hựu sợ hãi đến hoang mang. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu nhúng những miếng thịt cá một cách điêu luyện, ăn ngon đến mức không hề nhíu mày thì suýt nữa anh đã nghĩ rằng cô đang cố tình trêu đùa mình.
Thẩm Xuân Hiểu ăn uống vui vẻ tự nhiên. Mọi người nói, ăn lẩu là lúc có thể dễ dàng nhìn ra tính cách của một người nhất, bởi thế Chương Phương Hựu quan sát kĩ người con gái trước mặt, cô không cố tình tỏ vẻ, không giả tạo, tuy khả năng ăn cay của cô khiến anh thầm chép miệng nhưng tướng ăn lại không hề khó nhìn, trái lại động tác rất đỗi điềm đạm, nho nhã.
Chương Phương Hựu không kìm nổi, nghĩ: Nếu giờ đang