Đối phương không hề bận tâm, nói: “Để tôi phân tích cho cô nhé, một cô gái lên mạng muộn thế này, chắc chắn không có bạn trai. Hai lần cô từ chối yêu cầu kết bạn của tôi, chứng tỏ cô rất lý trí, lý trí này là một loại biểu hiện của sự nhạy bén, khá mệt mỏi và bình tĩnh với cuộc sống, những điểm đó, các cô gái trẻ không có, bởi thế tôi đoán cô chắc khoảng hai mươi tám tuổi. Ngoài ra, cô thấy tôi muốn xem bói cho cô, lại tưởng tôi mượn cớ để xem webcam, lời lẽ vô cùng sắc sảo; rõ ràng cô tin những gì tôi nói nhưng lại cố ý nói rằng tôi bịp bợm, đây là sự thông minh lanh lợi của cô, cũng là kế lùi một bước để tiến ba bước. Có được điều này cô ắt hẳn thường xuyên giao lưu, tiếp xúc với mọi người, cho nên tôi đoán cô làm bên thị trường hoặc tiếp thị!”.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy những lời này rất có lý, cô xem tên nick của người đang nói chuyện, ngón tay gõ trên bàn phím: “Anh đã lừa bịp lại còn dám khoác lác như vậy, thế anh nói thử xem tôi đang nghĩ gì?”
“Một người lý trí như thế, nếu không phải đau buồn vì chuyện tình cảm mà lên mạng lúc nửa đêm thì tôi nghĩ, chắc chắn vì công việc. Nếu cô làm bên thị trường hay tiếp thị thì cô đang nghĩ xem làm thế nào để phát triển sản phẩm mới của công ty mình, hoặc đang nỗ lực vì một nhiệm vụ nào đó, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tốt!”
Thẩm Xuân Hiểu kinh ngạc, chỉ dựa vào mấy câu nói của mình, hơn nữa lại trò chuyện qua mạng, sao anh ta biết mình đang nghĩ gì, còn nói chắc như đinh đóng cột nữa? Tuy cô không mê tín, không tin vào chuyện bói toán, nhưng cũng thấy người này có năng lực phân tích siêu phàm, có thể sẽ cho cô một số gợi ý.
Đối phương lại nói: “Chắc chắn cô đang nghĩ vì sao tôi biết được, tôi nghĩ, với một người lý trí như cô, cô sẽ không hỏi câu này, mà thay vào đó sẽ là, cô phải làm thế nào?”.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, cô thực sự đang nghĩ thế, sao anh ta biết được chứ?
Trên đời này có nhà tiên tri thật sao? Hay là anh ta biết đọc suy nghĩ của người khác? Song muốn đọc được suy nghĩ của người khác cũng phải gặp mặt chứ. Lẽ nào anh ta là người mình quen biết? Thẩm Xuân Hiểu mở thông tin của đối phương, nhưng thông tin lại không hiển thị thành phố đang sống, ngay cả địa chỉ IP[1] cũng ẩn, với khả năng máy tính của cô thì không thể tra ra anh ta đang ở đâu.
[1]. Địa chỉ IP: Địa chỉ truy cập mạng của máy.
Nghĩ ngợi một lúc, cô bán tín bán nghi gõ chữ: “Vậy tôi phải làm thế nào?”
Đối phương lại gửi đến biểu tượng mặt cười nhăn nhở, xem ra anh ta rất thích biểu tượng này, Thẩm Xuân Hiểu nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười ấy, có cảm giác con người này khá tự phụ, nhưng, điều cô quan tâm hơn cả là anh ta sẽ nói gì.
Rất nhanh, trong khung hội thoại xuất hiện hàng chữ: “Thực ra việc marketing khá đơn giản, công ty chỉ cần bỏ số vốn lớn rồi tìm một minh tinh làm đại diện phát ngôn là được. Nhưng, nếu thật sự như thế, cô chẳng cần phải tốn công suy nghĩ. Hay nói cách khác, tiền đầu tư ít mà doanh thu lớn. Cái cần thiết chính là mánh khóe khiến người ta chú ý, làm như thế chắc chắn sẽ có hiệu quả”.
“Nhảm nhí!” Thẩm Xuân Hiểu vừa phì cười vừa gõ chữ. Ai chẳng biết thế, còn cần anh phải nói sao?
“Cho dù nhảm nhí thì cũng là những lời nhảm nhí có ích”. Đối phương không hề bực bội, gửi đến một gương mặt cười rồi nói tiếp: “Tôi đoán, bây giờ cô đang nghĩ làm thế nào để mánh khóe của mình thu hút được sự chú ý của nhiều người. Tôi sẽ cho cô một gợi ý, thời xưa, có một ông chủ quán mì vì muốn nhiều người biết đến món mì của mình ngon nên đã đặc biệt mở một cuộc thi ăn. Kết quả là mọi người đều thấy thú vị, được ăn miễn phí, nếu thắng cuộc còn được thưởng tiền. Người không tham gia cũng được xem một cuộc vui. Bởi thế, một truyền mười, mười truyền trăm, đến hôm thi đấu, người đến đông như trẩy hội, rất nhiều người tham gia, khán giả cũng càng lúc càng đông, thế coi như đã đạt được hiệu quả tuyên truyền”.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trong đầu, nhưng nghĩ kĩ lại chẳng thấy dấu tích của sự suy nghĩ ấy đâu nữa. Nếu những lời nói trước là nhảm nhí, thì những lời này lại vô cùng ý nghĩa. Cô chầm chậm gõ chữ vào khung hội thoại: “Cảm ơn!”
Đối phương lại lần nữa gửi biểu tượng mặt cười nhăn nhở, sau đó tắt nick.
Thẩm Xuân Hiểu hoài nghi, người này là ai? Anh ta gia nhập QQ của mình chỉ để nói những lời này thôi sao? Anh ta biết khó khăn của mình nên muốn giúp tìm ra con đường mình đã đi sai?
Tuy chưa nói phương pháp cụ thể, nhưng anh ta đã giúp cô khai thông tư tưởng.
Thẩm Xuân Hiểu bỗng như bừng tỉnh, đúng rồi, ai bảo phải nhất thiết vào được hội chợ thương mại chứ, không cần hội chợ thương mại, chỉ cần làm tốt cách thức quảng cáo lần này thì có thể đạt được hiệu quả như mong muốn. Câu chuyện thi ăn mì kia chính là đốm lửa của tư duy, là sự thể hiện của trí tuệ. Hiện nay muốn đạt được hiệu quả như thế có vẻ quá đơn giản rồi.
Cô ngồi rất lâu trước máy tính, một suy nghĩ dần hình thành trong đầu, thoát khỏi QQ, mở word, dòng chữ đầu tiên viết “Phương án thứ ba”.
Được ngủ ba tiếng đồng hồ, bây giờ tinh thần cô rất tốt, đầu óc minh mẫn, tư duy nhạy bén, ngay cả tốc độ gõ bàn phím cũng nhanh hơn bình thường.
Đánh chữ, chỉnh sửa, hoàn thiện, say sưa hơn hai tiếng đồng hồ, bản kế hoạch mười mấy trang giấy đã được hoàn chỉnh. Những ngón tay mỏi nhừ do phải hoạt động liên tục, nhưng Thẩm Xuân Hiểu vẫn nở nụ cười mãn nguyện rồi cầm di động lên bấm số.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng hét kinh thiên động địa: “Cô An Châu đáng ghét kia, lại gọi điện quấy nhiễu giấc mơ của tôi, tôi giết cô bây giờ!”.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, để di động ra xa, đợi Triệu Yến Minh hét xong mới nói: “Là tớ! Tớ tưởng cậu đang viết lách chứ, hôm nay ngủ sớm thế?”.
“Còn sớm sao? Đã hai giờ rồi đấy tiểu thư ơi! Tiệm quan tài giờ này cũng đóng cửa rồi!” Triệu Yến Minh hậm hực nói.
“Tiệm quan tài làm việc 24/24 có phải tốt không?” Thẩm Xuân Hiểu cười, vừa trêu chọc Yến Minh vừa nhìn màn hình, góc dưới bên phải máy tính hiển thị thời gian 1:53. Mình bắt đầu làm phương án mới từ hơn mười một giờ, mất hơn hai tiếng đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, Triệu Yến Minh bị quấy nhiễu giấc ngủ, không thèm nhìn số của ai, vì An Châu hôm trước gây tội nên hôm nay Yến Minh đổ hết tội lỗi lên đầu cô ấy. Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Chẳng phải bình thường thời gian ngày đêm của cậu đảo lộn hết sao? Hơn nữa cậu cũng chẳng phải đến văn phòng thì sợ gì chứ?”.
“Ngắn gọn thôi, có gì thì nói ngay, nói xong để tớ ngủ tiếp!”
“Người hiểu tớ chỉ có Yến Minh mà. Tớ thật sự có chuyện muốn cậu giúp đỡ, Yến Minh, nếu công ty tớ tổ chức hoạt động, cậu có thể giúp tớ đăng tin và mời một số đồng nghiệp tới không?” Thẩm Xuân Hiểu cũng nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện này vốn không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì không được.” Triệu Yến Minh quả quyết.
“Bây giờ tớ còn phải ngủ, cho nên không được!” Triệu Yến Minh càng nói dứt khoát hơn, sau đó phũ phàng tắt máy.
Thẩm Xuân Hiểu vui mừng, chắc cô nàng còn đang ngái ngủ, có mấy câu nói của Yến Minh như thế là tốt rồi, kế hoạch này sẽ không gặp vấn đề gì khó khăn cả. Cô lấy USB ra copy bản kế hoạch rồi tắt máy tính, dọn dẹp lại đồ đạc một chút sau đó lên giường.
Vì phương án mới đã sớm hoàn chỉnh nên tâm trạng cô rất thoải mái, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, không hề mơ mộng chút nào.
Hôm sau, với gương mặt sảng khoái, tràn đầy tinh thần, Thẩm Xuân Hiểu xuống nhà đón taxi, nụ cười vẫn giữ trên môi, vẻ tự tin tràn đầy nơi khóe mắt. Vốn xinh đẹp, biết cách ăn mặc, lại thêm vẻ tự tin khiến cô càng trở nên lộng lẫy.
Lư Hạo Tường đang nói chuyện gì đó với cô tiếp tân bỗng quay đầu lại, nhìn thấy cô, anh tỏ vẻ bất ngờ đến há hốc miệng.
Nhân viên tiếp tân chào hỏi: “Giám đốc Thẩm, chào buổi sáng!”.
Thẩm Xuân Hiểu tươi cười đáp lại: “Chào buổi sáng!”, sau đó liếc Lư Hạo Tường một cái rồi coi như không nhìn thấy và đi qua anh. Tà áo phất phơ vương vất hương thơm thoang thoảng.
Lư Hạo Tường đợi cô quay đi mới chậm rãi bước theo sau và đi tới trước thang máy còn lại.
Vừa đến phòng làm việc, Thẩm Xuân Hiểu lập tức in bản phương án tối qua ra thành hai bản, in xong cô gọi điện cho Triệu Yến Minh. Triệu Yến Minh của buổi sáng nay thể hiện rõ là một người bạn có thể sẵn sàng hi sinh vì bạn bè, hoàn toàn khác với kiểu gắt gỏng khi bị quấy rối giấc ngủ đêm qua.
Thẩm Xuân Hiểu uống thuốc an thần rồi mới gọi điện cho Tiểu Minh, thư ký của Tổng giám đốc Trần, sau đó lại gọi cho thư ký của Giả Lạc Sơn, hai người họ đều đang ở văn phòng.
Cô lấy kẹp tài liệu kẹp bản phương án vào rồi đến phòng Giả Lạc Sơn, đưa một bản phương án cho ông ta, tiếp theo đến phòng Tổng giám đốc Trần để đưa nốt bản phương án còn lại.
Vốn chịu sự quản lý của Giả Lạc Sơn, chỉ cần đưa cho ông ta là được, nhưng tác phong làm việc của Giả Lạc Sơn thực sự khiến cô không dám yên tâm, để không hỏng việc, nên vẫn phải đưa cho cả hai người.
Một lúc sau, Tiểu Minh gọi điện thông báo họp, cô biết, Tổng giám đốc Trần đang dành thời gian để xem xét phương án của mình.
Hôm qua đi ngủ muộn chẳng có ảnh hưởng gì, tâm trạng của Thẩm Xuân Hiểu rất tốt, luôn tươi cười rạng rỡ. Mới bước vào phòng họp, cô đã thấy Lư Hạo Tường cũng đang ở đó, vừa bất ngờ vừa hoài nghi nhìn anh, nói: “Anh cũng ở đây sao?”.
Lư Hạo Tường ung dung nói: “Nghe nói Giám đốc Thẩm có phương án marketing mới, Tổng giám đốc Trần sai thư ký gọi điện thông báo cho tôi. Thật vinh hạnh, một người làm thiết kế như tôi mà cũng được tham dự!”.
Thẩm Xuân Hiểu đi sang bên khác, ngồi bàn đối diện với anh, lạnh lùng nói: “Ai quan tâm đến anh chứ?”, vừa nói vừa mở máy chiếu. Lư Hạo Tường ở bên này nhìn cô bận bịu, dáng vẻ như cười như không, ánh mắt sâu thẳm.
Lát sau, những người có liên quan đã đến đủ, Thẩm Xuân Hiểu mở bản phương án của mình chiếu lên tường.
Ý tưởng về phương án này của Thẩm Xuân Hiểu là trong mấy ngày diễn ra hội chợ triển lãm, sẽ thuê một nơi gần đó và mời một nhóm người mẫu mặc sản phẩm nhãn hiệu mới của công ty để trình diễn thời trang. Đương nhiên, điều quan trọng nhất, phải mời giới truyền thông đến, cũng giống như cách mà giám đốc Thị trường của Long Khánh từng làm. Điểm khác biệt là, điều mà Long Khánh chú trọng thúc đẩy là con người, còn cái cô muốn thúc đẩy chính là sản phẩm.
Chỉ cần sản phẩm thu hút được sự chú ý của mọi người, cô tin rằng những công việc tiếp theo sẽ không còn khó khăn nữa.
Thẩm Xuân Hiểu giải thích rất tường tận, từ việc làm thế nào để mời được người mẫu, bố trí địa điểm như thế nào đến việc mời giới truyền thông ra sao, làm thế nào mới tận dụng việc tuyên truyền của giới truyền thông để tạo được tiếng vang, tất cả đều vô cùng chi tiết.
Trần Hoa Sinh vừa nghe vừa gật đầu, rõ ràng cũng cảm thấy phương án này khá hay, chi phí không cao nhưng rất có tình khả thi.
Giả Lạc Sơn vì muốn thể hiện con mắt độc đáo của mình nên bắt đầu bới lông tìm vết, nhưng Thẩm Xuân Hiểu đã có sẵn những dự liệu cho phương án, điều đó thể hiện rõ trong tư duy nhanh nhạy và lời nói rõ ràng, bình tĩ