ennis xem anh bạn đã bảo vị quản đốc ra đón mình là ai để cảm ơn người ta trước.
Người trên sân tennis không nhiều, không ít người đang ngồi trên dãy ghế ở bên nghỉ ngơi, Thẩm Xuân Hiểu liếc nhìn một lượt về phía đó, chả có ai quen, cô lại lướt ánh mắt lên sân tennis, chỉ có sáu người đang đánh bóng, đội thứ nhất là một nam một nữ, cô đều không quen biết, tổ thứ hai có hai nam, cô cũng chẳng quen.
Khi đó, người ở đội thứ ba đã chơi mệt nên ra sân nghỉ ngơi, anh chàng ở phía sau mặc bộ đồ thể thao sọc xanh trắng, đang lau mồ hôi trên mặt, chính là Từ Trị Kiến.
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng bất ngờ, lẽ nào Từ Trị Kiến đã giúp mình, nhưng sao anh ta lại biết mình muốn vào câu lạc bộ nhỉ? Đúng rồi, anh ta tham gia vào Hiệp hội Thước kiều, chắc chắn là bạn của Trương Hướng Dương, có thể Trương Hướng Dương đã gọi điện cho anh ta.
Nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu, Từ Trị Kiến cũng vô cùng bất ngờ, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: “Cô Thẩm đến rồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu vẫn còn cảm kích, cũng cười đáp lại: “Vâng!”.
“Đợi chút!” Từ Trị Kiến vẻ mặt tươi cười, đi một lát rồi cầm về hai lon coca, đưa cho cô một lon, nói: “Cô ngồi trước đi! Hay là lát nữa chúng ta chơi một trận?”.
Thẩm Xuân Hiểu không cầm lon coca bởi còn có nhiệm vụ quan trọng phải làm, cô huơ huơ tay rồi nói: “Không cần đâu, anh Từ, thật sự cảm ơn anh! Tôi còn có chút việc khác phải tới sân bowling nên xin phép đi trước!”.
“Cô khách sáo quá, chỉ là việc dễ như trở bàn tay thôi mà!” Từ Trị Kiến cứ ngỡ Thẩm Xuân Hiểu cảm ơn mình vì lon coca nên cười nói: “Tôi cũng mới đánh bowling xong, hay tôi đưa cô đến đó nhé!”.
Ý của Từ Trị Kiến rất rõ ràng, nhưng Thẩm Xuân Hiểu không muốn chuốc thêm phiền phức, hơn nữa, cô đến đây vì công việc, nếu đi cùng Từ Trị Kiến thì thật sự có nhiều điều bất tiện. Bởi thế cô vội mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, anh vừa chơi tennis xong nên phải nghỉ ngơi một lát chứ. Tôi cũng chẳng có việc gì nên muốn đi đến đó chút thôi, lát nữa tôi sẽ quay lại”.
Lúc này, Lư Hạo Tường từ nhà vệ sinh đi ra, vừa nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu đang trò chuyện với Từ Trị Kiến, anh chầm chậm dừng bước, ánh mắt lạnh lùng. Nụ cười của Thẩm Xuân Hiểu vô cùng thân thiết, nhìn ở cự li xa như thế vẫn có thể nhận ra, thân hình cô cao gầy, gương mặt xinh xắn, cử chỉ khéo léo, rất lịch sự và có phong cách, đây chính là mẫu người phụ nữ đô thị điển hình. Vẻ đẹp ấy khác hẳn với nét lạnh nhạt ngày thường cô dành cho anh.
Cô gái này, chỉ thích hợp để nhìn ngắm từ xa thôi, vì khi ấy, trên người cô toát lên vẻ ngụy trang đẹp nhất. Nếu không phải vì công việc khó tránh được sự tiếp xúc thường xuyên khiến anh nhìn rõ vẻ chân thực nhất của cô thì có lẽ, anh cũng giống như anh chàng chí tiện vô song kia, ngỡ rằng cô thật sự là một thục nữ.
Anh không lập tức đến đó, hơn nữa đối với việc nhờ người đưa cô vào đây, anh cũng không mong đợi có được lời cảm ơn của cô.
Thẩm Xuân Hiểu và Từ Trị Kiến đã mỉm cười chào tạm biệt, thấy cô đi ra, Lư Hạo Tường liền đến lấy đồ đạc của mình và cũng rời khỏi sân tennis.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Xuân Hiểu đến câu lạc bộ Đảo Xanh, câu lạc bộ này bên ngoài quản lý nghiêm ngặt những bên trong lại rất thoải mái, chỉ cần vào được thì đều là khách hàng, đều là Thượng Đế. Nhân viên phục vụ vô cùng lịch sự và nhiệt tình, cô vừa hỏi đã lập tức có người nói cho cô biết sân chơi bowling ở đâu, hơn nữa còn chu đáo dẫn cô đến đó.
Thẩm Xuân Hiểu bước đi vội vã, từ lúc bắt xe tới đây đến giờ cũng được gần một tiếng đồng hồ, vị quản lý bộ phận Thị trường của Long Khánh chắc cũng có thể túm được rất nhiều cơ hội để đề cập với Tổng giám đốc Vương về chuyện đưa trang phục công ty mình vào quầy chuyên dụng của Hoa Vũ. Bản thân đã đánh mất cơ hội quan trọng, nếu cuối cùng vẫn không thể đưa được sản phẩm vào trung tâm thương mại Hoa Vũ thì không biết Lư Hạo Tường còn chế giễu cô đến mức nào.
Sân bowling đông người hơn sân tennis, Thẩm Xuân Hiểu đi tìm lần lượt nhưng không nhìn thấy Vương Chấn Duy đâu cả. Cô tìm lại một lần nữa, vẫn không thấy người đâu. Đã tìm kĩ khắp lượt như thế rồi mà vẫn không thấy anh ta, thế thì chỉ có thể giải thích rằng Vương Chấn Duy vốn không có ở đây.
Hi vọng để rồi dần thất vọng, bỗng trong đầu nảy ra một suy nghĩ, liệu thông tin mà Lư Hạo Tường cung cấp có đáng tin như thế không? Có lẽ anh ta chỉ nói thế để báo thù mình ban sáng đã không nể nang gì anh ta.
Loại người như Lư Hạo Tường đúng là lòng dạ tiểu nhân, có thù ắt báo, nói gì mà Vương Chấn Duy và quản lý Thị trường của Long Khánh đang ở đây chứ? Nói không chừng anh ta bịa đặt, muốn mình nóng lòng nóng ruột, khiến mình mất đi lý trí, lộ rõ vẻ lo lắng trước mặt anh ta để anh ta cười nhạo.
Nếu không thì vì sao anh ta không đích thân ra đưa mình vào? Có lẽ là anh ta vốn không ở trong câu lạc bộ này, lại càng không thể nhìn thấy Vương Chấn Duy và người nào đó đang ở cùng nhau, hơn nữa, như anh ta đã nói, anh ta cũng chẳng phải là hội viên ở đây.
Thẩm Xuân Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy có thể là như thế, trong lòng bỗng trào dâng nỗi oán hận. Cô ghét nhất loại người công tư bất phân và dùng việc công để báo thù riêng, Lư Hạo Tường, anh đúng là vô cùng tiểu nhân.
Vì bản thân không đủ bình tĩnh, vì một tin tức không xác thực mà vội vàng đến câu lạc bộ này, Thẩm Xuân Hiểu có chút kích động, được thôi, Lư Hạo Tường, anh không chịu làm ngày mồng một thì tôi cũng sẽ không làm ngày rằm, anh đã đối phó với tôi như thế, tôi cũng sẽ cho anh mở to mắt ra mà xem.
Trong lòng cô thầm nghiến răng nghiến lợi đến mấy chục lần, cuối cùng chỉ có thể hậm hực ra khỏi sân bowling, cô muốn tìm Lư Hạo Tường tính sổ.
Tại đại sảnh của câu lạc bộ, Thẩm Xuân Hiểu vừa ngẩng mặt lên thì gặp ngay Lư Hạo Tường, nhìn bộ dạng có vẻ đang muốn rời khỏi đây, anh đã thay bộ đồ thể thao bằng trang phục thường ngày, thân hình cao lớn khỏe mạnh khiến bộ quần áo hết sức bình thường trở nên rất đỗi hấp dẫn. Theo như lời nói của Thẩm Xuân Hiểu thì anh chính là người ra vẻ ta đây nho nhã.
Oan gia thù địch, Thẩm Xuân Hiểu hằm hằm khí thế xông thẳng tới mục tiêu.