Thẩm Xuân Hiểu nhìn dáng vẻ vô cùng hứng khởi của Triệu Yến Minh liền trêu đùa: “Chính xác! Thế cậu định hành động với ai rồi?”.
“Nhảm nhí!” Triệu Yến Minh liếc xéo bạn. “Đương nhiên là Trương Hướng Dương rồi. Chọn đúng ông chủ để sau này có thể thường xuyên được xem cảnh tượng hay!”.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, nghiêm túc nói: “Có lý!”. Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua mọi người, thấy Trương Hướng Dương trên khán đài đang tươi cười hớn hở. Cô nghĩ, nếu Triệu Yến Minh thật sự phát triển tình cảm với người này thì sẽ rất thú vị đây.
Tiếp theo là một vài hoạt động theo kiểu tương tác, thực ra những hoạt động này cũng chẳng có gì đặc biệt, các công ty môi giới khác cũng dùng phương thức ấy để các đôi nam nữ có thể tìm hiểu thêm về nhau nhiều hơn, từ đó mà dễ dàng đạt được mục đích mai mối của mình. Nhưng Trương Hướng Dương chắc chắn là vô cùng khéo léo trong việc tạo bầu không khí, hoạt động vốn không có gì đặc sắc song qua điệu ngữ của anh, chúng lại trở nên vô cùng thú vị, vì thế các hoạt động đó đạt hiệu quả rất cao.
Thấy Lư Hạo Tường không hề tham gia hoạt động nào, Trương Hướng Dương đến vỗ nhẹ lên vai anh một cái, cười ha ha nói: “Anh bạn, tớ mời cậu đến làm khách giả danh mà, xin cậu tỏ ra chuyên nghiệp chút có được không?”.
Triệu Yến Minh đứng bên nghe thấy, nói: “Hay quá, ông chủ Trương, hóa ra anh mời người đến để đánh lừa tình cảm trong sáng của chúng tôi sao?”.
Trương Hướng Dương cười ha ha, nói: “Cô Triệu, Hiệp hội Thước kiều luôn cố gắng hết sức để mời những trai gái ưu tú đến làm quen nhau. Người có thể tìm được tình yêu chính là những trai gái xứng đôi, còn những đối tượng không tìm được tình yêu chính là khách mời giả danh của chúng tôi”.
“Thế thì chắc chắn tôi cũng trở thành khách hàng giả danh của các anh rồi?”
“Đúng thế!” Trương Hướng Dương cười ha ha. “Cô Triệu là một khách hàng giả danh vô cùng ưu tú, chúc cô hôm nay có thể công thành thân thoái[5]!”
[5]. Triết lý của Lão Tử, nghĩa là xong việc rồi thì hãy rút lui, công thành rồi thì nên lui về.
“Nghĩ kĩ rồi chứ? Nếu thật sự như thế anh không cảm thấy những đồng tiền mình kiếm được là quá dễ dàng sao?” Triệu Yến Minh nghe anh giải thích như vậy thì chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ, cô có thể hiểu được sự hóm hỉnh của anh. Cô nghiêng đầu mỉm cười, bản thân cô đã được chứng kiến sức sát thương của Lư Hạo Tường đối với Thẩm Xuân Hiểu, thấy anh cầm cốc mỉm cười, dáng vẻ không hề biến sắc cho dù có bị ngọn Thái Sơn chèn ép, cô cười nói: “Vị này có lẽ cũng giống tôi, thông tin cá nhân được lưu giữ ở công ty mai mối nên mới trở thành thượng khách?”.
Lư Hạo Tường cười nhưng không nói, thái độ khá thận trọng.
Trương Hướng Dương cười ha ha đáp lời: “Điều này thì không đúng rồi, cậu ấy là người anh em của tôi, cậu ấy chính là người đề xuất ý kiến thành lập công ty môi giới này đấy. Tôi coi môi giới hôn nhân là công việc cả đời mình và coi vấn đề hôn nhân của cậu ấy là một bộ phận quan trọng nhất trong sự nghiệp cả đời tôi. Nếu có hoạt động mà không mời cậu ấy tham dự thì chẳng phải tôi cũng có lỗi với chính bản thân mình lắm sao?”.
Triệu Yến Minh quét ánh mắt lên người Lư Hạo Tường một lượt đánh giá, chấm chín mươi điểm cho ngoại hình và phong cách, thầm nghĩ: Nếu không phải mời anh chàng này làm khách hàng giả danh thì thật lãng phí. Trương Hướng Dương quả nhiên có đầu óc kinh doanh, rõ ràng nói là muốn giải quyết vấn đề hôn nhân của Lư Hạo Tường, nhưng đứng ở góc độ của anh mà xem xét thì còn chưa biết ai giúp ai nữa!
Lư Hạo Tường cười nói với Trương Hướng Dương: “Cậu cứ giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của bản thân đi rồi hãy quan tâm đến tớ!”.
Triệu Yến Minh thấy bộ dạng của Lư Hạo Tường có phần uể oải, lại nhớ đến những lời lẽ đanh thép lúc trước anh đấu khẩu với Thẩm Xuân Hiểu, xem ra anh chàng này chỉ dành sự chua ngoa cho Xuân Hiểu mà thôi, còn những lúc khác thì rất phong độ. Triệu Yến Minh không có ác cảm gì với anh, nhưng bây giờ, người khiến cô có hứng thú hơn chính là Trương Hướng Dương.
Hôm nay đến tham gia hoạt động, cô không phải chỉ đơn thuần đến để xem mặt.
Thứ nhất, với tư cách là bạn tốt, Triệu Yến Minh hi vọng Thẩm Xuân Hiểu có thể bước ra khỏi vòng luẩn quẩn của chứng bệnh sợ tình yêu, giống như mình chủ động mượn cơ hội xem mặt phù phiếm này để trị chứng bệnh sợ xem mặt của bản thân vậy. Rất nhiều người cùng ở một nơi và đương nhiên sẽ có rất nhiều sự chọn lựa, phạm vi rộng, mục tiêu cũng không rõ ràng, nếu như xem mặt mà thấy không hợp nhau thì cũng chẳng sao. Cô cảm thấy căn bệnh của mình chẳng có gì to tát, chẳng qua chỉ là không muốn đi xem mặt thôi, nhưng vấn đề của Thẩm Xuân Hiểu lại mang tính căn bản, đã không định sống độc thân cả đời thì phải kết hôn, mà chẳng phải tình yêu là yếu tố đầu tiên dẫn tới việc kết hôn sao? Nếu Thẩm Xuân Hiểu thật sự gặp được người có thể khiến trái tim rung động thì chẳng phải chứng bệnh sợ yêu của cô ấy cũng sẽ tự khỏi mà chẳng cần chút chữa trị hay sao?
Thứ hai, với tư cách là một nhân viên truyền thông ưu tú, ánh mắt của Triệu Yến Minh luôn nhạy bén. Cô cảm thấy những nhân vật như Trương Hướng Dương sẽ có rất nhiều điểm để mình khai thác, nói không chừng còn có thể giúp cho cuốn tạp chí nào đó được tiêu thụ với số lượng lớn.
Nếu như có lý do thứ ba, thì đó chính là những gặt hái bất ngờ. Cô cảm thấy Trương Hướng Dương là người rất hóm hỉnh, lời nói hài hước, tướng mạo cũng không phụ lòng mong đợi của số đông. Nếu sau này nảy sinh tình cảm gì đó và thật sự muốn cùng anh ta nói chuyện yêu đương thì cũng không phải điều không thể. Nhưng bây giờ nói những chuyện đó còn sớm quá, hãy cứ hoàn thành công việc săn tin trước đã.
Thấy Triệu Yến Minh tỏ ra nhiệt tình hơn với Trương Hướng Dương, Lư Hạo Tường khá vui vẻ, biết điều nhường không gian riêng cho hai người và bắt đầu đến những nơi khác.
Nếu Trương Hướng Dương thật sự có anh là khách mời giả danh thì Hiệp hội Thước kiều nhất định sẽ tiền vào như nước. Đầu tiên anh chỉ đứng ngoài rìa của hoạt động nên không thu hút sự chú ý của người khác. Bây giờ vừa bước chân vào đám nam thanh nữ tú, bỗng chốc anh trở thành một điểm sáng trong trăm khóm hoa, được mọi người xúm xít vây quanh.
Lư Hạo Tường thoát khỏi vòng người xung quanh, đến sân thượng để hít thở không khí trong lành. Vừa ngẩng đầu lên, nhờ ánh đèn điện của muôn nhà xung quanh, anh lại nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu đang khoanh tay trước ngực, ung dung tựa vào lan can rồi gửi đến mình một nụ cười chế giễu.
Lư Hạo Tường chau mày, nói: “Ồ, cô ở đây một mình hóng gió sao? Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, đã ế mà còn không biết học tính hiền dịu, bởi thế nên chẳng có ai hỏi han đến cũng là chuyện thường tình thôi”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt rồi cười nhạo: “Hình như không chỉ có mình tôi đứng ở đây thì phải?”.
“Tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi. Cô không thấy sao, tôi rất có giá đấy, dù không phải anh chàng kim cương nhưng chí ít cũng là người đàn ông độc thân quý giá.” Lư Hạo Tường cười đắc ý.
“Nông cạn!” Thẩm Xuân Hiểu tỏ vẻ khinh thường.
“Có nông cạn thì cũng khá hơn vẻ giả vờ thanh cao. À, đúng rồi, thực ra cô cũng không phải là không có ai chú ý tới, cái anh chàng chí tiện vô song của cô đâu rồi?”.
“Anh mới là chí tiện vô song đấy!” Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt. “Lư Hạo Tường, người đàn ông miệng lưỡi ti tiện như anh không sợ bị báo ứng sao?”
“Cảm ơn vì đã quan tâm.” Lư Hạo Tường nghênh ngang đi qua bên khác hóng gió, cười nói: “Cô mà cũng quan tâm tới người khác thế à? Xem ra cô sắp có hỷ sự rồi, chúc mừng, chúc mừng!”.
“Quen biết anh thật là xui xẻo, chuyện của tôi không cần anh bận tâm!”
“Thế cô thử nói xem tôi quan tâm gì đến chuyện của cô nào?” Lư Hạo Tường cũng tựa vào lan can, ung dung nói: “Tôi nhắc nhở cô câu này, khó lắm cô mới được tên chí tiện vô song để ý đến, cô nên nắm chắc lấy cọng rơm cứu mạng ấy. Nếu không, sẽ chẳng có con muỗi nào liều chết đâm đầu vào mạng nhện của cô nữa đâu, chẳng phải như thế cô sẽ hối hận cả đời sao?”
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng tức giận, những câu soi mói ấy thật chua ngoa, cô chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng như lửa đốt từ lòng bàn chân đang phi thẳng lên đỉnh đầu.
Vì bị Triệu Yến Minh dụ dỗ nên cô mới đến đây, căn bản là chẳng muốn phát triển thứ tình cảm nào cả. Đối với sự nhiệt tình của Từ Trị Kiến, cô cũng chẳng quan tâm. Để tránh xa anh ta, trong lúc diễn ra hoạt động, cô liền chuồn ra ngoài ban công để hít thở không khí trong lành, và cho lỗ tai của mình được nghỉ ngơi, đợi đến khi hoạt động kết thúc, cô sẽ cùng Triệu Yến Minh trở về, coi như đó là lời báo cáo kết quả công việc. Nhưng lại gặp ngay tên Lư Hạo Tường đáng ghét, còn cả cái miệng lưỡi ti tiện của anh ta nữa, cứ động phát ngôn là lại làm người khác tổn thương.
Lư Hạo Tường căn bản chẳng hề để ý tới ánh nhìn sắc lạnh của cô. Cô vừa chán vừa bực bội, hằm hằm nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nên chuẩn bị cho một ngọn cỏ cứu mạng đi, chứ như anh thế này cũng chẳng có ai để ý đâu, mà nếu có thì cũng chẳng chịu nổi tính cách của anh. Anh cứ chuẩn bị tâm lý mà sống độc thân cả đời đi!”.
Lư Hạo Tường chẳng hề cáu giận, cười ha ha nói: “E là sẽ khiến cô thất vọng, điều kiện của tôi tốt như thế, nếu muốn độc thân cả đời như những lời cô nói thì các cô gái khác cũng sẽ không đồng ý đâu!”.
Thẩm Xuân Hiểu hứ một tiếng, cảm thấy cái sân thượng này căn bản chẳng có gió thổi đến, trái lại, vì sự có mặt của một kẻ nào đó mà trổ nên vô cùng ngột ngạt. Bởi thế cô chẳng muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, một từ cũng không buồn nói, liền quay người bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có mấy đôi nam nữ đang khiêu vũ, những điệu nhảy dưới ánh đèn rực rỡ mang đầy tình ý, Thẩm Xuân Hiểu thờ ơ nhìn một lượt, không thấy Triệu Yến Minh đâu, liền nghiêng đầu, bỗng thấy Triệu Yến Minh và Trương Hướng Dương đang ngồi nói chuyện vui vẻ bên chiếc bàn đặt ở bên phải, sau đám người đang khiêu vũ.
Thấy Triệu Yến Minh nhìn Trương Hướng Dương bằng ánh mắt chân thành, Thẩm Xuân Hiểu thầm cười. Triệu Yến Minh bỏ mặc mình, mình chỉ đành tự giải khuây thôi.
Từ Trị Kiến không nhìn thấy Thẩm Xuân Hiểu đâu, đang định đi tìm thì thấy cô xuất hiện, anh lập tức tươi cười đi đến. “Cô Thẩm, tôi tìm cô mãi, hóa ra cô ở đây!”.
Vẻ mặt nghiêm nghị vì vừa bị chọc tức của Thẩm Xuân Hiểu đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nở nụ cười gượng gạo, lạnh nhạt nói: “Vâng! Anh tìm tôi có việc gì à?”.